“Ngươi biết?”

Phượng Cảnh Duệ chỉ nhìn nàng, không nói gì!

Hắn biết sao? Không, Phượng Cảnh Duệ không biết gì hết, hoặc là nói rằng, hắn không hề nghĩ đến. Chỉ là, nếu như hắn nói thật, Lưu Mật Nhi sẽ cảm thấy mình làm sai rồi, là khuyết điểm của nàng, sau đó sẽ nhanh chóng biến mất trước mặt mình.

Đứa bé, Phượng Cảnh Duệ cũng cảm thấy đáng tiếc. Nhưng nếu so sánh với Mật Nhi, mất đi một đứa bé, so với mất đi Mật Nhi, đứa bé chẳng là gì.

Nghiêm túc cẩn thận nhìn ánh mắt của Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi muốn nhìn thấy trong mắt hắn chút gì đó xác định lời nói của Phượng Cảnh Duệ là thật. Con ngươi bình tĩnh không một gợn sóng chống lại ánh mắt của Lưu Mật Nhi, trong mắt một mảnh hờ hững, không để nàng thấy rõ cái gì.

“Ngươi không lừa ta?” Lưu Mật Nhi xác định. Tương thị phải.

Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai, đưa tay lôi kéo nàng: “Mật Nhi đừng hoài nghi ta!”

“Đứa bé không còn nữa!” Lưu Mật Nhi chống lại ánh mắt của hắn: “Ta…”

“Không sao.” Phượng Cảnh Duệ hạ mí mắt, không biết là nói chính mình nghe hay nói cho nàng nghe. Lưu Mật Nhi lặng im không nói, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, hốc mắt bỗng chốc nóng lên, nước mắt rơi tí tách xuống bụi đất.

Bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ngón cái lau đi nước mắt ở khóe mắt, Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm trong chốc lát.

“Thật xin lỗi!” Lưu Mật Nhi thút thít: “Là ta không chú ý, ta cái gì cũng không biết. Nếu như ta biết sớm một chút, ta sẽ chú ý, đứa bé sẽ không mất đi. Thật xin lỗi…Là ta không tốt!”

Phượng Cảnh Duệ im lặng không nói, nhìn nàng không khống chế được cảm xúc, giơ tay đánh vào cổ nàng, thân thể Lưu Mật Nhi mềm nhũn ngã xuống trong lòng Phượng Cảnh Duệ. Khom người ôm lấy nàng, Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua biệt viện Lưu Mật Nhi ở tạm, giơ tay lên, trong không khí huýt gió một tiếng lớn. Ôm Mật Nhi, mũi chân nhẹ điểm, chợt rời đi.

Tiếng huýt gió vang dội, Vô Ngân và Vô Trần nhìn nhau, chắp tay một cái với Mộ Dung Tễ đang im lặng: “Cáo từ!”

Tiếng nói còn rơi lại, hai người đã điểm mũi chân một cái, tung người biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Mộ Dung Tễ lặng lẽ nhìn động tác của hai người họ nhưng không mở miệng. Tử Hằng tiến lên một bước: “Chủ nhân?”

Hắn rõ ràng có thể ra tay ngăn cản, tại sao lại không động thủ? Chủ nhân cứ như vậy trơ mắt nhìn tiểu thư bị người khác mang đi cũng không ngăn cản? Tử Hằng không nghĩ ra.

Thật lâu sau, Mộ Dung Tễ chuyển động, chắp tay xoay người trở lại phòng, dường như hoàn toàn không nghe được âm thanh của Tử Hằng.

Thật ra thì, trong lòng Mộ Dung Tễ rất rõ ràng, sau khi khỏe hẳn Lưu Mật Nhi sẽ không đợi lâu ở thành Vô Song. Hắn đã sớm biết, Lưu Mật Nhi đã sớm lên kế hoạch tốt để rời đi nơi này.

Là hắn thông báo Phượng Cảnh Duệ đến, vô luận như thế nào, thay vì đến nơi mình không thể nắm trong tay, ở bên cạnh Phượng Cảnh Duệ dù sao cũng tốt hơn những nơi khác.

