Edit & beta: Rya

Chuông báo động được kết nối với toàn bộ hệ thống Viện nghiên cứu nông học trung ương, khi nhân viên đăng ký nhấn nút báo động tại sảnh phụ, còi báo động ở từng tòa nhà trong nháy mắt đã phát ra tiếng vang vọng.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong sảnh phụ kinh hãi nhìn xung quanh, theo bản năng chạy ra bên ngoài, thủ vệ quân nhìn ra được nơi phát ra tiếng động, cầm súng xông về phía cửa sổ đăng ký.

Triệu Ly Nông sửng sốt, Hà Nguyệt Sinh nhìn mấy thủ vệ quân vọt tới hướng bên này, cũng cảm thấy khó hiểu: “Sao vậy?”

Những thủ vệ quân từ khắp nơi đến trong sảnh phụ không biết tình hình, vì vậy trước tiên họ chỉ có thể bao vây toàn bộ cửa sổ đăng ký.

Năm người nhóm Triệu Ly Nông vốn đang đứng trước cửa sổ, đã bị một số thủ vệ quân tận trách kéo ra ngoài, lao ra khỏi vòng vây.

Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy hai mặt nhìn nhau.

“Tình huống bên trong như thế nào?” Đội trưởng thủ vệ quân đi vòng đến trước cửa sổ, hỏi nhân viên đăng ký bên trong.

Trong khoảng thời gian này, nhân viên đăng ký đã phát một tin khẩn cấp thông qua tần số công cộng, truyền đến toàn bộ Viện nghiên cứu nông học trung ương: “Có người mang tới một lọ hạt giống dị biến cấp A!”

Nói xong, nhân viên đăng ký nhanh chóng mở cửa hông cửa sổ, từ bên trong chạy ra.

Các thủ vệ quân giật mình, thậm chí có người còn lùi lại một bước, ôm súng nhìn chằm chằm vào chiếc lọ bị niêm phong bên cửa sổ còn chưa kịp đăng ký.

“Có phải Viện nghiên cứu nông học Trung ương không cho mang hạt giống đi vào không?” Đồng Đồng đứng ở bên ngoài khó hiểu hỏi.

Khi bọn họ tiến vào Căn cứ trung ương, đám thủ vệ quân kia chỉ qua loa vây quanh thùng xe, bốn chiếc xe địa hình sau khi được cọ rửa sạch sẽ thì trực tiếp đi vào.

Từ đầu đến cuối thậm chí bọn họ còn không ra khỏi xe.

Họ thậm chí còn không ra khỏi xe từ đầu đến cuối.

“Có thể mang.” Nghiêm Tĩnh Thủy là ngửi hiểu rõ nhất các quy tắc ở đây. “Khi đội ngũ Viện nghiên cứu nông học ra ngoài, bọn họ sẽ mang hàng mẫu và những thứ khác trở về.”

Đây không phải là Căn cứ nông học số chín, có rất đông thủ vệ quân, cũng không phải đi qua nội thành, có thể mang theo hạt giống đi vào, chỉ cần đăng ký tại cửa sổ là được.

Ngụy Lệ thăm dò nhìn vào: “Nhân viên đăng ký kia nổi điên hả?”



Viện nghiên cứu nông học Trung ương, phòng họp cao nhất.

Thời gian trôi qua mấy tháng, các nghiên cứu viên cao cấp lại một lần nữa tập trung tại đây để hội họp, đưa ra quyết định chung.

“Tăng thời gian thực hành?” Tào Văn Diệu biết rằng điều kiện sát hạch nghiên cứu viên sẽ thay đổi, nhưng khi nghe Nghiêm Thắng Biến nói ra yêu cầu vẫn không cách nào lý giải được: “Hạng mục đã có thành tích cùng với luận văn được xét duyệt, tại sao còn phải tăng thời gian thực hành mới có thể thăng cấp lên nghiên cứu viên trung cấp?”

