Ngày tiếp theo Giang Việt mới phát hiện hóa ra bản thân nghĩ quá nhiều rồi.

Người được mời không chỉ có hắn, mà tất cả các gia tộc có quan hệ hoặc ít hoặc nhiều với nhà họ Yến đều được mời đến, chỉ có mỗi ….

nhà họ Tống và nhà họ Phong là không được mời.
Giang Việt cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, ngón tay gảy tàn thuốc còn không cẩn thận làm bỏng phải tay, trên miệng nhịn không được phát ra một tiếng “Sh*t”.
Hắn còn cho rằng bản thân được mời tới để bồi tội.

Kết quả là bị lật mặt một cách vô tình, vừa dẫm lên sĩ diện của hắn sau đó còn nghiến thêm một cái.

Mấy ngày trước hắn tới thăm nhà họ Yến, lúc về còn xách theo trái cây, dáng vẻ hòa hảo hòa hợp.

Vậy mấy ngày nữa sẽ là tin tức gì đây? Lại là hắn được mời tới tham gia yến hội của nhà họ Yến, trong khi nhà họ Phong và nhà họ Tống đều vắng mặt.

Nhà họ Giang và nhà họ Yến có phải đã bắt tay hợp tác?
Vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Giang Tĩnh đang ôm cái PSP, miệng không ngừng la lớn: “Vú Vương! Con muốn ăn! Muốn ăn! Con đói rồi!”
Sao không đói chết luôn đi cái thằng bất trị này? Tất cả đều tại cái tên Vương Bát Đản(*) này! Nếu không phải là nó, sao có thể kéo theo cả đống cục diện rối rắm phía sau này?
Còn có cái tên không biết từ nơi nào tới tung tin Giang Tĩnh bị Yến Văn Bách đánh, còn gửi hẳn tin tới chỗ hắn…..

Nhất định phải thu thập hắn, một tên cũng mẹ nó đừng hòng chạy thoát.
Vú Vương rất nhanh đã mang thức ăn ra, nhưng Giang Tĩnh vẫn chưa động tay, cậu luôn cảm thấy không khí có gì đó không đúng lắm, thế nào cũng cảm thấy ăn không vào.

Giang Tĩnh quay đầu nhìn nhìn Giang Việt.

“Anh không sao chứ, tâm tình không tốt sao?”
“Tâm tình tốt sao nổi?” Giang Nhị lộ ra nụ cười lạnh: “Yến hội do nhà họ Yến tổ chức, hai nhà họ Tống và Phong đều không có chút động tĩnh nào, mà chỉ có nhà họ Giang chúng ta nhận được….”
“Vậy không phải chứng tỏ nhà chúng ta đặc biệt ngầu sao?”
“Ngầu cái rắm.

Chúng ta chân trước vừa bước vào yến hội, phía sau họ liền nói, chúng ta cùng nhà họ Yến cùng một phe.

Vài ngày trước vì việc của mày mà anh phải tới nhà họ Yến, lúc về còn mang theo trái cây, cái đó gọi là chứng cớ đấy có hiểu hay không?”
Giang Tĩnh suy nghĩ hồi lâu.

Nhưng cũng không phải em bảo anh mang trái cây về mà.

Sao bây giờ lại trách em chứ?
“Vậy yến hội lần này, chúng ta không đi vậy.” Giang Tĩnh nói.
Giang Việt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt cứ như đang nhìn một con heo: “Như vậy sẽ bị gọi là làm mà không dám nhận.” Hơn nữa…..
Giang Việt nhớ tới hôm đó ở nhà họ Yến, cô chậm rãi đi tới trước mặt hắn, tận tay đưa hộp trái cây vào trong tay hắn…..

vừa đấm vừa xoa.

Vậy lần này, cô lại đưa ra món ngọt nào, mới có thể an ủi được hắn? Giang Việt hiếu kỳ nghĩ.
“Vậy… đi không được, không đi cũng không được?” Giang Tĩnh ngơ ngác hỏi.

Lại qua mất mấy giây, Giang Tĩnh chẹp chẹp miệng: “Chị dâu lớn của Yến Văn Bách, thật sự con mẹ nó quá lợi hại rồi!”
Giang Việt lại dùng ánh mắt nhìn tên ngốc hướng về phía Giang Tĩnh.

