Tu luyện Linh Lực thiên, linh lực Mao Hữu Tài đã đạt tới Trúc Cơ cấp. Về mặt học tập Kí Hiệu thiên, linh hạt hấp thu được cũng ứng dụng nhiều hơn, Luyện Thể thiên hắn tương đối ít tu luyện, còn Đan Dược thiên trên cơ bản là không có tiến triển. Mà trước mắt, Mao Hữu Tài vẫn chưa đủ trình độ ứng dụng Nguyên Thủy thiên thần bí nhất vào việc biên tập kí hiệu trận cao thâm. Cho nên sau khi tự mình tổng kết lại, Mao Hữu Tài quyết định phải tu luyện thêm Luyện Thể thiên, không chỉ dùng cho bản thân mà còn vì tương lai có thể điều khiển tốt Dũng Mĩ Mĩ.
Luyện Thể thiên trong Liên Hoa bảo điển nhìn như đơn giản, nhưng thật ra là một môn học vấn rất thâm ảo, muốn thông hiểu là một việc cực kì gian nan.
Linh Lực Chủy Đả chính là một căn bản trong căn bản, nó chính là phần mở rộng của Linh Thể Tố Tạo.
Tinh thần có thể vận động chính xác và mạnh mẽ dưới tác dụng của linh hạt đến mức người thường khôn thể tưởng tượng được. Lúc ban đầu, trong quá trình Linh Thể Tố Tạo, trình độ của người tu luyện tăng lên rất nhanh phản ánh qua tốc độ cũng như sức mạnh. Mao Hữu Tài nhớ lại, những năm đầu nhà Thanh, một tổ tiên của hắn tu luyện Luyện Thể thiên đạt đến một trình độ nhất định, võ nghệ cao cường không gì không làm được, cuối cùng với lòng tự tin quá mức khổng lồ nên quyết định nhảy núi bay thử, kết quả tàn phế suốt đời. Bất quá, có vết xe độ loại này, Mao Hữu Tài dám chắc hắn sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp như thế.
Đêm dài người người chìm trong giấc ngủ.
Sau khi dùng linh hạt cải tạo xong Dũng Mĩ Mĩ, rồi cất nó vào nhẫn chứa vật, mắt đầu tu luyện Linh Thể Tố Tạo trong Luyện Thể Thiên.
Dưới sự khống chế của Mao Hữu Tài, linh lực trong linh hồ như dòng suối nhỏ chạy khắp cơ thể hắn, khắp mỗi kinh mạch, mỗi tế bào, tuần hoàn liên tục, lúc này mọi tế bào trong cơ thể hắn đều bị linh lực thay đổi. Tốt được nâng cấp, kém bị đào thải. Hiệu quả trực tiếp so với Linh Lực Chủy Đả hơn rất nhiều, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đủ linh lực. Nếu như trước kia, Mao Hữu Tài mơ cũng không dám mơ tu luyện Linh Thể Tố Tạo, nhưng hiện tại hắn đã có thể tùy tiện tu luyện.
Linh lực lạnh lẽo từ linh hồ tràn ra, đi qua tứ chi bách hài rồi vòng về linh hồ, một lần là một vòng. Sau bảy bảy bốn mươi chín vòng, một luồng khí nóng đột nhiên xuất hiện tại cổ Mao Hữu Tài, sau đó đi thẳng xuống huyệt Dũng Tuyền dưới bàn chân hắn. (ZoungHyu: tứ chi bách hài = tay chân giò cẳng và trăm cái xương, theo mình biết cơ thể người có hơn 300 xương xẩu các loại).
“Bụp, bụp, bụp” những nơi luồng khí nóng đi qua, xương cốt nơi đó phát ra những âm thanh như pháo nổ.
Lòng Mao Hữu Tài tràn ngập kinh ngạc:
- Chuyện gì thế này?
Ngoài trừ cảm giác nóng bức khó chịu, Mao Hữu Tài còn có một cảm giác kì quái khác, hắn cảm giác tại những nơi xương cốt phát nổ, lực lượng hắn điên cuồng tăng mạnh, trong nháy mắt hắn không thể không tìm nơi phát tiết!
Điều này giống như một nồi nước đầy, luồng nhiệt lưu kia giống như nước mà thân thể hắn chính là nồi, nhiệt lưu không ngừng chảy mạnh, cái “nồi nước” này đã sắp không chịu nổi nữa rồi!
“Phù, phù” Hổn hển thở ra hai luồng hơi nóng, Mao Hữu Tài ngồi xếp bằng trên sàn nhà mà toàn thân hắn giống như đang ở trong lồng hấp, xung quanh toàn là hơi nước. Cùng lúc đó, tiếng xương nổ càng lúc càng mãnh liệt.
“Bịch bịch bịch” Đan Lệ ở sát vách đấm vào tường vài cái, mơ mơ màng màng nói:
- Hữu Tài ca, anh làm gì vậy? Đêm hôm khuya khoắc gây tiếng động lớn như thế chi vậy?
- Ta có làm gì đâu.
Mao Hữu Tài vội vàng giải thích. Lúc này hắn đã dừng tu luyện Linh Thể Tố Tạo, nhưng điều kì quái là tiếng xương nổ vẫn không ngừng lại, luồng nhiệt lưu trong cơ thể nghịch ngợm như chú nai con, nhảy đông một chút, chạy tây một tẹo, làm cho hắn có khổ mà không nói nên lời.
Đan Lệ hiển nhiên không thể ngủ tiếp, khoác áo khoác sang gõ cửa phòng Mao Hữu Tài. Mao Hữu Tài nhìn trên người mình tràn ngập hơi nóng, thầm nghĩ nếu để Đan Lệ nhìn thấy bộ dạng mình lúc này nhất định sẽ gây ra chuyện phiền phức, nghĩ thế liền theo lối cửa sổ nhảy ra ngoài.
Phòng ngủ Mao Hữu Tài ở lầu ba, cao chừng mười hai thước, nếu từ độ cao này nhảy xuống là chuyện hết sức nguy hiểm, huống chi bên dưới còn là nền beton cứng rắn! Trên thực tế, khi nhảy khỏi cửa sổ trong nháy mắt Mao Hữu Tài đã phục hồi tinh thần, nhưng lúc này thân thể hắn đã sắp chạm đất, muốn hối hận cũng không kịp.
“Rầm” Trong nhày mắt khi hai chân chạm đất, thân thể Mao Hữu Tài dưới tác dụng của lực quán tính lăn về phía trước vài thước mới dừng lại.
- Không xong rồi! Hữu Tài ca?
Nghe dưới lầu vang lên tiếng có vật lạ rơi xuống, Đan Lệ vội vã đi xuống cầu thang.
Nằm trên mặt đất không đến một giây, Mao Hữu Tài đã đứng dậy. Không có chút cảm giác đau đớn, càng không có xương gãy, đứt dây chằng hay hiện tượng linh tinh, việc rơi xuống đất ngược lại làm hắn có cảm giác cổ lực lượng kia trong cơ thể được phát tiết rất thoải mái.
- Hữu Tài ca, anh có chuyện gì cũng đừng nghĩ quẫn chứ? Xin anh đừng chết mà!
Giọng nói từ chân cầu thang truyền tới có vẻ rất lo lắng.
- Vẫn chưa bị cô ấy phát hiện.
Mao Hữu Tài xoay người nhằm rừng cây bên cạnh sân thể dục lao tới. Tốc độ chạy nhanh như báo xuống núi săn mồi.
- Oái?
Từ chân cầu thang Đan Lệ kì quái nhìn bề mặt nền beton sạch sẽ, lại nhìn cửa sổ đang mở toang trên đầu, buồn bực nói:
- Hữu Tài ca này đang làm gì thế không biết? Ta rõ ràng nghe được âm thanh nhảy lầu mà…. Thật là một quái nhân mà.
Trong rừng cây yên tĩnh, ánh đèn từ phía xa phản xạ cây rừng và cành lá chiếu vào trong, lờ mờ ẩn hiện một bóng dạng quỷ mị. Vọt vào rừng Mao Hữu Tài cũng không dừng bước, việc rơi xuống hơi phát tiết được chút ít lực lượng, nhưng không đủ làm hắn thấy dễ chịu, hắn vẫn còn muốn phát tiết.
Bề ngoài thì đây là một hiện tượng không bình thường, nhưng cẩn thận suy xét lại, Mao Hữu Tài đã hiểu rõ mọi chuyện. Nguyên lai là ở thế giới trước kia, linh hạt tồn tại quá mỏng manh làm cho người ta tuyệt vọng, linh lực của hắn vì thế cũng ít ỏi đáng thương, tu luyện Linh Thể Tố Tạo quả thực là không dám mơ tưởng tới, bây giờ số lượng linh hạt phong phú tới mức làm hắn phát cuồng, linh lực đã đạt đến Trúc Cơ cấp, cũng vì nguyên nhân này nên khi tu luyện Linh Thể Tố Tạo mới xuất hiện chuyện bình thường mà không bình thường này.
“Vèo”, trong nháy mắt Mao Hữu Tài xuyên qua khe hở giữa hai cây đại thụ. Bằng tốc độ chạy nước rút, khó khăn lắm hắn với xuyên qua nhưng vô luận là góc độ, phản ứng và động tác đều tính toán chính xác, Mao Hữu Tài đạt đến cảnh giới làm người khác sợ hãi than thầm!
“Răng rắc”. Chân hắn đạp lên một cành tùng khô. Ngay tại đó, toàn bộ sức mạnh tập trung vào bàn chân bất ngờ bùng phát tạo thành phản lực, thân thể Mao Hữu Tài vọt thẳng lên trời, đại khái cũng nhảy cao khoảng bốn thước.
