Giống như xương cốt bị người tháo hết ra rồi lắp vào lần nữa và không còn chút cảm giác nào, Lưu Mật Nhi chậm rãi mở mắt, lẳng lặng dừng mắt nhìn trụ giường có khắc hoa. Trước ngực giống như bị thứ gì đó cố định, cứng rắn, mà toàn thân nàng lại không thể phát ra được chút hơi sức nào.

Gian phòng này, nàng xa lạ. Vừa muốn đứng dậy cử động thân thể, lại phát hiện cơ thịt toàn thân giống như hoàn toàn không nghe sự chỉ huy của mình. Không rõ chuyện gì xảy ra, đã có người giải thích cho nàng.

"Ngươi bây giờ vẫn không thể cử động" Âm thanh Diệp Cửu Dương trong trẻo lạnh lùng truyền đến. Nhưng cũng chỉ là âm thanh, không nhìn đến người hắn được.

Lưu Mật Nhi phát hiện, hiện tại duy nhất chỉ có thể cử động cái đầu. Quay đầu nhìn Diệp Cửu Dương, trong lòng nàng không khỏi thoáng qua một hồi vạch đen, "Chẳng lẽ rốt cuộc ngươi không nhịn được nên đã đem ta giải phẫu để mà nghiên cứu?" Nơi này không phải là Miêu Cương chứ?!

Khóe miệng Diệp Cửu Dương khẽ nhúc nhích, "Ta cũng muốn nghiên cứu, nhưng điều kiện trước tiên là ngươi phải ở trạng thái khỏe mạnh đã!"

Khỏe mạnh! Không ngờ như thế mà người này vẫn muốn nghiên cứu nàng a!

Trong đầu Lưu Mật Nhi chợt lóe, ấn tượng trước lúc mất đi ý thức thoáng qua trong đầu, theo bản năng nàng quát to một tiếng rồi thở dốc vì kinh ngạc. Đồng thời lại khiến động đến vết thương trên người, nàng đau nhe răng trợn mắt.

Không hiểu sao Diệp Cửu Dương lại ngồi trước bàn, chỉ thong thả uống nước. Giống như hoàn toàn không nghe được tiếng kêu của nàng.

Thật lâu mới chậm rãi hồi hồn, Lưu Mật Nhi run giọng hỏi, "Ta bị thế nào?"

"Xương sườn bị gãy, gáy bị đụng, may mắn không thay đổi thành kẻ ngu!" Đó cũng là cảm giác khi hắn thấy phương pháp khám chữa bệnh của Phượng Dương, kinh ngạc đứng một chỗ.

Lưu Mật Nhi im lặng, "Nơi này là nơi nào?"

"Minh cốc!" Diệp Cửu Dương đối với vấn đề của nàng hễ hỏi thì đáp.

Minh cốc! Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Taị sao ta lại ở chỗ này?"

Diệp Cửu Dương dùng ánh mắt ngươi thật ngu ngốc nhìn nàng.

Tự động bỏ qua ánh mắt của hắn, Lưu Mật Nhi vội vàng mở miệng, "Phượng Cảnh Duệ . . ."

"Không có ở đây!" Diệp Cửu Dương trả lời, hình như uống đủ rồi, hắn chậm rãi đứng dậy, "Ngươi đã tỉnh, để ta đi gọi người!" Dứt lời, người cũng đã biến mất ở ngoài cửa.

Còn lại một mình Lưu Mật Nhi với thân thể cứng còng nằm trên giường, trong lòng chỉ có một nghi ngờ, rốt cuộc Phượng Cảnh Duệ như thế nào?!

Không lâu sau, Diệp Ly Tâm cùng Vô Ngân chậm rãi đi vào cửa, chứng kiến được Lưu Mật Nhi đã tỉnh táo, ngay cả Vô Ngân trong ngày thường không có biểu hiện gì cũng thản nhiên nở nụ cười.

"Mật Nhi tỷ tỷ, ngươi đã tỉnh?" Diệp Ly Tâm vui vẻ ngồi bên cạnh nàng, "Tỷ tỷ, nói cho ngươi biết nha, mấy ngày nay đều là ca ca chăm sóc tỷ, chừng nào thì tỷ đổi ý cùng ca ca ta thành thân?" Lúc nào Diệp Ly Tâm cũng không quên thay ca ca mình tìm kiếm chị dâu.