Một lúc sau, có người đứng ở cửa phòng khách, Tử Hằng tiến lên vài bước.

Không lâu sau, hắn trở lại bên người Mộ Dung Tễ, nhỏ giọng mở miệng: “Người canh giữ ở cửa đã rời đi!”

Mộ Dung Tễ gật đầu, bày tỏ hắn đã biết.

Ngay từ lúc những người đó xuất hiện, hắn liền biết những người đó là ám vệ của Phượng Cảnh Duệ. Có ám vệ bên người, hắn đương nhiên sẽ không lo lắng về vấn đề an toàn của Lưu Mật Nhi.

Hôm nay những người đó cùng nhau rời đi cũng là bình thường.

Lúc này Tử Hằng mới hiểu, những người kia là rời đi theo Phượng Cảnh Duệ.

Nhìn Mộ Dung gia đột nhiên lạnh xuống, Tử Hằng thở dài trong lòng. Không biết sau khi Thanh Ngọc lãnh phạt trở về, nhìn thấy tiểu thư hắn chăm sóc đã bị người khác mang đi, không biết sẽ nghĩ như thế nào. Theo ý hắn, đứa bé kia còn chưa có chết tâm đâu đấy.

Đặt ngón tay lên cổ tay Mật Nhi trong nháy mắt, Phượng Cảnh Duệ liền biết, độc tình trong cơ thể của Mật Nhi còn chưa được giải, vẫn còn ẩn nấp trong cơ thể nàng.

Lời nói của Diệp Ly Tâm không tự chủ lại vang lên bên tai Phượng Cảnh Duệ.

Khi hắn rời khỏi Miêu Cương, Phượng Cảnh Duệ hỏi ra chuyện mình vẫn vướng mắc trong lòng:

“Trước khi ta té xỉu, Hoàng Phủ Minh Nguyệt đã từng hạ cổ với ta, tại sao lại không có tác dụng? Ta không cảm thấy có cổ trong cơ thể mình.” Hắn nhớ Hoàng Phủ Minh Nguyệt từng nói, nàng ta đã hạ cổ mình rồi.

Diệp Ly Tâm nghe vậy, liếc mắt nhìn Diệp Lâu Dương sau lưng, giải thích: “Nàng ta đã động thủ rồi, chỉ là, những thứ kia vô dụng đối với ngươi.”

Phượng Cảnh Duệ không hiểu nhướn mày.

Diệp Ly Tâm tiếp tục giải thích: “Lúc ở đại hội võ lâm, ca ca đã hạ cổ vương Miêu Cương vào cơ thể ngươi, bây giờ các loại cổ độc thông thường hoàn toàn không làm gì được ngươi!”

Phượng Cảnh Duệ kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Lâu Dương: “Tại sao lại cho ta?”

Diệp Ly Tâm cười khẽ: “Lúc ấy có thể vì huynh ấy muốn thử, nhìn xem tình huống cổ vương sống trong cơ thể người như thế nào, có thể vì ngươi từ nhỏ đã nếm qua trăm loài thảo dược, cổ vương sống trong cơ thể ngươi xuất sắc khác thường, nên vẫn ở lại trong cơ thể ngươi!” Vậy nên hắn cũng là vì họa được phúc, có cổ vương, không cần sợ người ở Miêu Cương.

“Cổ vương không phải là thánh vật của Miêu Cương các người sao? Cho ta rồi, những người khác…”

“Đây chính là điều chúng ta muốn nói với ngươi, một khi Miêu Cương có bất kỳ việc gì không may, ngươi phải toàn lực trở lại!” Đây là điều kiện duy nhất của bọn họ.

Phượng Cảnh Duệ khẽ gật đầu: “Ta biết rồi!” Sau đó đứng dậy rời đi.

“Đúng rồi!” Âm thanh của Diệp Ly Tâm vang lên. Phượng Cảnh Duệ dừng bước chậm rãi quay đầu lại.

