Chương 38 Thủ thôi cầu thu

Tên chương bản gốc 首推求收 tức là thủ thôi cầu thu. Đại loại là cú hích đầu tiên để thành công. Mình không biết dịch sao cho suông nghĩa nên chương này mình để từ hán việt nha. Mong mọi người thông cảm. Mọi người ai có ý kiến hay về tên chương cứ cmt mình sẽ chọn một cái để đổi thành tên chương luôn nha. Cám ơn mọi người nhiều nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và giữ gìn sức khỏe trong mùa dịch này.


Mà ở bên kia, Mễ thị từ trong nhà Diệp gia nổi giận đùng đùng chạy đi, trên đường trở về càng nghĩ càng cảm thấy nổi nóng.

Hừ, cả một nhà keo kiệt còn không có một cái đèn đốt dầu, nhìn xem dưỡng khuê nữ thành cái quái gì, dáng vẻ đúng thật là giống y chang nương nàng, đồ đanh đá, thứ không có giáo dục. Lão nương nguyền rủa ngươi cả đời không gả ra ngoài được.

Bà đem Lý thị và Diệp Như hung hăng chửi mắng mấy câu ở trong lòng. Lúc này mới cảm thấy hả giận được một chút, cước bộ dần dần chậm lại.

Lúc này đột nhiên ở phía sau có người la to lên kêu bà:" Nhà Song Toàn!" Mễ thị quay đầu lại nhìn thấy Diêu Thúy Hoa thở hồng hộc chạy tới, thấy bà quay người lại vội vã vẫy tay, "Nhà Song Toàn, ngươi làm cái gì mà chạy nhanh như thế? Thiếu chút nữa không đuổi kịp được ngươi."


Mễ thị lùi lại phía sau nửa bước, vẻ mặt đề phòng nhìn bà ta:" Ngươi đuổi theo ta làm gì?"

Diêu Thúy Hoa chạy một mạch đến bên cạnh Mễ thị, trong miệng còn hà hơi thở phì phò như sắp chết thấy bà như vậy oán trách:" Ơ hay, ngươi đây là làm cái gì vậy, vẫn còn vì chuyện lần trước trách ta sao? Sao lại nhỏ mọn như vậy, ngươi xem xem, đều là chuyện mấy trăm năm trước rồi." Bà cười hì hì nói, "Ngươi xem hay là như vậy đi, chuyện trước kia ta xin lỗi ngươi, là ta thật không phải, được chưa? Hôm nay trước hết ta không nói tới chuyện này, ta kiếm ngươi là có chuyện chính sự."

Diêu Thúy Hoa nói xong liền kéo tay Mễ thị qua tựa như có gì đó rất thân thiết giống như chuyện của nửa năm trước chưa từng xảy ra.

Nguyên lai nửa năm trước, Đại Bảo nhà Mễ thị cùng đại tôn tử Cẩu Đản của Diêu Thúy Hoa đánh nhau một trận. Lúc đó Cẩu Đản tám tuổi, Đại Bảo chỉ có sáu tuổi rưỡi nhưng bối phận của Đại Bảo lại cao hơn. Tiểu hài tử ở trong thôn chơi đùa với nhau thường xuyên xảy ra giỡn cợt. Đại Bảo không biết sao lại cứ nhất định bắt Cẩu Đản gọi hắn một tiếng thúc thúc. Cẩu Đản ngại mất mặt đương nhiên là không chịu rồi cuối cùng hai người liền đánh nhau. Kết quả do Đại Bảo thấp hơn Cẩu Đản khoảng nửa cái đầu nên bị đánh đến mặt mũi bầm dập.


Đợi đến khi Mễ thị quay trở về nhìn thấy nhi tử mặt mũi bầm dập, lập tức tức giận bùng nổ liền mang theo Đại Bảo bị đánh đi đến nhà Cẩu Đản náo loạn, ầm ĩ bắt nhà hắn phải cho một cái công đạo. Diêu Thúy Hoa chỗ nào lại chịu ăn thiệt nửa phần, hai người tranh nhau cãi lý, cứng rắn ầm ĩ một trận lớn, thiếu chút nữa đánh nhau. Từ đó về sau, hai người trong nhà đến chết cũng không qua lại với nhau, ở chung một thôn cũng không hề nói chuyện với nhau nửa câu.