Sát hạch nghiên cứu viên không phải chỉ có một cuộc khảo thí duy nhất, tổng cộng có đến mấy tiêu chí đánh giá.

Trước đây, khi sơ cấp muốn thăng lên trung cấp, cần phải có một hạng mục, đồng thời phải có một luận văn được công bố trên trang web của Viện nghiên cứu, nếu thông qua xét duyệt sẽ có điểm cống hiến lý luận cơ sở, số lần được người khác trích dẫn trong tương lai cũng sẽ được quy đổi thành điểm.

Điểm cống hiến lý luận cộng thêm thành tích của hạng mục, sau khi có kết quả sát hạch cuối cùng, xem xét bổ sung của các tiêu chí qua lại mới có thể xác nhận thăng cấp lên hay không.

Hạng mục muốn có thành tích, cần phải mất một thời gian dài, vì thế sát hạch nghiên cứu viên mới ba năm mở một lần. Mặc dù vậy, ba năm mà không có thành quả nghiên cứu cũng là chuyện thường.

Đến khi sát hạch, nếu điểm thành tích không có gì, cơ bản cũng chia tay với vị trí nghiên cứu viên trung cấp, vì vậy đi theo một tổ đội tốt là ước mơ tha thiết của tất cả các nghiên cứu viên sơ cấp.

Trong nhiều trường hợp, bọn họ không phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần dựa vào kết quả của tổ đội thì liền đạt được thành tích rất cao.

Nghiêm Thắng Biến ôn hòa nói: “Tôi nghĩ rằng thời gian ra ngoài thực hành có thể giúp các nghiên cứu viên hiểu sâu hơn về thực vật dị biến, điều này có lợi cho nghiên cứu trong tương lai.”

“Tuy nói là như vậy, nhưng nghiên cứu viên sơ cấp không ít, đều ra ngoài thực hành, e sợ số lượng thủ vệ quân cần thiết …” Nghiên cứu viên cao cấp số 8 Bành Bác Bình cau mày: “Sẽ gia tăng rất nhiều.”

Nghiêm Thắng Biến mở lòng bàn tay ra, ngón tay khép lại chỉ về Diệp Chấn Sơn bên cạnh: “Về điểm này, tôi và Diệp tướng quân đã thảo luận rồi, quân đội sẽ tích cực hưởng ứng hỗ trợ.”

“Tôi đồng ý.” Nghiên cứu viên cao cấp số 5 La Liên Vũ nói: “Nghiên cứu viên ở Viện nghiên cứu nông học Trung ương an nhàn quá lâu, đã sắp quên năm đó thế hệ nghiên cứu viên đầu tiên trải qua như thế nào.”

“Lời này nói.” Lý Chân Chương nhịn không được nói: “Lẽ nào không phải là do bây giờ đã có kinh nghiệm đối phó với thực vật dị biến rồi sao.”

La Liên Vũ nhìn về phía Lý Chân Chương, đôi mắt tròn của bà ta tràn đầy sự lạnh lùng: “Viện trưởng, bây giờ tình huống càng ngày càng phức tạp, chỉ có chúng ta hiểu về thực vật dị biến nhất, Viện nghiên cứu có trách nhiệm đảm nhận nhiệm vụ thăm dò.”

Lý Chân Chương tránh đi ánh mắt của bà ta: “Được được.”

Tất cả nghiên cứu viên cao cấp đều phải ra ngoài, muốn thăng chức nghiên cứu viên trung cấp thì ra ngoài thực hành, cũng chẳng là gì.

“Ngoài ra, điểm cống hiến lý luận theo các tiêu chuẩn cũng sẽ tăng.” Nghiêm Thắng Biến lại nói.

Các luận văn được xét duyệt sẽ được công bố trong kho dữ liệu luận văn trên trang web của Viện nghiên cứu, mỗi một lần được trích dẫn sẽ tương đương với điểm cống hiến, trước đây chỉ cần 3 điểm cống hiến là đủ, nhưng bây giờ ít nhất 5 điểm cống hiến mới đủ yêu cầu.