Hơi mím môi, Diệp Ly Tâm mở miệng: “Độc tình của Mật Nhi tỷ tỷ có thể dùng cổ vương áp chế, nhưng nếu muốn hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ có thể khi các ngươi sinh hạ nam hài đầu tiên, độc tình tự nhiên sẽ theo đứa bé chào đời bức ra khỏi cơ thể. Khi đó độc tình trong cơ thể tỷ tỷ sẽ hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng trước đó, nếu như các ngươi nhất định phải ở chung một chỗ, lúc trăng tròn mỗi tháng cần phải cho tỷ ấy uống máu của ngươi, đó là lúc độc tình hoạt động mạnh nhất, có thể áp chế.”

Đây là biện pháp duy nhất bọn họ có thể nghĩ ra, nếu như Phượng Cảnh Duệ kiên quyết không để cho bọn họ xóa bỏ trí nhớ của Lưu Mật Nhi, chỉ còn cách này.

Vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ không chút thay đổi, nghe xong, sau đó xoay người rời đi. Lúc đó hắn cũng không có nói thêm cái gì.

Bây giờ nhớ lại, Diệp Ly Tâm đã nói cho hắn biết những lời này chính vì đã biết hắn sẽ không làm theo đề nghị trước đó của nàng, xóa đi trí nhớ của Mật Nhi.

Nhất là lúc biết được hai người đã từng có một đứa bé, trong lòng Phượng Cảnh Duệ không khỏi trầm xuống. Bàn tay to quyến luyến sờ Lưu Mật Nhi đang ngủ mê man.

Nếu như đứa bé kia còn, bây giờ nàng có thể không cần lo lắng tác dụng phụ của độc tình mà không chút nào phòng bị ở cùng với mình rồi. Bàn tay dày rộng vuốt ve bụng của Lưu Mật Nhi, hắn không nhịn được thở dài.

Chỉ cần một đứa bé là được rồi sao? Phượng Cảnh Duệ mím môi cười một tiếng, nói như vậy là tốt hơn nhiều rồi.

Mở mắt thấy bộ dạng Phượng Cảnh Duệ cười khúc khích, Lưu Mật Nhi tức giận ngồi dậy: “Ngươi ăn nhầm cái gì rồi hả? Vui mừng như vậy?”

Phượng Cảnh Duệ mỉm cười quay đầu lại chống đỡ ánh mắt của nàng: “Mật Nhi muốn đi nơi nào?”

“Nơi nào cũng được sao?” Lưu Mật Nhi hưng phấn bừng bừng nói.

“Nàng hình như có nơi muốn đi?”

“Dĩ nhiên!”

“Đi nơi nào?”

Lấy được lời đồng ý, Lưu Mật Nhi mím môi chần chừ chốc lát: “Ngươi dẫn ta đi sao? Không thể đổi ý đó!”

“Trước tiên nói một chút để xem đã!” Hắn sẽ không tùy tiện đồng ý với nàng, nhưng nếu không quá khó khăn, hắn sẽ đồng ý.

“Ngươi không đồng ý thì nói ra có ích gì?” Lưu Mật Nhilẩm bẩm thành tiếng: “Đi tìm nơi sông núi xinh đẹp chơi đi! Nói không chừng có thể gặp được mỹ nam mỹ nữ cùng nhau chơi đùa!”

Đột nhiên cằm nàng bị người khác nâng lên, Phượng Cảnh Duệ hơi híp mắt nhìn nàng: “Nàng muốn đi tìm mỹ nam tử?”

Lưu Mật Nhi nháy mắt: “Thế nào?”

Phượng Cảnh Duệ chợt bày ra đáng vẻ tao nhã, nhíu mày nhìn Lưu Mật Nhi: “Ta còn không đủ đẹp sao?”

Hì hì!

Lưu Mật Nhi cắn chặt răng cố nén cười: “Đẹp, rất là đẹp! Chỉ là không phải nam nhân không thích có người nói hắn đẹp sao?” Sao tên Phượng Cảnh Duệ này chẳng ngại chút nào nhỉ.
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy nháy nháy mắt: “Mật Nhi cảm thấy đẹp thì có gì không thể? Lại nói, Mật Nhi sẽ không ghen tỵ với ta đâu!” Mặt hắn tiếc hận nói.