Một chút mẫn cảm cũng không có, nếu như sinh trong cái gia tộc nào đó tranh giành khốc liệt, còn không biết bị phế tới nơi nào.
Giang Việt: “… là rất lợi hại.” “Đừng chửi thề nữa.”
Giang Tĩnh ngậm miệng lại,”……………”, được thôi.

Anh không phải vừa mới dùng chữ “lão tử” sao?
…….
Đối với chủ mẫu của gia tộc lớn mà nói, cần làm rõ quan hệ nhà nào với nhà nào tốt, nhà nào với nhà nào không hợp, trong những giới nhỏ, địa vị khác biệt,….

cũng không hề là việc khó.
Mới qua được một ngày, Cố Tuyết Nghi đã đem toàn bộ tổng hợp lại rõ ràng.

Mà Yến Văn Gia lại bị ép trở thành người cung cấp lượng lớn thông tin.
Yến Văn Gia ngồi trên sô pha.

Vốn dĩ giờ này cậu phải mặc bộ đồ ngủ, chân được thả lỏng trên thảm mát xa.


Nhưng bởi vì Cố Tuyết Nghi ngồi trước mặt, cậu không chỉ không được ăn mặc đầy đủ.

Thân thể vừa nghiêng một chút thì áo đã bị lộ ra gần hết, cậu chỉ có thể ngồi thẳng thóm.
Đáy lòng Yến Văn Gia vô cùng không thoải mái, cậu lười biếng lại dùng giọng điệu chế giễu hỏi, “Cô làm rõ mấy cái này còn có ý nghĩa gì sao?”
“Đương nhiên có.”
Ba chữ, không ít không nhiều, ngữ khí bình tĩnh, không có bất kỳ lời giải thích nào, làm cho mấy lời chế giễu của Yến Văn Gia đều bị kẹt lại trong họng.

Lúc cậu đối đầu với Cố Tuyết Nghi, lần nào quả đấm thép cũng đấm vào đám bông mềm.
Cố Tuyết Nghi khép lại văn kiện trong tay, đứng dậy, “Tôi phải đi ra ngoài rồi.”
Yến Văn Gia theo bản năng hỏi một câu, “Cô đi đâu?”
“Trung tâm thương mại.”
“Cô đi trung tâm thương mại?” Yến Văn Gia nhíu mày, “Đi để mua sắm?”
Cố Tuyết Nghi gật đầu, “Hạ phu nhân hẹn tôi.”
Hạ phu nhân nào? Là hồ ly tinh bại gia có tiếng kia sao? Cố Tuyết Nghi lẽ nào nhìn không ra loại hàng hóa này? Cô lẽ nào không biết đối phương hẹn cô ra, chỉ vì muốn từ miệng cô moi ra tình huống hiện tại của nhà họ Yến?
Yến Văn Gia tâm can cháy bùng lên ngọn lửa, ngữ khí trầm trầm, “…..

Anh trai tôi còn đang mất tích ngoài kia, cô sao có thể vô tâm vô phế đi trung tâm thương mại mua sắm?”
Cố Tuyết Nghi cùng cậu so đạo lý, “Anh trai cậu mất tích ngoài kia, cậu cũng vô tâm vô phế đi chơi trò chơi mạo hiểm mà.”
Yến Văn Gia không biết nói gì hơn.

Yến Văn Gia, “Anh ấy về không được, tôi liền nhảy xuống biển chết cùng, không được sao?”
“Muốn chết thì đừng giăng lưới.”
“……………..”
“Lần sau cậu nếu muốn như vậy cứ báo tôi, vào lúc nhấn cậu vào trong nước tôi sẽ không thả tay ra nữa.” Cố Tuyết Nghi nói ra lời này nhẹ tựa mây.
Yến Văn Gia, “………” “……Vậy cũng… không cần cô tự mình làm…”
“Vậy tôi đi đây.”
“A.”
“Sẽ có phóng viên lén chụp tôi không?”
“Đương nhiên….” Yến Văn Gia cười ngu một tiếng, chợt mạnh mẽ thanh tỉnh lại.

Đợi cậu ngẩng đầu lên, Cố Tuyết Nghi đã đẩy cửa rời đi.
Nhà họ Yến không có kẻ ngốc.