Cho nên vừa nãy Mễ thị nghe thấy Diêu Thúy Hoa gọi bà, xác thực dọa bà một hồi lại càng đừng nói tới hành động bản thân tự cầm lấy tay bà quả thật là quái dị thật sự.

Mễ thị di chuyển tay Diêu Thúy Hoa hoài nghi nói:" Hai ta còn có thể có chuyện nghiêm chỉnh gì?"

Diêu Thúy Hoa cũng không ngại, tiếp tục thần thần bí bí khom người tiến đến bên tai Mễ thị:" Còn có thể có chuyện nghiêm chỉnh gì à? Vừa rồi ta mới ở đầu thôn thật sự trông thấy Lý thị và Diệp Như kia . . . . . . . . . . "
"Được rồi, ngươi là cái đồ Diêu miệng rộng mà!" Chưa kịp đợi Diêu Thúy Hoa nói xong, bà đột nhiê duỗi thẳng lưng chỉ nghe rắc một tiếng.

"Tê . . . . ." Diêu Thúy Hoa bị bà đụng phải thoáng cái đau đến không thở được.

Mễ thị cũng mặc kệ bà ta có đau hay không, trừng con mắt bắt đầu chửi:" Ngươi cái thứ cẩu vật này. Ngươi nói có chuyện chính sự muốn nói là tới chế nhạo ta đó à? Thế nào, thấy ta bị khi dễ ngươi cao hứng lắm đúng không? Hả? Biết ngay cái thứ cẩu vật như ngươi làm gì có lòng tốt gì chứ, cút đi cho ta!"

Mễ thị nghĩ tới bộ dạng nghẹn khuất vừa nãy ở nhà lão đại liền nổi nóng, đến cả cái lão vu bà này cũng dám tới chế giễu bà. Làm như ai cũng đều có thể khi dễ bà à? Ta phi! Lão nương mà sợ ngươi? Cùng lắm thì lại nháo thêm một trận.

Lúc này Diêu Thúy Hoa bị đâm đến lợi hại, phần xương ngay phía bên mắt bị chọc trúng đau đớn, một hồi lâu mới trở lại bình thường.
"Ngươi . . . . . . . . . . Ngươi . . . . . . . . . ." Bà bưng chỗ đó, đau nửa ngày trời cũng không thể nói được câu nào, ánh mắt hung ác hận không thể đâm xuyên thủng Mễ thị, sau một lúc lâu mới nói:" Ngươi cái đồ phụ nhân chanh chua sát ngàn đao này. Lão nương là nhìn thấy ngươi đáng thương, muốn giúp đỡ ngươi ai ngờ giống như con chó dại chỉ biết cắn bậy người khác, ngu xuẩn!"

"Ta phi!" Mễ thị hung hăng phun một ngụm nước bọt lên mặt đất, "Ngươi mà có lòng tốt như vậy sao? Tưởng ta không biết cái đức hạnh của ngươi à? Giả dối! Ngươi chính là cái thứ giả dối, đem lão nương đi lừa gạt à."

Diêu Thúy Hoa cố gắng đè ép hỏa khí trong lòng lại, mạnh mẽ nhịn xuống muốn xé rách bộ mặt đang kích động của Mễ thị. Hôm nay bà tới đây cũng không cùng cãi nhau với đồ ngu xuẩn này.
"A, nói ngươi ngu xuẩn, ngươi thật sự ngu xuẩn mà. Ta hảo tâm à? Ta làm là vì bản thân ta.Một nhà đại ca ngươi đắc tội ta ra sao lẽ nào ngươi lại không biết? Lão nương đây là trông ngóng bọn họ gặp chuyện không may. Không phải mong chờ cái đồ ngu xuẩn ngươi. Ngươi có hiểu không?" Chả trách ngay cả con tiểu nha đầu cũng không đấu lại, đúng là đầu heo, nói chuyện thật tốn sức.

Nghe bà ta nói xong, Mễ thị có chút ngoài ý muốn.

Khoảng thời gian trước, Diêu Thúy Hoa và nhà đại ca náo loạn một trận, ồn ào huyên náo khắp thôn. Bà có nghe qua qua nhưng Diêu Thúy Hoa thật sự nghĩ như vậy sao?