Liếc hắn một cái, Lưu Mật Nhi cười: “Không, ta cảm thấy nếu như mang ngươi đi bán hẳn là kiếm được không ít tiền.”

“Bán cho người nào?”

“Bán cho tú bà thanh lâu thì sao?” Nàng cười gian nói.

Phượng Cảnh Duệ lập tức khép chặt y phục trên người mình, nghiêm nghị nói:
“Đầu tiên nói trước, ta chỉ bán nghệ không bán thân. Ta là của một mình Mật Nhi!”

Không nhịn được nữa, Lưu Mật Nhi cười to lên: “ Ngươi cho rằng ngươi là thanh quan à!”

“Ta không phải sao?” Phượng Cảnh Duệ nháy mắt mấy cái, phô trương nói.

Nhìn Lưu Mật nhi cười đến nước mắt trào lên khóe mắt, hắn lấy tay giữ lấy thân thể nàng đồng thời lau đi nước mắt trên mặt nàng.

Khi lau nước mắt hắn liền đưa vào miệng nếm thử, một lúc sau cau mày: “Mặn thật!”

Mặt Lưu Mật Nhi đỏ ửng: “Ai cho ngươi làm vậy?”

Hắn vô tội nháy mắt mấy cái: “Ta chỉ muốn thử một chút xem có phải nước mắt Mật Nhi cũng ngọt hay không!”

“Chính ngươi không nếm thử của ngươi, hay là đắng quá!”

“Mật Nhi đã thử qua?”

“…Không có! Chúng ta muốn đi đâu?” Nàng vội vàng nói sang chuyện khác.

Phượng Cảnh Duệ cười nhạt nhìn ánh mắt của nàng: “Nơi có sông có núi!”

“Ờ!” Lưu Mật Nhi gật gật đầu, chần chừ mở miệng: “Cái đó…Nương ngươi nàng…” Nàng vẫn không quên điều kiện đã trao đổi với Cơ Hoàn Hoàn để Phượng Dương ra tay.

Phượng Cảnh Duệ thu lại tươi cười: “Ta biết rõ. Chuyện này đối với bọn họ không có gì là không tốt!”

“Vì sao?” Đây không giống như lời nói mà Phượng Cảnh Duệ sẽ nói ra, dùng hai mươi năm cố chấp đi tìm mẫu thân, lại chỉ thấy vài lần như vậy liền…

Phượng Cảnh Duệ không trả lời.

Trước đây hắn cảm thấy Phượng Dương tước đoạt thời gian hắn ở cùng với nương, nhưng lúc này, hắn cảm thấy không có bất kỳ nam nhân nào thích nữ nhân của hắn mang việc giúp đỡ chữa bệnh không phải của mình trên người.

Loại cảm giác trong lòng này từ sau khi Lưu Mật Nhi xuất hiện từ từ sáng tỏ.

Hắn cũng không cố chấp cùng tranh chấp với Phượng Dương như vậy nữa.

Chợt chống lại ánh mắt Mật Nhi kì lạ nhìn mình, Phượng Cảnh Duệ im lặng: “Làm sao vậy?”

Lưu Mật Nhi lắc đầu một cái: “Trong lúc ấy, đột nhiên cảm thấy ngươi đã trưởng thành.” Trong lúc nói chuyện nàng đưa tay sờ sờ tóc của Phượng Cảnh Duệ.

Ngạc nhiên nhìn động tác của nàng, Phượng Cảnh Duệ bỗng cười một tiếng trầm thấp, bàn tay to ôm cả người Mật Nhi vào trong ngực mình, vùi đầu vào cổ nàng, không ngừng nỉ non: “Mật Nhi, Mật Nhi!” Mật Nhi của hắn!

Lưu Mật Nhi ngây ngốc nhìn hắn: “Ngươi động kinh à?” Nàng tức giận nói.

Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch khóe miệng, chỉ là hắn chợt cảm thấy nàng rất mê người mà thôi.

Phất phất tay không cùng người bị động kinh ở chung, Lưu Mật Nhi xoay người đi tìm Vô Ngân nói chuyện.