Tào Văn Diệu ngồi ở một bên trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, năm nay hai nghiên cứu viên sơ cấp dưới trướng ông ta, phỏng chừng khó có thể thăng chức được.

Ngoại trừ cải cách tiêu chuẩn từ sơ cấp thăng lên trung cấp, việc thăng cấp từ cán bộ trồng trọt lên nghiên cứu viên sơ cấp cũng tăng độ khó, ban đầu ba năm canh tác đạt năng suất cao cũng được coi là thành tích, hiện tại cần bổ sung điểm cống hiến lý luận.

Không cao, chỉ cần một điểm.

Điều đó có nghĩa là, cán bộ trồng trọt phải có khả năng viết lý luận trước, mới có thể thăng chức thành nghiên cứu viên sơ cấp.

Trong cuộc họp này, tất cả các chi tiết về cuộc sát hạch nghiên cứu viên đã được thảo luận, sau khi mọi người đồng ý hết thì mới tan họp.

Đan Vân ưu nhã chỉnh lại chiếc khăn choàng rực rỡ trên vai, che miệng ngáp một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài, suốt quá trình bà chỉ phụ trách bỏ phiếu, căn bản không nói lời nào.

Nếu trong cuộc họp không có anh rể ngồi đó, bà đã có thể ngủ ngay tại chỗ.

Chín người vừa bước ra khỏi phòng họp, đang định phân tán vào thang máy để rời đi thì ở lối đi vang lên tiếng chuông báo động.

Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, Diệp Chấn Sơn trực tiếp rút súng ra.

“Chuông báo động ở sảnh phụ của Viện nghiên cứu.” Nghiêm Thắng Biến đã mở bản đồ báo động, nhìn thấy đầu nguồn của nơi báo động.

Viện nghiên cứu nông học chiếm một diện tích rất lớn, mỗi chuông báo có hai nút, thường chỉ có chuông báo của từng tòa nhà vang lên, loại chuông báo cấp một này rất ít khi vang lên.

Diệp Chấn Sơn dẫn đầu vào thang máy, lao đến sảnh phụ của Viện nghiên cứu. Những con số trên thang máy liên tục nhảy.

Lúc này bên trong thang máy, còi báo động đã dừng lại, trên tần số công cộng truyền ra một câu: “Có người mang tới một lọ hạt giống dị biến cấp A!”

Mọi người trong thang máy đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía phát sóng.

Tào Văn Diệu phản ứng một lát sau, cười to nói: “Một lọ hạt giống dị biến cấp A?”

Điên rồi sao? Loại lời nói dối này cũng có thể được nói.

“Ai đã nhấn báo động giả?” Lý Chân Chương đen mặt nói: “Cảnh báo cấp một cũng tùy tiện ấn như vậy được sao?”

Vừa vặn lúc này thang máy dừng ở lầu một.

Ngay khi cánh cửa mở ra, Diệp Chấn Sơn và mấy người kia đã sải bước về phía sảnh phụ.

Một đám thủ vệ quân đang xúm lại, rất dễ thấy.

Diệp Chấn Sơn đứng sau thủ vệ quân, nói: “Tránh ra.”

Thủ vệ quân ở đây nhìn thấy Nghiêm Thắng Biến, Diệp Chấn Sơn và mấy người kia, nhanh chóng tránh vị trí, thông báo rằng chính nhân viên đăng ký đứng ở giữa đã nhấn nút báo động.

Nghiêm Thắng Biến bước lên trước, hỏi: “Hạt giống dị biến cấp A ở đâu?”

Sắc mặt của nhân viên đăng ký phức tạp xen lẫn sợ hãi. “ Ở đây, bọn họ nói là hạt giống cây dướng dị biến.”