Mễ thị suy nghĩ một lát, có chút không được tự nhiên:" À, ngươi nghĩ ngươi nói như vậy thì ta sẽ mắc mưu à?"

Diêu Thúy Hoa thấy nét mặt bà ta có chút buông lỏng, cảm thấy không sai.

Hừ, mới vừa nãy đem bản thân bà ra chửi một trận, hiện tại liền hạ mặt không ít, con vịt chết còn mạnh miệng.
Nhưng trên mặt lại nói:" Ngươi không tin thì thôi dẹp đi! Ta nói với ngươi, một nhà đại ca kia của ngươi cũng không phải là cây đèn cạn dầu. Thật ra hiện tại ta có một biện pháp tốt dễ làm ngươi có thể bắt chẹt bọn họ. Chẳng qua so với ngươi thì ta không phù hợp để làm." Diêu Thúy Hoa cố ý nói như này:" Thế nào, có muốn nghe trước một chút rồi lại bàn tiếp hay không?" Không tin ngươi không mắc câu.

Qủa nhiên Mễ thị vừa nghe thấy biện pháp này mà không có bản thân bà là không xong, cảm giác không được tự nhiên liền hóa hư không, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, "Vậy ngươi thử nói trước đi, rốt cuộc là biện pháp gì?"

Trong mắt Diêu Thúy Hoa chợt lóe lên một tia khinh bỉ, sau đó đi đến bên tai Mễ thị thì thầm nói nhỏ 'biện pháp hay' của mình.

Hai người khẽ giọng nói cả nửa ngày, Mễ thị nghe xong nhíu mày:" Cái này có thể được không? Nếu như bọn họ sống chết không đưa bạc, vậy ta ở trong nhà không phải mệt chết rồi! Không được không được, biện pháp này có chút không đáng tin cậy được."
Diêu Thúy Hoa ở một bên xúi giục:" Sao có thể không được? Đến lúc đó bọn họ còn dám không đưa bạc ra à? Ngươi cứ yên tâm đi, ta cam đoan với ngươi, tuyệt dối sẽ không nảy sinh ra vấn đề gì.

Mễ thị còn đang do dự:" . . . . . . . . . Vẫn là không được, chuyện này ta không thể quyết định được. Ngươi đợi ta quay về thương lượng với bà bà nha rồi hãy nói tiếp." Chủ ý lớn như vậy bà cũng không dám nắm lấy.

Diêu Thúy Hoa thản nhiên nói:" Đương nhiên là phải bàn bạc với bà bà ngươi. Ngươi quay về nói với bà bà ngươi, bà ta nhất định tán thành." Bà vỗ vỗ tay Mễ thị, "Vậy ta đi trước đây, khẩu tử nhà ta còn đợi ta lên núi đốn củi đem về. Ta quăng chuyện này đi mất đuổi theo ngươi. Dù sao cũng không thể lừa ngươi." Nói xong bà liếc mắt nhìn Mễ thị rồi xoay người đi về hướng khác.
Hừ, bà bà của Mễ thị bà còn không biết hay sao, biện pháp này bà ta nhất định sẽ đáp ứng.

Chỉ cần có thể tìm phiền phức cho một nhà Diệp Song Căn chuyện gì bà ta cũng có thể làm ra được. Nhiều năm như vậy Diêu thị kia làm chuyện ngu xuẩn còn không ít? Trong thôn có ai không rõ ràng.

Dù sao biện pháp này với hai bên đối với bà đều có lợi. Nếu như thành công, Lý thị và con tiểu tiện nhân Diệp Cẩm sẽ không thể sống yên ổn được nữa. Dù cho không thành công cũng may còn có một nhà Mễ thị bọn họ, chính mình cũng không có nửa điểm thiệt hại nào, báo thù cho chuyện vừa nãy Mễ thị mắng rủa bà, quả thật là không thể lại càng thêm tốt cũng không uổng hoang phí thời gian của bà ở bên cạnh Mễ thị líu ríu thì thầm.

Diêu Thúy Hoa vừa đi vừa cười ha ha mà nghĩ, ngoài miệng đều nở hoa.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Truyện Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Truyện cùng tác giả Tự Kim Phi TạcTruyện cùng thể loạiTham gia YY Hội tại Facebook groupFanpage Chính Thức group

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời giankhoảng 3 tiếng trướcLượt đọc2

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook