Sau khi thật vất vả mối thoát ra được, Lưu Mật Nhi vỗ ngực, tháo tất cả
trâm vàng bộ diêu nặng nề trên đầu xuống, cất vào trong ngực.
Phượng Cảnh Duệ im lặng nhìn động tác của nàng.
Gỡ mái tóc phức tạp ra, Lưu Mật Nhi vươn tay buộc một cái đuôi ngựa, lúc này mới xoay người nhìn Phượng Cảnh Duệ đang có vẻ mặt trầm tư.
“Phượng Cảnh Duệ, ngươi đừng nói ta không tin ngươi nha. Chẳng phải ta chờ ngươi tới cứu đấy sao?”
Phượng Cảnh Duệ đảo mắt. “Nếu ta không tới thì sao?”
Lưu Mật Nhi nhún vai, không trả lời.
Cánh tay dài bao lại, Phượng Cảnh Duệ ôm nàng vào lòng. “Thật may!”
Lưu Mật Nhi không hiểu. “May thì có gì tốt?”
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười. “Sao nàng lại ngoan ngoãn thế? Người ta
bảo nàng nói gì thì nàng nói đó? Nếu ta cười nữ nhân kia thật thì nàng
có chỗ tốt gì?”
Lời này khiến Lưu Mật Nhi không vui.
“Ngươi cho rằng ta muốn à? Người ta khách sáo mượn ít đồ của ta. Chờ lúc ta hiểu thì liền mượn mặt của ta! Ta chưa từng làm mỹ nhân, nhưng mỹ
nhân này cũng chẳng dễ làm, đi đâu cũng bị người ta nhìn, dìu đỡ cẩn
thận!”
Phượng Cảnh Duệ thở khẽ. “Không bị thương chứ?”
Lưu Mật Nhi lắc đầu, chợt suy nghĩ một chút thì thấy thật khó chịu. “Từ
khi biết người, hình như ta chẳng có chuyện gì hài lòng cả.”
Phượng Cảnh Duệ bất mãn. “Lời này nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao? Ngươi nói xem ta đi theo ngươi ra ngoài mới bao lâu? Ba
lần, ba lần rồi. Nếu ngươi không bảo vệ ta được thật thì ta tìm hộ vệ
cũng được.” Lưu Mật Nhi chọc ngực hắn, nói.
Nắm tay của nàng, Phượng Cảnh Duệ thở dài. “Sẽ không có lần sau đâu!”
Lưu Mật Nhi nhún vai. “Để xem rồi hãy nói!”
Phượng Cảnh Duệ nổi giận. “Ta nói sẽ không có lần nữa!”
“Được được!” Lưu Mật Nhi lại thờ ơ như không mà nói.
Phượng Cảnh Duệ gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to khép lại, giữ chặt gáy
nàng, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, đầu lưỡi tùy tiện càn quét trong
miệng nàng, cướp lấy ngọt ngào của nàng. Sauk hi một hồi hôn mút như sấm vang chớp giật, hằn kề vào môi nàng nỉ non. “Sẽ không có lần nữa!”
Lưu Mật Nhi ý loạn tình mê gật đầu. “Ờ!”
Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới hài lòng, buông tay ra, ôm nàng ra khỏi phòng. Chỉ một lát sau bọn họ đã xuất hiện trên đường.
Diệp Ly Tâm sôi nổi xuất hiện trước mặt hai người. “Phượng Cảnh Duệ, ta
làm đúng chứ? Giúp huynh đại ân còn gì? Huynh có muốn nhường Mật Nhi tỷ
tỷ cho ta không?”
Mặt Phượng Cảnh Duệ đen lại. “Đều là nữ nhân, muội muốn nàng làm gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ly Tâm nhăn lại. “Ta thích tỷ ấy. Hiếm khi nào ta thích ai, đương nhiên là phải mang theo rồi!”
“Bây giờ nàng là người của ta. Chúng ta thành thân rồi!” Phượng Cảnh Duệ gầm nhẹ.
Diệp Ly Tâm mới không để ý tới hắn, kêu lên. “Người bái đường với huynh không phải là Mật Nhi tỷ tỷ!”
“Người ta lấy là Lưu Mật Nhi!” Phượng Cảnh Duệ gầm nhẹ.
“Không phải người bái đường với huynh!” Diệp Ly Tâm rống to hơn.
Hai người cứ tranh chấp như vậy. Lưu Mật Nhi im lặng đi tới chỗ Vô Trần
và Vô Ngân đang cúi đầu nhìn sổ sách, hỏi: “Lời được bao nhiêu?”
Vô Ngân ngẩng đầu. “Tiền không nhiều lắm!” Nàng nhìn Lưu Mật Nhi bằng
ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Bắt đầu từ bây giờ phải gọi nữ nhân này là
phu nhân rồi.
Lưu Mật Nhi gật đầu hài lòng. “Vậy thì tốt! Dựa vào nam nhân không bằng dựa vào tiền!”
Lời này lập tức khiến mọt người bất mãn. “Nương tử, nàng nói gì vậy? Tiền lạnh băng băng, có gì tốt hơn nam nhân chứ?”
Lưu Mật Nhi nghe vậy thì liếc hắn một cái. “Huynh không phải biểu ca của ta à?”
“Nương tử quên rồi à? Hôm nay chúng ta đã thành thân rồi!” Phượng Cảnh Duệ cười nói.
“Sao ta không tham gia vào chuyện này nhỉ?” Lưu Mật Nhi nửa nghiêm túc, nói.
Nụ cười trên mặt Phượng Cảnh Duệ cứng lại, khẽ cảnh cáo. “Mật Nhi!”
Lưu Mật Nhi quay đầu, cười tươi như hoa. “Ta vừa thích ứng với thân phận biểu muội này, biểu ca đừng quá sốt ruột!”
Phượng Cảnh Duệ: “………”