- Thì ra tu luyện đến một trình độ nhất định thật sự có thể bay được.
Mao Hữu Tài vui vẻ đến cực điểm nhưng nét tươi cười đột nhiên khựng lại, quả thật hắn có thể lên tới độ cao bốn thước nhưng ngay trước mặt hắn là một thân cây, hơn nữa, đến lúc này hắn không còn kịp bất cứ động tác gì để thay đổi…
“Bịch!” Mao Hữu Tài như một viên đạn thịt người bắn vào thân cây.
Từ lầu ba rơi xuống còn không sao, nên đập mặt vào thân cây hắn sẽ không gây ra thương tích gì lớn. Ít nhất Mao Hữu Tài cũng cho là như thế, cho nên đến khi sắp đập vào thân cây, trên miệng hắn cong lộ ra nụ cười bất cần, hắn cảm thấy khẩn trương là quá dư thừa, nhưng đây không phải thân cây bình thường mà là một cây đầy những gai nhọn như đinh sắt.
- Ô oa… Á!
Trong nháy mắt người ôm cây, ít nhất Mao Hữu Tài bị trên ngàn vết đâm, gồm cả bộ vị mẫn cảm trên người hắn. Bất quá vận rủi vẫn không buông tha hắn, thân thể hắn từ trên cây từ từ tuột xuống, toàn bộ quần áo trên người đều vướng lại trên cây, đến khi hắn rơi xuống đất, ngay cả một mảnh vải che thân cũng không còn
Mặc dù đau đớn đến cực điểm, bất quá trong nháy mắt khi đâm sầm vào thân cây kia, Mao Hữu Tài cảm thấy luồng nhiệt lưu trong cơ thể đã hoàn toàn phát tiết ra ngoài, mà thân thể hắn ngoại trừ chi chít vết hằn đỏ ngay cả một chút trầy trụa cũng không có.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, đám “cỏ” đen bên dưới phất phơ theo chiều gió, lúc lúc lất phất sang bên phải, lúc bay bay sang bên trái. Mao Hữu Tài cúi đầu đăm chiêu nhìn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
- Hữu Tài ca, anh thật sự là ở trong này, em đang phân vân không biết có phải vừa rồi anh nhảy lầu không… Á, anh… đang trần truồng!
- Ta….
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Đan Lệ lệ xấu hổ đưa tay bịt kín mắt, nhưng giữa hai tay còn chừa ra một khe hở rất nhỏ.
Mao Hữu Tài vội vàng che kín bên dưới:
- Đan, Đan Lệ, đêm hôm khuya khoắc cô còn chạy ra đây làm gì thế?
- Em còn chưa hỏi anh? Đêm hôm khuya khoắc anh trần truồng chạy ra đây làm gì?
Đột nhiên Đan Lệ lớn tiếng nói:
- À, em nhớ rồi, anh từng nghe nói anh từng bị cảnh sát bắt do khỏa thân nơi công công, thì ra anh là người có ham muốn khỏa thân, hôm nay không nhịn được lại ra đây cởi truồng phải không?
- Ta…ta… ta… Cô nói tào lao gì đó, là ta….
Mao Hữu Tài nhìn lên thân cây dính đầy vải, hắn không thể nói là ta leo lên, rồi dùng gai nhọn cởi quần áo chứ? Như vậy không chỉ là ham muốn khỏa thân mà còn biến thái nữa!
- Là cái gì chứ?
- Ta không nói nữa, về ngủ thôi!
Mao Hữu Tài liền xoay người bỏ chạy.
Đan Lệ buông tay che mắt, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chăm chú bóng dáng Mao Hữu Tài, sửng sốt cả nửa ngày nàng mới tự nhủ:
- Đen thui thùi lùi mà mông cũng xấu nữa.
Ngay khi Đan Lệ ngượng ngùng dời tầm mắt đi, Mao Hữu Tài đã chạy đến dưới lầu kí túc xá, đột nhiên vọt người lên, chân trái nhẹ nhàng điểm lên ban công lầu một, sau một bước mượn lực, chân phải liền đặt lên ban công lầu hai, trong nháy mắt thân thể tiếp tục vọt lên trên, khi dư lực biến mất cũng là lúc tay hắn nhanh nhẹn bám vào ban công lầu ba, kéo mạnh, xoay người liền nhảy vào phòng ngủ của hắn.
Đây là thể hiện võ nghệ cao cường ban đầu của Linh Thể Tố Tạo.
Đến khi ánh mắt Đan Lệ dời qua kí túc xá, dưới lầu đã không còn bóng dáng Mao Hữu Tài. Nhìn dưới lầu trống không, nàng mơ mơ màng màng vỗ trán, cảm thấy kì quái tự nói:
- Vừa rồi còn đây mà, sao lại không thấy tăm hơi nữa rồi? Chẳng lẽ đây là ảo giác?