Nhân viên đăng ký cả đời chưa bao giờ nhìn thấy hạt giống của thực vật dị biến cấp A, thậm chí khi nhấn chuông báo động đã nghĩ xong hậu sự sau này của mình.

“Bọn họ là ai?” La Liên Vũ cau chặt mày, hỏi.

Nhân viên đăng ký liếc nhìn xung quanh, tình cờ thấy Ngụy Lệ đối diện đang nhón chân quan sát, giơ ngón tay lên chỉ rồi hét lên: “Chính là họ!”

Theo ngón tay của nhân viên đăng ký, tất cả thủ vệ quân đứng đó đều vô thức tránh sang một bên, lộ ra Ngụy Lệ một mặt mơ màng cùng với bọn người Triệu Ly Nông không hiểu chuyện gì.

Không biết vì sao, khi Tào Văn Diệu nhìn thấy Triệu Ly Nông, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành, nhưng lại nghĩ không có khả năng lắm.

Hai hạt giống dị biến cấp A lần trước mang về từ Uyên đảo đã phải chết biết bao nhiêu thủ vệ quân, đám cán bộ trồng trọt của Triệu Ly Nông lại không chỉ mang về hạt giống dị biến cấp A, còn có cả một lọ, ai sẽ tin đây?

Ngụy Lệ bắt gặp ánh mắt của mẹ, chậm rãi giơ tay chào: “Đây!”

“Mấy đứa ở đâu có một lọ hạt giống dị biến cấp A?” Đan Vân hỏi.

Ngụy Lệ nhìn Triệu Ly Nông bên cạnh: “Học muội nhặt được.”

Tào Văn Diệu: “?”

Có nghe những gì mấy người này nói chưa? Hạt giống thực vật dị biến cấp A cứ thế nhặt về?

Nhưng mẹ của Ngụy Lệ đang đứng bên cạnh, Tào Văn Diệu đã kiềm chế được sự chế giễu sắp cười ra tiếng.

Tất cả các nghiên cứu viên cao cấp đều trầm mặc trong giây lát, hiển nhiên là không tin điều đó.

Nghiêm Thắng Biến đã có một hành động ngoài ý muốn, ông ta đi thẳng đến trước cửa sổ, cầm lọ hạt giống dị biến cấp A lên.

Nhân viên đăng ký run rẩy nhìn hành động của Nghiêm Thắng Biến: “Nghiêm tổ trưởng, nguy hiểm.”

“Nếu đã an toàn đem đến đây, vậy thì cũng không sao.”

Nghiêm Thắng Biến xoay cái lọ một vòng, quan sát hạt giống dị biến bên trong, lập tức nhìn sang Triệu Ly Nông: “Đây là hạt giống của cây dướng dị biến cấp A?”

Triệu Ly Nông gật đầu, tung ra một tin tức thậm chí còn kinh người hơn: “Cây dướng dị biến cấp A ở Khâu Thành đã chết.”

Cây dướng

Tất cả các nghiên cứu viên cao cấp, bao gồm cả Diệp Chấn Sơn đứng bên trái, đều nhìn sang cô.

Nghiêm Thắng Biến hỏi cô: “Là chết hay là đột nhiên biến mất?”

“Là chết rồi.” Triệu Ly Nông chậm rãi nói: “Chúng tôi đã sắp xếp xong báo cáo tóm tắt, đăng ký xong thì sẽ đăng báo.”

“Các người tiếp tục đăng ký đi.” Nghiêm Thắng Biến giải trừ báo động, để nhân viên đăng ký tiếp tục đăng ký.

Nhân viên đăng ký vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vì vậy lại ngơ ngơ ngác ngác đi tới vị trí làm việc, cầm bút lên, bắt đầu điền lại từ đầu, chụp ảnh để lưu bản thảo điện tử.

Lần đầu tiên, một nhóm các nghiên cứu viên cao cấp đứng bên cửa sổ, đợi mấy cán bộ trồng trọt.