Yến Văn Gia lập tức hiểu được ý của cô.
Yến hội, đi trung tâm mua sắm, đều chỉ là một loại thủ đoạn, là muốn toàn ngoại giới biết nhà họ Yến vẫn vận hành như thường, không có bất kỳ lung lay nào.
Yến Văn Gia kéo khóe miệng, đáy lòng lại nổi lên tâm tình phức tạp.
Mà lúc này, Cố Tuyết Nghi ở ngoài cửa ngừng bước, cô hỏi nữ hầu, “Hôm nay thức ăn của tứ thiếu, đã đưa đi chưa?”
Nữ hầu đáp, “Phu nhân, đã đưa tới trường từ thiếu rồi ạ.”
“Ừ.” Cố Tuyết Nghi lại hỏi, “Cậu ấy tối nay không về sao?”
“Vâng, nói là không về….”
“Gọi điện, nói cậu ấy tối nay phải về nhà ăn cơm.

Chuẩn bị chút đồ bổ cho cậu ấy bổ não.

Thằng bé còn đang học, cần quan tâm tới chế độ dinh dưỡng.”
“Vâng.”
Rất nhanh, tiếng bước chân liền càng lúc càng xa.
Cô thật sự giống với mọi người nghĩ sao….
Yến Văn Gia cảm thấy buồn cười, nhưng lại cười không được.

Không chỉ cười không được, Yến Văn Gia ngược lại còn có chút bực dọc.
Đối với cậu thì kiên định kéo đi chết không thôi, còn đối với Yến Văn Bách như vậy…..

sao mà mẹ nó ấm áp còn quan tâm tới dinh dưỡng thiếu nữa? Yến Văn Bách học đại học, lại không phải là cao trung, sao cần phải đủ dinh dưỡng?
Hơn nữa….

Yến Văn Bách đã lớn từng đấy.

Nếu như không đủ dinh dưỡng, vậy không phải dưỡng thành một đứa ngốc rồi sao!
Yến Văn Gia nghiến răng nghiến lợi, bực dọc nghĩ.
……………
Vị Hạ phu nhân này cùng Cố Tuyết Nghi chẳng có giao tình chi cả, hai người chỉ là ngẫu nhiên hẹn nhau, cùng nhau đi mua sắm.

Nếu như nói sâu hơn thì, nguyên chủ mới là người chủ động dính lấy Hạ phu nhân.


Tính cách của Hạ phu nhân cường ngạnh, bòn rút tiền của chồng, có thể bỏ ra mười một phần thì tuyệt đối không tiêu tới mười phần sẽ thu tây.

Mấy nhân viên ở trung tâm thương mại đều rất thích cô ta.

Nhiêu đó tiền bỏ ra, lại thêm các hãng nổi tiếng mời cô ta tới xem, chậm rãi cũng dưỡng thành dáng vẻ hiểu biết thời trang.

Mà vừa hay nguyên chủ lại đang thiếu cái đó.
Nguyên chủ vì muốn có thể nhận được sản phẩm tốt hơn, cũng thật sự muốn có thể đứng trong xã hội thượng lưu, vì kết hợp thời trang trong giới, mà không ít lần phải cúi đầu trước mặt Hạ phu nhân.

Đương nhiên trọng yếu hơn là, trong giới, những người nguyện ý chơi với nguyên chủ, cô ta lại không thèm để ý.

Cái cô ta muốn là có thể đi Paris trình diễn, người ta lại không thèm để ý tới cô ta.

Ai mà không biết hôn nhân giữa cô ta và Yến Triều chỉ là một màn trao đổi?
Mà hiện tại, Hạ phu nhân đứng trước mặt Cố Tuyết Nghi, kinh ngạc lên tiếng,”Cô hôm nay không trang điểm sao?”
Cố Tuyết Nghi biết trang điểm.

Nhưng do bận, nên liền bỏ bớt bước này.

Hạ phu nhân vẫn còn chưa đủ quan trọng để cô bỏ thời gian ra để trang điểm.
“Lười.” Cố Tuyết Nghi đơn giản đáp.
Hạ phu nhân nháy mắt nghĩ ngợi không ít.

Lẽ nào không thể làm cho Yến tiên sinh yêu thích.

Phẩm vị thời trang quá kém.

Trước đây còn biết trang điểm, phối đồ, hiện tại đều lười làm rồi….

Tuy rằng, tuy rằng xem ra hiện tại nhìn… có vẻ đẹp hơn.

