Người bên kia điện thoại cũng không tức giận lắm, nhưng Lý Tiêu Tiêu vẫn còn dỗ dành người ta: “Xin lỗi nha xin lỗi nha xin lỗi nhiều nha, chúng tôi đến ngay đây...!Ài, anh đừng có đi nha, chúng tôi...”Lời còn chưa dứt, cô đã giơ tay vẫy về phía trước một cách nhiệt tình: “Lão Đoạn, lão Đoạn! Bọn tôi ở đây này!”Một người đàn ông đang đi ra ngoài dừng bước lại, ánh mắt dừng lại trên người Đường Ninh, sau đó gật gật đầu với vẻ mặt ôn hòa.Bữa cơm này ăn rất lâu, tính cách Lý Tiêu Tiêu hướng ngoại, có lòng làm bầu không khí sinh động hơn.
Cơm nước xong xuôi lại còn kéo bọn họ đi hát karaoke, chờ đến khi tan cuộc thì đã mười một giờ rồi.Trên đường trở về, trong lòng Đường Ninh vẫn nhớ mãi đến trò chơi, không đợi được nữa, muốn lấy lại điện thoại di động mình.“Có biết vì sao tôi không để lão Đoạn đưa cô về không?” Lý Tiêu Tiêu đắc ý nói: “Tôi nói kiểu người như cô thế này được nhiều người thích, nhất định anh ta cũng thích cô, chúng ta cứ lơ anh ta đi, hiểu không.”...!Điện thoại hết pin rồi.Đường Ninh ngáp một cái, uể oải ừ một tiếng đáp lời.Một giờ sáng, Đường Ninh nằm ở trên giường, vừa sạc pin vừa bấm mở trò chơi.Vừa tải xong thì lại nhận được điện thoại...!Là đối tượng hẹn hò, hỏi cô về tới nhà an toàn chưa.Nhận ra được vẻ qua loa của Đường Ninh, Đoạn Khuynh Chu ngược lại có hơi sửng sờ, nói với vẻ khách sáo: “Vậy cô đi ngủ sớm đi nha, ngủ ngon.”...!Không cần chúc ngủ ngon, Đường Ninh muốn vào trò chơi, xem thử tiểu bạo quân mà mình nuôi dưỡng đang sống chết ra sao thì mới an tâm được.Thời gian trong trò chơi đã trôi qua mười ngày, hơn nữa vừa lúc lại là đêm hôm khuya khoắt.Đường Ninh nhớ tới mình đột nhiên offline như vậy, bỗng nhiên có hơi chột dạ, lại đi về phía phòng bếp nhỏ trong cung Thánh Từ, định trộm một ít điểm tâm nhỏ.Nhưng lần này trong trò chơi lại có vẻ hơi kỳ lạ: “Rõ ràng là đã hơn nửa đêm nhưng đèn đuốc trong Từ Ninh cung vẫn sáng trưng, giống như ban ngày vậy.
Số lượng thị vệ và các cung nữ tăng lên gấp mấy lần, trước mắt bao người như vậy, cô không dễ gì trộm được đồ.Trong lòng Đường Ninh thầm thấy đáng tiếc, đành phải trực tiếp đi thẳng đến tẩm cung Tạ Hành Dã.Trong cung điện của Tạ Hành Dã cũng tăng lên rất nhiều người canh gác, cô xuyên tường lướt qua, mừng rỡ phát hiện Tạ Hành Dã đang nằm ngủ thiếp đi trên giường.Xích lại gần xem xét một cách cẩn thận chu đáo, dường như hắn đã khỏe mạnh hơn một xíu so với thời điểm ban đầu, giờ phút này, sắc mặt hắn hồng hào, hô hấp đều đều, vẻ mặt khi ngủ rất điềm tĩnh an nhiên, lông mi vừa đậm vừa dài kéo thành một cái quạt nhỏ màu đen trên khuôn mặt, hơi hơi rung động.Thằng bé vẫn chưa chết, tốt quá.Thuận mắt nhìn xuống giá trị minh quân...!Rất tốt, vẫn là -21.Nhưng không chết là tốt rồi.Không cần biết như thế nào, cuối cùng Đường Ninh cũng thấy yên lòng sau đó đột nhiên nhận ra phía dưới thanh thao tác còn nhiều hơn một cột để chọn: Cửa hàng.Cô lập tức nhấn vào xem, đồ vật trong cửa hàng muôn màu muôn vẻ, lập tức kéo thanh vật phẩm đến cuối cùng, thế mà còn có thêm một cột tìm kiếm tùy chọn.Có đủ loại vật dụng hàng ngày, cũng có gà rán trà sữa đồ ăn vặt các loại, toàn bộ đều cần...!Nạp tiền.Chỉ là trong lòng Đường Ninh rất rung động.Dinh dưỡng của tiểu hoàng đế vẫn luôn không đầy đủ, mỗi ngày lại còn bị Thánh Từ tra tấn tinh thần các kiểu, trải qua một khoảng thời gian dài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển khi dậy thì.Nạp tiền thôi mà, đã có lần thứ nhất thì tiếp theo sẽ chẳng có áp lực tâm lý gì nữa, hơn nữa giờ phút này, cô cũng hơi nghiệm game này rồi.Thế là Đường Ninh rất dứt khoát bỏ ra mười đồng mua một bình sữa tươi, đặt ngay trên bàn của Tạ Hành Dã, sau đó thực sự buồn ngủ díp cả mắt, tắt điện thoại rồi đi ngủ luôn.Nữ quỷ đi rồi.Lông mi Tạ Hành Dã giật giật.Qua nửa phút đồng hồ hắn mới yên lặng mở to mắt, sau đó xoay người xuống giường, chân trần bước đến cạnh bàn, ngắm nghía bình sữa tươi kia.Bên trong bình thủy tinh chứa chất lỏng màu trắng sữa, sau khi mở miệng bình ra, lại tỏa ra hương vị sữa đậm đà.Đây là đồ ăn của âm phủ?Hắn không nhịn được tò mò, không rõ đây là tâm trạng gì, càng không phải là thèm ăn, nhưng tóm lại khi kịp nhận ra thì Tạ Hành Dã đã uống ừng ực hết luôn bình sữa.Còn ợ một cái rõ to.Sau đó, chiếc bình thủy tinh xinh đẹp kia đã hóa thành một làn khói xanh tan biến theo khe hở bàn tay hắn.Ngày mùa hè mặt trời lên sớm, ngoài cửa đã xuất hiện ánh sáng le lói rạng đông, đây là giờ thức dậy bình thường mỗi ngày của hắn.Nhưng Tạ Hành Dã chỉ nhìn thoáng qua cửa sổ sau đó lại nằm trở lại giường..