Lưu Mật Nhi động động khóe miệng, muốn cất lời hỏi về Phượng Cảnh Duệ, lại nghe những lời này nên hung hăng co rút khóe miệng, "Ly Tâm. . ." Vì sao ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định a!

"Dạ, tỷ tỷ!" Khóe mắt Diệp Ly Tâm hồng hồng, khóe miệng cũng nở nụ cười rạng rỡ.

Lưu Mật Nhi thấy thế, không nhịn được nhăn nhăn mũi, "Ta không sao rồi, không cần lo lắng!"

Nước mắt lặng yên không tiếng động rơi xuống, Diệp Ly tâm thút thít, "Mật Nhi tỷ tỷ, hù chết Ly Tâm rồi, thật là khủng khiếp. Tỷ bị thương. . .rồi Phượng Cảnh Duệ phát điên. . . Chết nhiều người như vậy. . .Ai cũng ngăn không được Phượng Cảnh Duệ . . . Phượng Dương . . . Ca ca. . . Bắc Đường Sanh. . . Ô ô ô, Ly Tâm thật lo lắng sợ tỷ tỷ gặp chuyện không may!" Lời nói nàng bắt đầu không mạch lạc.

Lưu Mật Nhi khẽ mỉm cười, "Ly Tâm đừng lo lắng, không phải ta bây giờ đã không có chuyện gì sao? Nói không chừng mấy ngày nữa ta đã có thể xuống giường cùng ngươi chơi đùa rồi !" Đứa nhỏ này thật sự là bị dọa sợ!

"Mật Nhi tỷ tỷ, tỷ khỏe nhanh lên một chút đi!" Diệp Ly Tâm gật đầu một cái.

Nhìn bộ dáng này của Ly Tâm, chắc hẳn nàng cũng không biết ngọn nguồn mọi chuyện, trí nhớ của nàng bây giờ chỉ có đến lúc từ lầu hai té xuống, tiếp đó cái gì cũng không nhớ. Đảo mắt nhìn Vô Ngân, Lưu Mật Nhi chậm chạp mở miệng, "Phượng Cảnh Duệ. . ."

"Chủ tử không có ở đây!" Vô Ngân trả lời.

"Không có ở đây?" Trong lòng Lưu Mật Nhi thoáng qua một hồi mất mát, "Hắn . . ."

"Đi ra ngoài!" Một âm thanh lạnh nhạt bao hàm quyền uy xuất hiện, Vô Ngân cùng Diệp Ly Tâm không tự chủ được rụt thân thể một cái, đứng dậy chậm rãi rời đi.

Tầm mắt Lưu Mật Nhi chậm rãi rơi trên thân người vừa vào cửa, đến lúc thấy rõ ràng người tới chính là Phượng Dương, nàng không khỏi kinh ngạc há to mồm.

Phượng Dương lạnh lùng liếc một cái, đưa tay bắt đầu cởi y phục của nàng.

Lưu Mật Nhi kinh hãi, "Ngươi làm cái gì đó?" Dưới ánh mắt của Phượng Dương, ngay cả phản kháng như vậy cũng lộ vẻ không có chút sức lực.

Phượng Dương lạnh lùng động thủ, hoàn toàn không chú ý sự lúng túng của Lưu Mật Nhi, xác định xương sườn trước ngực nàng không có bất cứ vấn đề gì, hắn lạnh lùng xoay người rời đi.

Từ lúc vào cửa đến khi rời đi, ánh mắt Phượng Dương căn bản không hề rơi trên người Lưu Mật Nhi lấy một lần.

Thật lâu Lưu Mật Nhi mới chậm rãi hoàn hồn, "Rốt cuộc chuyện này như thế nào?"

Ngay cả khi có Phượng Dương ra tay, thương thế của Lưu Mật Nhi cũng phải nghỉ ngơi đến một tháng sau mới có thể ngồi dậy được. Chỉ là bắt đầu từ ngày nàng tỉnh lại, đều là Vô Ngân chăm sóc nàng, mặc kệ là Phượng Dương hay những người còn lại trong Minh cốc, nàng đều chưa từng thấy qua. Nói chi đến Phượng Cảnh Duệ.

Suốt cả một tháng làm bạn cùng cái giường, Lưu Mật Nhi không nhịn được mở miệng gọi, "Vô Ngân!"

Vô Ngân gật đầu, yên lặng không nói.

"Phượng Cảnh Duệ ở đâu?" Lưu Mật Nhi không biết là mình đã hỏi thăm đến lần thứ mấy.

Vô Ngân chậm rãi cúi đầu, "Chủ tử không có ở đây!" Đáp án trước sau giống nhau như đúc.

"Vô Ngân, có phải ngươi có chuyện gì không nói cho ta biết?" Lưu Mật Nhi khẽ cau mày. Lần này không giống phong cách của Phượng Cảnh Duệ.

Vô Ngân lắc đầu, "Vô Ngân chỉ ăn ngay nói thật!"

"Vô Trần đâu?" Lưu Mật Nhi mở miệng hỏi.

"Vô Trần đang ở cùng chủ tử!"

"Bắc Đường Sanh đâu?"

"Vô Ngân và Bắc Đường thiếu gia không quen biết nên không rõ lắm!"

Mấy phen hỏi thăm, cuối cùng Lưu Mật Nhi cũng phải buông tha. Đồng thời trong lòng nàng lo lắng cũng gia tăng.

Bên này, Phượng Cảnh Duệ cùng Vô Trần bị vây trong bóng tối của sơn động, cửa động bị một tảng đá lớn che lấp, coi như công lực hai người cộng lại cũng không thể đẩy ra. Mà đó chính là cái giá cao để Phượng Dương đồng ý cứu Lưu Mật Nhi.

Phượng Dương cho là, Lưu Mật Nhi bị thương không người nào cứu được, là bởi vì tài học của Phượng Cảnh Duệ không tinh, nói cách khác về sau tình huống như thế có thể còn có thể xảy ra, vì không để cho Phượng Cảnh Duệ quấy rầy hắn nữa, hắn bắt đầu ra điều kiện, khiến Phượng Cảnh Duệ phải học y ở trong sơn động. Còn lại Vô Trần để chăm sóc hắn.

Cách mỗi ba ngày Phượng Dương sẽ tới kiểm tra một chút, nếu phạm sai lầm, thì sẽ trừng phạt Phượng Cảnh Duệ, chỉ cần xem vết thương hiện tại trên người Phượng Cảnh Duệ thì biết.

Chậm rãi để sách thuốc xuống, Phượng Cảnh Duệ vuốt vuốt chân mày, "Vô Trần!"

Đang đứng bên giường. Vô Trần đi tới, "Chủ tử!"

"Ngươi nói xem, Mật Nhi tỉnh chưa?" Phượng Cảnh Duệ thản nhiên mở miệng.

Vô Trần gật đầu, "Tỉnh!" Đây là doc hắn cả gan hỏi thăm Phượng Dương, Phượng Dương chẳng mấy khi nghe thấy lại gật đầu coi như trả lời hắn.

"Thật sao?" Vẻ lạnh nhạt trên gương mặt Phượng Cảnh Duệ thoáng qua một nụ cười xán lạn, "Thật tốt!"

Vô Trần không nói gì.

Phượng Cảnh Duệ cúi đầu lần nữa cầm sách thuốc lên, "Vô Trần, ngươi nói, lúc nào chúng ta có thể ra ngoài?" Hắn nhìn khắp hang động y thuật, nhíu mày mà hỏi.

Vô Trần nhếch môi, "Chỉ cần chủ tử mở miệng!" Những thứ sách này, là chủ tử nhìn từ nhỏ đến lớn, chỉ là theo nhau lớn lên, chủ tử vốn không thích xem sách.

"Cũng đúng!" Phượng Cảnh Duệ khẽ cười một tiếng, "Không biết, Mật Nhi có nhớ ta hay không!" Cả ngực hắn đều đau đớn.

"Chủ tử sao không tự mình đi hỏi?" Vô Trần êm ái mở miệng.

"Không được đâu? Hắn nói rất đúng, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, bị giam ở đây cũng đáng đời!" Trong thời gian 1 tháng Phượng Cảnh Duệ bị giam ở chỗ này, không phải hắn không đủ năng lực, mà là toàn bộ tâm và tinh thần của hắn đều đặt trên thương thế của Lưu Mật Nhi. Mỗi lần mở miệng hỏi thăm, Phượng Dương lại chưa bao giờ cho hắn câu trả lời.

"Chủ tử. . ." Vô Trần muốn nói lại thôi.

"Vô Trần, đừng quấy rầy ta... ta muốn đem những thứ này khắc vào trong đầu!" Cứ như vậy, toàn bộ tinh thần Phượng Cảnh Duệ đều đặt trong các sách thuốc tại đó.

Nhìn chủ tử cùng mình từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trong lòng Vô Trần có một nghi vấn.

Tại sao không để cho lão Cốc chủ giúp ngươi chữa thương đây?

Đúng, không phải bọn họ không thể rời đi, mà do thương thế của Phượng Cảnh Duệ vẫn chưa hoàn toàn tốt! Vô Trần yên lặng lắc đầu, chủ tử cùng lão Cốc chủ, thật là hai người hoàn toàn tương tự!

Lại nửa tháng trôi qua, lúc này Lưu Mật Nhi đã có thể xuống giường, nhờ Vô Ngân đỡ đến đình viện ngồi xuống, vốn nên vui vẻ thì lại là lông mi nhíu chặt, mang theo nhàn nhạt ưu sầu.

Hơn bốn mươi ngày, vẫn không thấy Phượng Cảnh Duệ, không ai nói cho nàng biết, hắn ở đâu? Hình như không có ai biết tin tức của hắn.

"Mật Nhi tỷ tỷ, tỷ đang nhớ gì đó?" Diệp Ly Tâm tiến lên trước nhìn Lưu Mật Nhi.

Chậm rãi nhếch môi mỉm cười, Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Không có gì!"

Diệp Ly tâm ngừng lại, hình như suy tư thật lâu sau đó mới lên tiếng, "Mật Nhi tỷ tỷ, ta biết rõ tỷ đang nhớ Phượng Cảnh Duệ. Nhưng mà, chúng ta thật sự không biết hắn ở đâu!" Khẽ dừng lại một chút, Diệp Ly Tâm mở miệng, "Sau khi hắn rời đi, Bắc Đường Sanh mang theo chúng ta tới Minh cốc, tiếp đó Bắc Đường Sanh cũng biến mất! Chúng ta cái gì cũng không biết!"

Hoá ra là như vậy. . . Lưu Mật Nhi cười nhạt, "Cám ơn ngươi, Ly Tâm!"

"Mật Nhi tỷ tỷ, đợi đến khi tỷ khỏe hẳn, ta muốn theo ca ca rời đi. Mật Nhi tỷ tỷ, ta sẽ nghĩ về tỷ!" Gặp phải một tỷ tỷ không ghét bỏ mình ngang ngược, trong lòng Diệp Ly Tâm cũng không bỏ được.

Lưu Mật Nhi chậm rãi nhìn nàng, "Ly Tâm đừng như vậy, về sau còn có cơ hội gặp mặt!" Trừ lúc vừa mới bắt đầu, cô gái mà theo lời là vừa thấy đã yêu, Lưu Mật Nhi đối với Diệp Ly Tâm vẫn rất thương yêu.

Diệp Ly tâm gật đầu một cái, "Đúng vậy, nhất định khi nào tỷ tỷ không muốn Phượng Cảnh Duệ nữa thì có thể tìm ca ca nha. Ca ca ta nghe lời của ta nhất!"

Điểm này Lưu Mật Nhi hoàn toàn không phản bác, Diệp Cửu Dương đối với muội muội rất sủng ái, điều đó mọi người đều biết.

Dời ánh mắt, một chiếc lá khô vàng từ từ rơi trên mu bàn tay của nàng, Lưu Mật Nhi chậm rãi nhặt lên đặt ở trong tay, chiếc lá cây khô, vẻ đẹp cảm nhận được so với lá xanh hoàn toàn khác.

Cuối thu rồi, Phượng Cảnh Duệ, sẽ ở nơi nào? Lưu Mật Nhi nhìn lá khô trong tay mà xuất thần.

Nhìn Lưu Mật Nhi xuất thần, Diệp Ly Tâm chậm rãi đứng dậy để lại Lưu Mật Nhi một người đang không biết ở tại đây tự hỏi điều gì.