Nàng tại sao muốn cùng người này ở trong phòng? Nhất là lúc khăn trải giường trong phòng cuồn cuộn khí thế ngất trời.
Lưu Mật Nhi không chỉ một lần hỏi mình, lại một lần nữa nhẹ nhàng liếc mắt
nhìn người bên cạnh, Phượng Cảnh Duệ đang nhìn mình không biết chán.
"Ngươi rốt cuộc nhìn đủ chưa?"
Phượng Cảnh Duệ quay đầu "Chưa."
"Chưa? Hâm mộ người ta thì tự mình đi tìm nữ nhân đi?"
Phượng Cảnh Duệ sờ sờ cằm, tựa hồ đang suy tính "A Đại, ngươi đang khích lệ ta kéo ngươi lên giường sao?"
"Mẹ kiếp, ngươi nằm yên đó đi!" Lưu Mật Nhi nổi giận nói.
Sau khi Phượng Dương qua uy hiếp, ngay đêm đó Phượng Cảnh Duệ lôi kéo nàng
ra khỏi Minh cốc, dọc theo đường đi mặc kệ nàng kháng nghị bao nhiêu
lần, kết quả cuối cùng đều bị người này lôi kéo lên đường.
Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn không nói, chỉ mỉm cười liếc nhìn nàng.
Quả nhiên, Lưu Mật Nhi liếc mắt nhìn mặt đất phía dưới cách mấy trượng, giựt giựt khóe miệng, đưa tay chọc chọc Phượng Cảnh Duệ.
"Đưa ta xuống!" Nàng không phải những người có thể bay trên trời, trên tường hay trên cây .
Phượng Cảnh Duệ buồn cười mở miệng "Ngươi mắng ta!" Ngụ ý rất rõ ràng.
Tình hình so với ngang bướng, Lưu Mật Nhi cúi đầu "Thật xin lỗi!"
Phượng Cảnh Duệ ngoáy ngoáy lỗ tai "Ngươi nói cái gì?"
Lưu Mật Nhi cắn răng "Thật xin lỗi!"
"Ngươi đang nói chuyện với con muỗi sao?"
"Phượng Cảnh Duệ, ngươi đừng có được voi đòi tiên."
Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua Lưu Mật Nhi, nói nghiêm túc "Nơi này không lớn! Ta không có cơ hội được voi đòi tiên!"
Lưu Mật Nhi cắn răng "Ngươi rốt cuộc có đưa ta xuống dưới không?"
"Có bản lãnh ngươi tự xuống đi!" Vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Lưu Mật Nhi " . . . . . ."
Thấy trêu chọc Lưu Mật Nhi nổi giận, Phượng Cảnh Duệ vội vàng ôm chặt nàng nhảy xuống.
Trong nháy mắt hai chân đạp đất, chân Lưu Mật Nhi mềm nhũn. Phượng Cảnh Duệ
kịp thời ôm lấy cơ thể của nàng, nàng mới không ngã xuống.
"A Đại, ngươi tiếp đất thật yếu ớt!" Lời của hắn có ngụ ý.
Lưu Mật Nhi giả bộ lạnh lùng đẩy Phượng Cảnh Duệ ra "Ta chỉ bị tê chân thôi!"
"Yếu ớt mới tê!"
Lời của hắn đổi lấy một quả đấm của Lưu Mật Nhi đánh tới.
Phượng Cảnh Duệ né tránh, cười nói "Nói thật cũng bị đánh?"
"Cút!" Tìm chỗ ngồi xuống, Lưu Mật Nhi xoa chân bị tê của mình.
Phượng Cảnh Duệ và nàng cùng nhau ngồi trên bậc thang, tay chống cằm nhìn Lưu Mật Nhi.
"Nhìn cái gì?"
"A Đại, tại sao nguyện ý đi theo ta?"
Lưu Mật Nhi liếc mắt, đưa tay đấm ngực hắn "Là ta nguyện ý sao? Là ta muốn
sao? Là ta vui lòng sao? Không phải là tên khốn kiếp nhà ngươi cố gắng
lôi kéo ta tới đây hay sao?"
Mỗi một câu hỏi của nàng đều nhấn nhá, cao giọng hơn.
Phượng Cảnh Duệ mỉm cười đưa tay nắm ngón tay của nàng, cười nhạt "Ngươi không cự tuyệt không phải sao?"
". . . . . . Ta có quyền cự tuyệt sao? Đánh nhau cũng đánh không lại ngươi!"
Cúi đầu vuốt vuốt ngón tay của nàng, Phượng Cảnh Duệ nói "Nếu như ngươi thật sự không muốn, ta có thể. . . . . ."
Không đợi hắn lời nói xong, Lưu Mật Nhi bỗng đứng lên xoay người rời đi.
Phượng Cảnh Duệ cầm lấy tay nàng "Ngươi làm cái gì?"
"Trở về. Ngươi không phải nói là ngươi sẽ không miễn cưỡng ta sao?" Lưu Mật Nhi nghiêm túc mở miệng.
Một ngón tay ở trước mặt nàng lắc lắc, Phượng Cảnh Duệ tiến lên trước "Ta còn chưa nói dứt lời !"
"Ta không muốn nghe!" Nhìn lướt qua phòng ở sau lưng, Lưu Mật Nhi không
nhịn được mở miệng "Chúng ta nhất định phải ở cửa nhà người ta thảo luận vấn đề này sao?"
Phượng Cảnh Duệ cười lớn kéo thân thể của nàng "Chỗ này là chỗ nghỉ ngơi!"
Nhìn mình và một nam nhân bước vào, Lưu Mật Nhi hồ nghi mở miệng "Người như ngươi cũng có ham mê rất đặc biệt!"
Phượng Cảnh Duệ hồ nghi quay đầu nhìn nàng.
"Rình coi chuyện phòng the của người ta. Đây không phải là ham mê của ngươi sao?"
Phượng Cảnh Duệ trả lời "A Đại, ngươi thật sự rất hiểu ta!"