Thời Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một hồi, do đã chuyển đi không còn ngồi với Kỷ Khê Bạch nữa nên nếu hỏi bài trong giờ thì hơi bất tiện, đúng là chỉ có thể chờ đến giờ nghỉ giữa giờ hoặc tan học thôi.

Cuối cùng, cô gật đầu: "Cám ơn dì ạ."

Nghe vậy, khoé môi của Kỷ Khê Bạch ở nơi Thời Nguyệt không thấy được lặng lẽ nhếch lên.

Tuy Thời Nguyệt không thấy nhưng mẹ cậu lại bắt trọn khoảnh khắc ấy bằng kính chiếu hậu của xe, ánh mắt bà đưa qua lại hai người rồi cũng nở một nụ cười có nhiều thâm ý: "Không cần phải cám ơn dì, dì còn muốn cám ơn con đây này."

Thời Nguyệt gãi đầu: "Sao dì lại muốn cám ơn con ạ?"

"Khê Bạch chuyển đến Ninh Thành chẳng quen biết ai. Nếu không chờ con thì sao nó thích ứng nhanh vậy được." Lâm Tư Nhàn cười nói.

Theo bà, từ lúc Kỷ Khê Bạch chuyển đến Ninh Thành, nụ cười trên mặt con trai bà còn nhiều hơn trước kia gộp lại, khiến người làm mẹ như bà rất yên tâm.

Kỷ Khê Bạch nghe mẹ mình nói thế, hơi không tự nhiên nói: "Do con tự mình thích ứng tốt mà."

Thời Nguyệt cũng khá ngượng: "Dạ hình như con cũng chưa giúp được gì đâu ạ."

Ngược lại, cô còn cảm thấy Kỷ Khê Bạch đã giúp đỡ mình nhiều.

Lâm Tư Nhàn thấy nét mặt của con trai thì bà chỉ cười chứ không nói.

Xe rất nhanh đã đến trước khu nhà, khi xuống xe, Kỷ Khê Bạch cũng sẵn tay đem hộp đồ ăn của Lâm Tư Nhàn xuống xe theo.

Thời Nguyệt định giúp nhưng Kỷ Khê Bạch vốn chẳng cho cô cơ hội làm điều ấy.

Lúc Lâm Tư Nhàn nấu ăn, Thời Nguyệt tranh thủ hỏi Kỷ Khê Bạch vài bài mình không hiểu.

"Bài này dùng công thức này giải thử đi." Kỷ Khê Bạch nhìn qua rồi viết xuống một dòng công thức.

Thời Nguyệt dựa vào đó mà làm, sau đó rất nhanh đã tính ra được đáp án chính xác.

Cô ngẩng đầu cảm thán: "Kỷ Khê Bạch, sao cái gì cậu cũng biết nhỉ."

Kỷ Khê Bạch cười khẽ: "Giờ mới biết khâm phục tớ?"

"Hôm nay tớ với Trương Nhã Vân thành bạn cùng bàn với nhau, bọn tớ đã tám rất nhiều chuyện." Thời Nguyệt nhấp môi nhìn cậu: "Nghe nói học sinh nữ trong trường đều gọi cậu là hot boy của trường đó."

Kỷ Khê Bạch rất tự nhiên đáp: "Từ nhỏ đến lớn đều vậy, có gì bất ngờ đâu."

Thời Nguyệt: "..."

Cô không ngờ Kỷ Khê Bạch lại tự luyến như vậy.

Kỷ Khê Bạch thấy cô trầm mặc bèn cười hỏi: "Vậy còn cậu?"

Thời Nguyệt buồn bực: "Tớ thì sao?"

"Cậu có nghĩ tớ cũng là hot boy trường không?" Kỷ Khê Bạch hỏi.

Thời Nguyệt không trả lời vấn đề này mà ngạc nhiên nói: "Không ngờ cậu tự luyến vậy nha. Đáp án của tớ cũng không quan trọng, dẫu sao đó là cảm nhận chung của số đông mà."

Đôi con ngươi Kỷ Khê Bạch sáng rực, chăm chú nhìn cô: "Với tớ, đáp án của cậu là quan trọng nhất."

Nhịp tim của Thời Nguyệt bắt đầu đập liên hồi, lúc cô tưởng chừng không chống đỡ nổi nữa thì Lâm Tư Nhàn dọn cơm ra gọi họ đến.

Thời Nguyệt hoảng loạn đứng dậy: "Dì kêu tụi mình, tụi mình đi ăn cơm thôi!"

Nói xong liền hốt hoảng bỏ chạy.

Kỷ Khê Bạch nhìn theo bóng dáng cô, nhịn không nổi nữa mà nở một nụ cười yêu chiều.

***

Lâm Tư Nhàn làm món mì Ý tôm, vì tối nay hai cô cậu trong nhà còn có tiết buổi tối nên bà đã làm đơn giản hơn một chút.

Rót nước chanh cho Thời Nguyệt và Kỷ Khê Bạch xong, bà liền lên tiếng mời hai người đến ăn.

"Nguyệt Nguyệt, dì làm hơi đơn sơ một chút, ở đây còn có chân gà rán dì mua sẵn, con muốn ăn thì cứ ăn thêm nhé."

Thời Nguyệt vừa ngồi xuống đã khen: "Dì ngầu quá đi ạ, mì Ý này vừa nhìn con đã thấy thèm luôn!"

Lâm Tư Nhàn được khen tới nở hoa trong lòng: "Con thích thì tốt rồi, vậy cứ ăn nhiều một chút nha."

