Tuyết bắt đầu rơi, tuy Thời Nguyệt đã mặc một chiếc khoác lông vũ nhưng gió thổi qua vẫn khiến mặt cô đỏ lên vì lạnh.

Chính cô là người đề nghị đi dạo, nhưng vừa đi một lúc cô đã nghi ngờ não mình có bị úng nước hay không, ai lại đòi đi dạo vào ngày đông chứ!

Kỷ Khê Bạch thấy cô như thế đành bất lực dừng bước chân.

Thời Nguyệt thấy cậu dừng nên cũng dừng theo, ngay sau đó ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"

Kỷ Khê Bạch cởi chiếc khăn choàng cổ của mình xuống, choàng nó lên cho Thời Nguyệt: "Trời lạnh, cậu ra đường phải mặc ấm một chút."

Trên chiếc khăn choàng vấn vương mùi hương của Kỷ Khê Bạch, làm Thời Nguyệt đỏ bừng mặt, cô muốn lùi về sau một bước để tránh né nhưng Kỷ Khê Bạch sao cho cô cơ hội ấy, cậu tập trung choàng xong khăn cho cô thì thôi.

"Tớ, tớ ra hơi gấp..." Thời Nguyệt trở nên lắp bắp.

Khăn choàng của Kỷ Khê Bạch rất lớn, vừa choàng hai vòng đã che hết mặt Thời Nguyệt, chỉ còn để lộ đôi con ngươi đen láy. Tay cậu hơi khựng lại, mắt dính lấy Thời Nguyệt không bỏ.

Thời Nguyệt sửng sốt vài giây rồi ngước mắt nhìn thẳng cậu, trái tim càng đập càng nhanh.

Kỷ Khê Bạch gian nan dời mắt đi, nghiêng đầu bảo: "Coi chừng cảm."

"Ừa ừa." Thời Nguyệt chôn gương mặt đỏ như gấc của mình trong khăn choàng, sợ bị cậu thấy.

Kỷ Khê Bạch ho nhẹ một tiếng đánh vỡ không khí tĩnh lặng: "Ngoài này lạnh, tớ đưa cậu về nhé."

Thời Nguyệt nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Đến dưới nhà.

Kỷ Khê Bạch nhìn cô, nói: "Mấy ngày nữa đi học rồi, hẹn lúc ấy gặp."

Thời Nguyệt gật đầu, vừa định quay người vào nhà thì nhớ ra chiếc khăn đang choàng trên cổ, cô nhanh nhảu tháo nó xuống đưa cho Kỷ Khê Bạch: "À trả cậu nè, cám ơn món quà của cậu luôn nha."

Dứt lời, cô chạy vội lên lầu.

Kỷ Khê Bạch nhận lấy chiếc khăn choàng, mỉm cười nhìn theo bóng dáng đã sớm biến mất của Thời Nguyệt.

***

Học kỳ thứ hai của lớp mười hai cũng cũng là thời điểm mấu chốt của cấp ba.

Thời Nguyệt dọn sạch những suy nghĩ tuổi hồng cùng với rung rinh đêm ấy đi, tập trung đối diện với cuộc chạy đua vào đại học sắp đến.

Không khí ở lớp đã thôi náo nhiệt tưng bừng từ lâu, đến cả Hướng Húc Dương cũng không còn ghé sân bóng.

Thời gian không ngừng thoi đưa, chớp mắt một cái đã đến đêm trước khi thi đại học.

Chủ nhiệm lớp Điền Hạo đứng trên bục giảng dặn dò một số việc cần lưu ý khi thi đại học, rồi ánh mắt ông bỗng phức tạp đi, kéo theo nhiều cảm xúc hỗn độn: "Các em nỗ lực nhiều năm qua là vì ngày này, đừng run quá, đừng lo quá. Tối nay hãy ngủ một giấc thật ngon, sáng dậy đi thi phát huy như thường là được, thầy tin các em."

Tuy biết thời gian thi từ lâu, Thời Nguyệt vẫn không tránh được sự hoảng hốt, vì thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Trên đường về nhà, Thời Nguyệt, Kỷ Khê Bạch và Hướng Húc Dương về cùng nhau, cả ba đều không ai nói gì.

Đến trước khu nhà, Hướng Húc Dương dừng xe và nói: "Nguyệt Nguyệt, tao muốn nói với mày vài câu."

Kỷ Khê Bạch lập tức nhíu mày lại, thậm chí, chân cũng không động.

Hướng Húc Dương nhìn Kỷ Khê Bạch một cái rồi nhấn mạnh: "Chỉ mình mày."

Thời Nguyệt cũng chẳng nghĩ gì nhiều, quay sang Kỷ Khê Bạch: "Vậy cậu về trước đi, tớ nói chuyện với Hướng Húc Dương xong về sau."

Kỷ Khê Bạch đáp ừ, liếc Hướng Húc Dương một cái rồi bước vào khu nhà.

Thấy Kỷ Khê Bạch cuối cùng cũng đi, Hướng Húc Dương ngập ngừng: "Nguyệt Nguyệt, tụi mình cũng quen biết nhau nhiều năm rồi nhỉ..."

Chưa đợi cậu ta nói xong, Thời Nguyệt đã hỏi ngược lại với giọng nghi ngờ: "Sao đấy? Mai thi rồi, mày đừng làm gì ngu ngốc đó bét phen?"