Vì vậy, bọn họ nhìn mấy người Triệu Ly Nông lần lượt lấy ra các hàng mẫu thực vật hoặc hạt giống dị biến từ trong hộp chứa đồ.

“Chi hoa ông lão dị biến cấp B, xà sàng dị biến cấp B... “

Chi hoa ông lão

Xà sàng (giần sàng)

Nhân viên đăng ký mất cảm giác mà thuật lại, lấy ngón tay điền vào một cách máy móc, thầm nghĩ lần này bọn họ đi ra ngoài, đã chọc phải một ổ thực vật dị biến cấp B sao?

“Một ống dịch rau mùi dị biến, phẩm cấp không rõ.”

Rau mùi

Nhân viên đăng ký sau khi nghe Triệu Ly Nông nói như vậy ngẩng đầu lên: “Không biết phẩm cấp?”

Triệu Ly Nông giải thích: “Đúng vậy, rau mùi này chỉ là dị biến mùi vị, không công kích người, kích thước không thay đổi.”

Sau khi đăng ký xong, mấy người họ được đưa vào phòng họp, Diệp Chấn Sơn chuẩn bị rời đi cũng ở lại.

“Cái chết của cây dướng dị biến cấp A là có ý gì?” Vừa bước vào, nghiên cứu viên cao cấp số 5 La Liên Vũ đã quay lại, nhìn chằm chằm và hỏi Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông cúi đầu, gửi báo cáo tổng kết tóm tắt bằng văn bản cho Đan Vân và văn phòng báo cáo của Viện nghiên cứu nông học, bao gồm cả video đã sắp xếp xong, khi bọn họ mở ra để xem, cô mở miệng nói: “Rễ của cây dướng dị biến cấp A cuộn trào một cách bất thường, sau 48 giờ phát động công kích, đột nhiên ngã xuống tử xong, hạt giống là nhặt được trong lúc nó công kích.”

Trong phòng họp, Nghiêm Thắng Biến và những người khác nhìn chằm chằm vào đoạn video được tích hợp ghi chú trên màn hình quang não, từ khi cây dướng dị biến cấp A tấn công đội số 0 cho đến khi bọn họ đến lãnh địa của cây dướng dị biến cấp A, nhìn thấy cây dị dướng biến cấu trúc bị sụp đổ tử vong mới thôi.

Đây là lần đầu tiên con người nhìn thấy một thực vật dị biến cấp A đã chết.

Chỉ riêng phần video này thôi, cũng đủ để đội ngũ này lưu danh.

“Mấy người vừa biết được tin tức này sao không báo cáo?” Lý Chân Chương cực kỳ không vui.

“Viện trưởng, trình tự bình thường là quay lại nộp báo cáo tổng kết.”

Đan Vân một tay chống mặt, uể oải nói: “Các tổ viên của chúng tôi không sai gì cả.”

Bành Bác Bình cau mày: “Việc quan trọng như vậy nên báo cáo trước, để Viện nghiên cứu có biện pháp đối phó tương ứng, cây dướng dị biến cấp A đột ngột chết đi, hay là có liên quan đến sự biến mất thực vật dị biến cấp A khác, chúng ta cần tập trung quan sát những biến đổi của nó sau khi chết.”

“Từ khi cây dướng dị biến chết đi đến tất cả biến hóa trong một tuần trước, chúng tôi đã ghi lại tất cả các biến hóa, có một đoạn video đính kèm ở cuối báo cáo.” Triệu Ly Nông nghe vậy thì nhắc nhở.

Bành Bác Bình: “…”

Bản báo cáo tổng kết tóm tắt này có hơn 30 trang, xen kẽ không chỉ có video, còn có một đống tranh ảnh, biểu đồ, bọn họ không thể trong thời gian ngắn đọc hết.

“Tôi nghe nói Viện nghiên cứu đã thu được hai hạt giống thực vật dị biến cấp A ở Uyên đảo.” Triệu Ly Nông nhìn thẳng vào Nghiêm Thắng Biến đang ngồi ở phía trước: “Tôi muốn biết về hai loại thực vật dị biến cấp A này có còn sống hay không?”