Thậm chỉ đẹp đến có chút….

kinh người.
Hạ phụ nhân áp chế kinh diễm và chút đố kỵ nho nhỏ trong lòng.
Hạ phu nhân ánh mắt mang theo niềm nở, hỏi, “Cô không phải bởi vì xem tin tức mà thương tâm chứ?”
“Tin tức? Tin tức gì?”
Hạ phu nhân hơi ngớ ra, “Hóa ra cô chưa xem?”
Hạ phu nhân lúc này lại không khinh bỉ Cố Tuyết Nghi, trên mặt ngược lại mang theo chút thương hại, “Tin tức đều đang tràn lan, nói Tưởng Mộng đang mang đứa bé của Yến tiên sinh.

Là thật hay giả?”
“Là giả.” Cố Tuyết Nghi trả lời dứt khoát.
Hạ phụ nhân đời nào chịu tin? Trong lòng nghĩ, Cố Tuyết Nghi trước giờ sĩ diện không phải không ai biết.
Lúc này chắc là chỉ nói dối để che đậy tình hình thôi.
“Không phải muốn ghé quầy Gucci sao?” Cố Tuyết Nghi chuyển đề tài.
Lực chú ý của Hạ phu nhân cũng thay đổi, gật đầu, “Đi.”
*
Ở một nơi nào đó tại châu Phi, lần này lại là một chỗ khác.
Có nhiều ánh sáng hơn nhiều.

Chỉ là di động vẫn như cũ đặt trên bàn.

Tín hiệu tuy mỏng manh, nhưng việc nhận tin nhắn không chút nào bị ảnh hưởng.

Tuy rằng cách định vị Hoa Quốc rất xa.

Nhưng ở một nơi như vậy, người Hoa vẫn thuận lợi nhận được tin tức.
Màn hình điện thoại một lúc lại một lúc sáng lên.
“Số đuôi thẻ **** của ngài, ngày 15 tháng 10 lúc 14:11 đã thanh toán nhanh 230000,00 tệ….”
“Số đuôi thẻ **** của ngài, ngày 15 tháng 10 lúc 14:12 đã thanh toán nhanh 110000,00 tệ….”
“…………… đã thanh toán 410000,00 tệ.”
“Này không phải bị trộm lấy sao?” Mấy người túm tụm nhìn màn hình điện thoại, hai mắt nhìn nhau.

Người đàn ông ngồi trên ghế, dáng vẻ đĩnh đạc như cũ, khí chất xuất trần, ánh mắt hơi rũ xuống, đưa mắt nhìn tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại.
“Là Cố Tuyết Nghi.” Người đàn ông khẽ hé môi, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
“Phu nhân?” Mấy người kia trong lòng không nhịn được nói, này cũng thực sự biết tiêu tiền rồi.
Người đàn ông lại không cảm thấy kì quái.

Đây mới là thực sự là Cố Tuyết Nghi.
Người đàn ông vẻ mặt lãnh đạm, không chút bị ảnh hưởng, rất nhanh thay đổi đề tài, “Kaza cách đây còn bao xa?”
*
Trong quầy hàng, Hạ phu nhân bị ngớ ra rồi.
Cô biết Cố Tuyết Nghi quét chính là thẻ phụ của Yến Triều.

Yến Triều đối với Cố Tuyết Nghi không có chút tình cảm nào, Cố Tuyết Nghi bị đối đãi lãnh đạm, chịu không ít tức giận, thì sẽ tìm đến cô ta đi mua sắm.

Nhưng cho dù có mua sắm, một lần đi cũng chỉ mua vài vạn thôi.

Nói cho cùng nhà họ Cố cũng chỉ là một gia tộc mới lên, lá gan bé, sợ tiêu nhiều sẽ khiến cho Yến Triều tức giận.

Đây cũng xem như cách tiêu trừ tức giận đi.

Nhưng hôm nay thì sao….
Hạ phu nhân cảm thấy trái tim không chịu nỗi rồi.

Với cách tiêu này….

chỉ cần hơn mười mấy phút thì có thể tiêu tới vài trăm vạn, lại thêm mấy tiếng nữa, còn không lên tới mức ngàn vạn? Hạ phu nhân tuy bị xem là kẻ phá gia, nhưng tiền trong tay cũng có hạn, cô ta chỉ là đi mua sắm có chút thường xuyên, mà không phải mỗi ngày đều tiêu nhiều như vậy.
Cố Tuyết Nghi đây là bị Tưởng Mộng chọc cho tức điên sao?
“Hạ phu nhân còn có đề nghị nào nữa không?” Cố Tuyết Nghi quay đầu hỏi.
Hạ phu nhân cảm thấy gáy mình có chút tê dại.
Những quầy hàng này lấy hàng cũng có sự nghiên cứu.