Thời Nguyệt cười tủm tỉm gật đầu: "Vâng ạ!"

Kỷ Khê Bạch đi tới ngồi xuống cạnh Thời Nguyệt, cậu thì bình tĩnh hơn cô nhiều: "Đừng khen mẹ tớ như vậy, mẹ sẽ làm món mì Ý tôm này suốt cả tuần cho tớ mất."

Lâm Tư Nhàn trừng mắt liếc cậu: "Ai nói, mai đổi thành thịt bằm."

Kỷ Khê Bạch cười một tiếng, nhìn sang thấy Thời Nguyệt đang mơ hồ thì nói: "Mẹ tớ chỉ biết vài món, nên là gần như các món mẹ làm đều có sự lặp lại."

Thời Nguyệt lúc này mới hiểu được, sợ rằng chỉ cần cô đến Kỷ Khê Bạch vài lần thì đã thưởng thức hết tay nghề của Lâm Tư Nhàn mất.

Nhưng rất nhanh cô đã an ủi rằng: "Tuy dì chỉ biết vài món nhưng đều rất ngon luôn ạ!"

Lâm Tư Nhàn cười tươi ngay tức khắc: "Nguyệt Nguyệt đúng là tri kỷ của dì."

Nói xong, bà không khỏi trừng mắt liếc sang Kỷ Khê Bạch: "Nếu ai đó ghét món mẹ làm thì tự nấu đi."

Nhớ tới chuyện tự mình vào bếp, Kỷ Khê Bạch nháy mắt trở nên mất tự nhiên.

Thời Nguyệt lập tức cười nói: "Dì ơi, đồ Kỷ Khê Bạch nấu không ăn được. À không, cậu ấy vốn chẳng nấu gì ra hồn."

Kỷ Khê Bạch vừa nghe, định che lại miệng của Thời Nguyệt nhưng đã chẳng còn kịp, cậu đành biện minh: "Lần đó chỉ là sai lầm nhất thời thôi, sau này tớ luyện thêm là tốt ngay."

Lâm Tư Nhàn cười cậu: "Nấu còn chưa tới đâu mà dám cười mẹ."

Kỷ Khê Bạch: "..."

***

Tối có tiết tự học nên ăn xong thì hai người cùng quay về trường.

Thời Nguyệt vốn tưởng tiết tự học buổi tối đầu tiên sẽ nhẹ nhàng thôi nhưng ai ngờ giáo viên Toán học lại muốn kiểm tra, phớt lờ hoàn toàn sự kêu ca của cả lớp.

"Mười hai rồi mà các cô cậu còn muốn chơi à. Chắc hè này các em cũng ham chơi không kém nhỉ, vậy thì để thầy giúp các em tập trung hơn."

Thời Nguyệt thở dài một hơi, sau đó thì nghiêm túc bắt tay vào giải đề.

Đề thi này là do giáo viên Toán học tự soạn, bao quát các kiến thức từ lớp mười và mười một, rất nhiều người đã quên mất kiến thức hồi lớp mười nên nhất thời không nghĩ ra.

Nền tảng lớp mười của Thời Nguyệt cũng không vững, cô đã quên béng rất nhiều kiến thức, may mắn thay, khi Kỷ Khê Bạch ra đề cho cô cũng gồm cả kiến thức lớp mười nên cô đã không quá chật vật.

Tiết buổi tối kết thúc cũng là khi giờ kiểm tra kết thúc.

Thời Nguyệt thất thần dọn dẹp sách vờ, mãi đến khi Kỷ Khê Bạch gọi cô thì cô mới kịp phản ứng.

"Lần kiểm tra này của tớ chắc kém lắm." Cô cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ hẳn đi.

Kỷ Khê Bạch cười khẽ, sau đó an ủi cô: "Không sao mà, bài kiểm tra này có rất nhiều kiến thức thuộc về lớp mười, cậu chưa ôn nên không làm được cũng bình thường."

Thời Nguyệt lập tức ngẩng đầu nhìn cậu: "Đúng không? Vậy theo ý cậu, cậu cũng có bài bỏ trống không biết làm nhỉ?"

"Với tớ thì không khó." Kỷ Khê Bạch vô cùng thành thật đáp.

Thời Nguyệt che ngực, cảm thấy vừa bị sát thương một phát siêu đau: "Đây là sự khác biệt của thần học và người thường ư?"

Kỷ Khê Bạch cười nói: "Thầy Toán làm vậy chắc chỉ muốn nhắc nhở mọi người rằng mười hai đã khác rất nhiều rồi. Nhưng mọi thứ vừa bắt đầu thôi, còn rất nhiều thời gian để ôn tập."

Thời Nguyệt được an ủi thành công, tâm trạng mất mát nháy mắt đã bốc hơi, cô kéo Kỷ Khê Bạch vừa đi vừa nói: "Đi, tớ mời cậu ăn đá bào!"

Hai người đến quầy ăn vặt trước trường mua đá bào, Thời Nguyệt giành trả tiền trước, thử một miếng siro rồi nói: "Kỷ Khê Bạch, cám ơn cậu đã an ủi tớ nè. Đáng lẽ tớ rất sợ lớp mười hai, nhưng có lẽ vì có cậu mà tớ chẳng sợ nữa."

Kỷ Khê Bạch nhìn đá bào trong tay mình rồi lại nhìn sang bóng hình của Thời Nguyệt, cậu lẩm bẩm: "Vì tớ muốn ở bên cậu."