Phòng họp một mảnh im lặng, không ai ngờ rằng Triệu Ly Nông sẽ đặt ngược câu hỏi cho bọn họ.

Nghiêm Thắng Biến sắc mặt vẫn không thay đổi, ôn nhu cười nói: “Cô có suy đoán gì?”

“Khi một loại thực vật bình thường cảm nhận được cái chết, nó sẽ thúc đẩy bản thân nở hoa kết trái, để lại đời sau.” Triệu Ly Nông đứng trong phòng họp, đối mặt với tất cả các nghiên cứu viên cao cấp, vẫn bình tĩnh như trước: “Tôi đoán tình huống tương tự sẽ tồn tại với thực vật dị biến.”

Nghiêm Thắng Biến đăm chiêu nhìn cô, rồi nói: “Chúng tôi không biết hai loại thực vật dị biến cấp A ra hoa kết trái ở Uyên đảo đã chết hay chưa, sau này tôi sẽ tìm cơ hội cho người điều tra.”

Triệu Ly Nông không hiểu.

“Thực vật dị biến cấp A ở Uyên đảo có rất nhiều, cách một thời gian thì bên ngoài hòn đảo sẽ có thực vật dị biến mới bao trùm, sau khi lần trước xuống đảo nhặt được hạt giống, hai loại thực vật dị biến cấp A đó đều bị thực vật dị biến cấp A mới bao phủ, chúng tôi không thể quan sát.” Đan Vân đang ngồi ở một bên, giải thích.

Tin tức cây dướng dị biến cấp A chết đi, đối với các nghiên cứu viên cao cấp có ảnh hưởng rất lớn, bọn họ từ trong đó nhìn thấy một tia hy vọng, nguyên lai thực vật dị biến cấp A cũng có thể chết, chỉ cần tìm ra nguyên nhân, bọn họ có thể tiêu diệt tất cả các thực vật dị biến cấp A.

Vì vậy, mấy người Triệu Ly Nông đã ở trong phòng họp bị hỏi tới hỏi lui nhiều lần, mãi đến tận khi các nghiên cứu viên cao cấp cảm thấy không hỏi ra được gì, mới đồng ý để cho bọn họ rời đi.

Vừa ra khỏi phòng họp, Đan Vân đã vỗ vai Triệu Ly Nông, đưa mắt nhìn lũ trẻ xung quanh, thậm chí còn hài lòng nhìn Ngụy Lệ: “Lần này ra ngoài, con đã làm rất tốt, không chỉ mang theo lọ hạt giống cây dướng dị biến cấp A trở về, còn báo cáo tổng kết tóm tắt quan sát này, tương đương như là thành tích của một hạng mục, tiếp tục nỗ lực thật tốt.”

Tào Văn Diệu và Lý Chân Chương cùng đi ra khỏi phòng họp, vừa vặn nghe được lời Đan Vân nói, tặc lưỡi: “Tuy rằng các cô may mắn, đụng phải cây dướng dị biến cấp A tử vong, nhưng muốn đăng ký báo danh thăng lên nghiên cứu viên sơ cấp còn thiếu một chút.”

“Mấy đứa đã đăng ký sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp à?” Đan Vân không có xem danh sách, quay đầu hỏi mấy người Triệu Ly Nông

Triệu Ly Nông gật đầu: “Muốn thử một chút.”

“Đáng tiếc, tiêu chuẩn sát hạch vừa mới được cải cách hôm nay.” Tào Văn Diệu cố tình thể hiện sự thương hại trên khuôn mặt: “Trước khi sát hạch, các người cần phải thông qua tiêu chuẩn đánh giá nữa, đáng tiếc.”

Triệu Ly Nông hỏi: “Bây giờ cần đánh giá gì?”

“Ít nhất có một điểm cống hiến lý luận.” Tào Văn Diệu sảng khoái, không ngờ rằng cải cách tiêu chuẩn đánh giá hôm nay lại đúng lúc như vậy, đã cản được bọn người Triệu Ly Nông này.

Triệu Ly Nông kỳ quái liếc nhìn Tào Văn Diệu: “Là bài phát biểu luận văn được công bố trong kho dữ liệu của Viện nghiên cứu để tính điểm cống hiến phải không?”

“Đương nhiên, đó không phải là dựa vào video, nhặt được lọ hạt giống liền có thể làm được.” Trên mặt Tào Văn Diệu bình tĩnh, người của ông ta không lên nổi, tổ viên của Đan Vân cũng không lên nổi, đột nhiên cảm thấy cân bằng.

“Tôi đã gửi sáu bài, đang đợi xét duyệt.” Triệu Ly Nông trầm ngâm, sáu bài luận văn này đã được tải lên khi cô trên đường trở về, nếu cô không vượt qua, cô vẫn còn một vài bài nữa về sự ức chế tương quan lẫn nhau của thực vật.

Trước đây, cô đã mượn tài khoản của Khang Lập để đọc các luận vận trong kho dữ liệu, cùng với định dạng của các bài luận văn mà cô đã viết trước đây không khác gì.

Không nói những thứ khác, liên quan đến việc phát biểu luận văn, tuyệt đối là lĩnh vực chuyên môn của Triệu Ly Nông.

Các điểm cống hiến lý luận ở đây có phần giống với số lần luận văn được trích dẫn trước đây của cô, Triệu Ly Nông thậm chí không nghĩ tới mình không được thông qua.

Tào Văn Diệu: “?”

Ngay cả Lý Chân Chương vẫn ở một bên không mở miệng, cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Sáu bài? Nếu cô chỉ viết bừa bãi, sẽ có thể bị đưa vào danh sách đen.”

Bình thường khi nghiên cứu viên sơ cấp xin công bố luận văn sẽ do năm nghiên cứu viên trung cấp xét duyệt, sau vòng đầu tiên sẽ được bàn giao cho hai nghiên cứu viên trung cấp khác, nếu như qua được vòng thứ hai, các nghiên cứu viên trung cấp đều đồng ý, bài luận văn này sẽ xuất hiện trong kho dữ liệu.

Thời gian cần thiết cho việc phản biện là khác nhau, tùy thuộc vào tốc độ của các nghiên cứu viên trung cấp, nội dung của bài luận văn, nhanh thì một tuần, chậm thì một tháng.

Nghiên cứu viên trung cấp xin công bố luận văn, thì lại cần qua hai vòng xét duyệt của các nghiên cứu viên cao cấp, quá trình này mất nhiều thời gian hơn.

Rất ít cán bộ trồng trọt xin công bố luận văn trên Viện nghiên cứu, cán bộ trồng trọt bình thường không có cơ hội tiếp xúc với kho dữ liệu, đương nhiên không có cơ hội xin công bố luận văn.

Nếu một cán bộ trồng trọt làm việc trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương có cơ hội truy cập vào kho dữ liệu của viện, hầu hết bọn họ đều không có năng lực để viết một bài luận văn hoàn chỉnh đủ đủ tiêu chuẩn.

Triệu Ly Nông đã đi một con đường mà không một cán bộ trồng trọt nào khác đã đi, cô không chỉ xin phát biểu một bài luận văn, mà một lúc xin sáu bài.

Nghiêm Tĩnh Thủy vì biểu hiện sự nỗ lực, cũng xin hai bài.

Luận văn của mấy người họ sẽ được xem là luận văn của nghiên cứu viên sơ cấp, sau đó tên của họ được ẩn danh, giao cho một nghiên cứu viên trung cấp xét duyệt.

Lúc này, quang não của Triệu Ly Nông rung lên, cô cúi đầu nhìn xuống, sau đó nhướng mắt khẽ cười: “Đã qua một bài.”