Nếu không phải là khách VVVIP chưa từng có kinh nghiệm xem hàng, người ta có ra hàng mới, chưa chắc đã đưa.

Cho dù có đưa một tấm thẻ ra nói tôi có tiền, cũng không thể mua được, mấy chị gái ở đó cũng lười đếm xỉa tới.
Hạ phu nhân vừa hay thuộc loại khách VVVIP đó.

Mấy hãng lớn có hàng mới gì, đều sẽ lưu lại cho cô ta.

Nhưng Hạ phu nhân cũng có lúc giới hạn không mua, không phải lúc nào cũng có thể điên cuồng quét thẻ như thế.
Hôm nay Cố Tuyết Nghi liền dựa vào mặt mũi của khách hàng cũ Hạ phu nhân, bảo các chị gái quầy hàng đưa ra tất cả các mặt hàng hiếm.

Mỗi đơn nhìn không quý, cái túi quý nhất hôm nay, cũng chỉ mới 41 vạn.

Nhưng cô đều muốn lấy hết sao?
Hạ phu nhân nhìn xem liền không còn cảm tưởng gì, giống như địa vị bình thường của cô ta, mỗi lúc lại rớt một ít.

Cô ta lấy tư cách chọn hàng, vốn dĩ đứng phía trên cao cao tại thượng.

Nhưng hôm nay xem ra, cô ta giống như nha hoàn giúp Cố Tuyết Nghi xách túi vậy…..

Cố Tuyết Nghi ngược lại biến thành phu nhân nhà lớn chỉ việc động tay quét thẻ.
“Có, còn có, còn có vài quầy chưa đi.” Hạ phu nhân cắn răng, ác độc nghĩ.

Cô ta muốn xem hôm nay lá gan của Cố Tuyết Nghi lớn cỡ nào, dám quét bao nhiêu tiền của Yến Triều!
Cố Tuyết Nghi gật đầu, “Vậy đi thôi.”
Cố Tuyết Nghi mua đồ rất nhanh, cô thậm chí không thèm xem lại, đến mức xem trang phục có thích hợp hay không, đẹp hay không cũng lười nhìn.

Nháy mắt, đã qua nửa tiếng đồng hồ.

Lại tiêu mất vài trăm vạn.
Hạ phu nhân khóe môi không ngừng co rút.

Cô ta đột nhiên ý thức, nếu như Yến Triều thực sự chết ngoài kia, vậy Cố Tuyết Nghi có thể được phân một phần trong tài sản khổng lồ đó? Chút xíu ưu việt của cô ta trước mặt Cố Tuyết Nghi, chỉ một khắc sẽ biến mất sạch sẽ.
Mà chính lúc này, Cố Tuyết Nghi lại chậm rãi vươn chiếc eo.

Khí chất mỹ nhân lười biếng từ trong cốt hiện ra.

Đến việc xinh đẹp, còn so với trước đây đạt thêm nhiều phần.
Hạ phụ nhân đố kỵ đến nghiến răng ken két.
“Tôi mua xong rồi, Hạ phu nhân hôm nay hình như chưa mua gì cả nhỉ?”
“Mấy món hàng lưu lại cho tôi, cô đã mua hết rồi, tôi còn có thể mua cái gì?” Hạ phu nhân giương ra nụ cười cứng ngắc.
“Vậy phải cảm ơn Ha phu nhân nhiều rồi.”
“…….Không cần khách khí.”
“Vậy tôi về trước đây.

Hôm nay tứ thiếu nhà chúng ta sẽ về nhà ăn cơm.” Cố Tuyết Nghi đứng lên, cho vệ sĩ xách đồ đi.


Còn vài thứ xách đi không hết, không cần thiết dùng liền, liền đợi người ta gửi về nhà.
Cố Tuyết Nghi nói đi liền đi, không có chút ý tứ lưu luyến nào.
Trước đây đều là Hạ phu nhân nhận được điện thoại, rồi rời đi trước, nguyên chủ đều là níu kéo không thôi, cuối cùng từ mình rời đi, không thể tham gia vào vòng tròn giao tiếp của Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân đứng tại chỗ cũ, nhất thời không biết đáy lòng có cảm giác gì.
*
Cố Tuyết Nghi về tới nhà.
Nữ hầu thấp thỏm nói, “Tứ thiếu nói…..

nói tối nay cùng bạn ra ngoài chơi, không về.”
Cố Tuyết Nghi giơ tay ra, “Đưa điện thoại cho tôi.”
Nữ hậu vội vàng đưa điện thoại tới.
*
Ở trường, Yến Văn Bách nhìn chằm chằm cái ấm giữ nhiệt.

Nếu nói Cố Tuyết Nghi đang đóng kịch, vậy mỗi ngày đều muốn đóng sao?
Lúc này bên cạnh cậu còn có một người, vỗ vai cậu nói, “Người trong nhà tứ thiếu tốt thật đấy, ngày nào cũng đưa đồ ăn tới.

Đồ ăn không quý, nhưng mỗi ngày có người nhớ tới cậu, quan tâm cậu….

cái cảm giác này, so với tiền bạc thì quý hơn nhiều.”
Người đó nói tiếp, vẻ mặt mang vẻ lãnh đạm, “Đâu giống cha mẹ tôi, hiện tại tôi học năm mấy, bọn họ còn không rõ.

Một người cả ngày chỉ biết công ty, một người chỉ lo đi khắp nước…..

Chật.”
“……….

Không nói nữa, tiết tiếp theo không học sao? Bên kia gọi nói chúng ta sang sớm chút.” Lại một giọng nói khác chen vào.
Mắt Yến Văn Bách chậm rãi sáng lên.
Đúng.
Cái ấm không giá trị, thức ăn do nhà bếp chuẩn bị cũng không giá trị.

Nhưng hương vị có người nhớ tới mình….

cậu từ nhỏ đến lớn, đều chưa từng cảm nhận được, nó giống như là một mảnh đất đầy màu mỡ mà vẫn thiếu mất hạt giống vậy….
Yến Văn Bách ứng thanh nói, “Không cần học nữa, đi….”
Lời còn chưa nói xong, điện thoại cậu liền vang lên.
Yến Văn Bách nhấc máy, “Không phải đã nói không về rồi sao?”
“Tối nay cậu đi đâu chơi?” giọng nói thanh lãnh dễ nghe của Cố Tuyết Nghi từ đầu kia truyền tới.
Yến Văn Bách theo bản năng cứng ngắc cả người, quên mất phải trả lời.
“Chơi vui không? Nếu không dẫn theo tôi nữa?”
Cậu vốn dĩ cũng chỉ là muốn đi tham gia cho náo nhiệt.

Tiện giúp tên phú nhị đại chơi ván game…..

có thể là thứ vui sao?
Trong đầu Yến Văn Bách đơn giản phác họa một chút, Cố Tuyết Nghi sẽ tới nơi đó, trong đầu liền muốn nổ tung.

Cậu vội sửa miệng, “Chơi không vui, cô đừng đi.

Tôi học xong sẽ về.”
Đợi cậu cúp máy, mấy người ở bên cạnh đều ngớ ra.
“Tứ thiếu, cậu không đi nữa?”
“Đi cái rắm.”
……………
Đoàn phim.
Tưởng Mộng đang thấp thỏm lật xem tin tức mới.

Rất tốt, đều lên được hotsearch thứ ba….

mình có thể, mình nhất định có thể vượt qua lần hiểm nguy này.
Qua thêm năm phút.

Tưởng Mộng lại xem thêm tin tức lần nữa.
Mà lần này cô ta bị áp xuống hạng 4.
Tưởng Mộng trấn định đi xem, hotsearch 3—
Hotsearch 2—
Lại xem hotsearch đầu tiên—-
Sau đó đi đến khu bình luận đều là,
[Thao, hotsearch đều là cắn hạt dưa nhà giàu!]
[Tôi tới đây, tôi tới đây, để tôi xem một chút người có tiền sống như thế nào….]
[Đây không phải là vị phu nhân bị Tưởng Mộng cắm sừng sao? Mẹ ơi! Đại mỹ nhân nha!]
Tưởng Mộng hai mắt tối lại.
Công tình cô ta tiêu không ít tiền cho thủy quân mua vị trí thu hút, cuối cùng đều bị Cố Tuyết Nghi giành hết!.