Hướng Húc Dương nhăn mày ngay: "Mày ăn nói kiểu gì đấy."

"Cái cách mở đầu này của mày trông như đang dặn dò sau khi phạm tội tày trời vậy đó."

Hướng Húc Dương cười bất lực, liền nói: "Tao định thi đại học xong mới nói, hay mình đi du lịch một chuyến đi? Tuy chơi với nhau lâu đến vậy rồi nhưng mình lại chưa từng đi đâu với nhau nhỉ."

"Vi Vi và Kỷ Khê Bạch nữa ha!" Mắt Thời Nguyệt sáng rực lên: "Ý tưởng này của mày xịn phết!"

Hướng Húc Dương: "..."

Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể hít một hơi thật sâu và bất lực bảo: "Thôi thi đại học xong hẳn bàn vậy."

Thời Nguyệt cổ vũ cậu ta: "Ô kê con dê, thi đại học xong thì bàn. Ngày mai cố lên nhé!"

Sau khi Hướng Húc Dương bước đi, cô cũng xoay người vào khu nhà. Nhưng không ngờ rằng, cô mới quẹo vào đã bắt gặp Kỷ Khê Bạch xuất hiện từ lúc nào.

"Cậu muốn hù chết tớ hả!" Thời Nguyệt che ngực như bị doạ lắm.

Kỷ Khê Bạch nhìn nhìn phía sau cô, không nhịn được hỏi: "Cậu và Hướng Húc Dương nói riêng gì với nhau đó?"

"Chính cậu cũng bảo là nói chuyện riêng còn gì, sao lại nói cậu được." Thời Nguyệt cười nghịch ngợm.

Kỷ Khê Bạch biến sắc, nhớ đến lời khiêu khích trước đó của Hướng Húc Dương, cậu chắc chắn những cuộc trò chuyện riêng tư đấy chẳng có gì tốt.

Thời Nguyệt chỉ ghẹo cậu một lúc, sau đó đã tiết lộ: "Cậu ta muốn hẹn tớ đi du lịch, tớ bèn bảo sẽ rủ thêm Vi Vi cùng cậu để càng đông càng vui, sau đó thì cậu ta đi rồi."

Kỷ Khê Bạch thầm hừ lạnh trong lòng, nhưng trên mặt cậu lại không có biểu cảm gì đặc biệt.

Hai người đi vào mở rộng chi nhánh giao lộ, Thời Nguyệt dẫn đầu dừng lại, sau đó liền triều Kỷ Khê Bạch nói: "Ngày mai chính là thi đại học, chúng ta cùng nhau cố lên đi."

Kỷ Khê Bạch cười cười: "Tập trung vào thi cử nhé, cố lên."

***

Hai ngày thi đại học rất nhanh đã kết thúc, tinh thần căng chặt của Thời Nguyệt rốt cuộc cũng thả lỏng ngay khi vừa bước ra khỏi cánh cửa trường học.

Xung quanh đều là gương mặt xa lạ, thế nên cô đã đứng dưới bóng cây chờ ba Thời.

Ba mẹ Thời hai hôm nay đều đóng cửa cửa hàng nghỉ ngơi, ba Thời thì nhận nhiệm vụ lái xe đón cô.

Tuy nhiên, ba cô chưa xuất hiện thì Hướng Húc Dương đã đến.

"Nguyệt Nguyệt, mày đang đứng chờ chú Thời hả?"

Thời Nguyệt gật đầu: "Mày có muốn ngồi xe ba tao về cùng không?"

Hướng Húc Dương xua tay: "Không cần, ba tao cũng đến đón tao. Nhưng giờ vẫn chưa thấy đến."

Nghe vậy thì Thời Nguyệt cũng không tiếp tục mời nữa.

Hướng Húc Dương hơi do dự chớp mắt, cuối cùng nói ra thành lời: "Nguyệt Nguyệt, trước đó tao có đề xuất chuyện tụi mình cùng đi chơi ấy. Ý tao là tao muốn đi riêng với mày, dù ở Ninh Thành hay chỗ nào khác đi chăng nữa, tao cũng chỉ muốn có hai người tụi mình."

Thời Nguyệt bất ngờ mở to hai mắt, trong nháy mắt này, cô đã hiểu ra tâm ý của Hướng Húc Dương.

Sau khoảng thời gian khiếp sợ vì sự thật, cô ngẩng đầu và kiên định đáp: "Hướng Húc Dương. Mày là người bạn tốt nhất, là người đã chơi với tao từ bé đến lớn, khi xưa là vậy, bây giờ cũng vậy và mong rằng tương lai cũng vậy."

Ý từ chối cực kỳ rõ ràng, Hướng Húc Dương tất nhiên cũng nghe ra, cậu ta hơi mất mát hỏi: "Chỉ là bạn thôi sao?"

Thời Nguyệt kiên định gật gật đầu: "Là bạn thôi."

Hướng Húc Dương hơi không tin. Cậu ta cố tìm chút dấu vết nói dối gì đó trên gương mặt Thời Nguyệt, nhưng vẫn thất bại nên đành cúi đầu thất vọng: "Mày thích Kỷ Khê Bạch ư?"

Ngực Thời Nguyệt đột nhiên nhảy dựng, rồi chậm rãi mỉm cười: "Thích."