Giọng của Khâu Thiếu Trạch không nhỏ, mà căn phòng thì không lớn lắm, nên những gì Khâu Thiếu Trạch nói truyền hết vào tai Thời Ngọc Thao đang trốn trong tủ quần áo một cách rõ ràng!

Thời Ngọc Thao nghe thấy câu sinh con cuối cùng của anh ta, trong lòng bỗng nhiên trở nên rất không vui!

Anh giật giật khóe môi, nở nụ cười lạnh.

Ha! Sinh con? Khâu Thiếu Trạch tưởng tượng thật hay!

Đường Du Nhiên sinh con với Thời Ngọc Thao anh thì đúng hơn!

Đường Du Nhiên nghe thấy lời nói của Khâu Thiếu Trạch, trong lòng thấy buồn nôn, không kìm chế được nữa mà dùng hết sức rút lại bàn tay đang bị anh ta nắm chặt, mặc kệ anh ta có suy nghĩ nhiều hay không.

Không đợi Khâu Thiếu Trạch phản ứng lại, Đường Du Nhiên đã đẩy anh ta ra bên ngoài phòng: “Bây giờ anh nói đến việc sinh con quả thật là quá đột ngột rồi, để em chuẩn bị tâm lý trước đã.

Em mệt rồi, nghỉ ngơi trước đây, ngủ ngon.”

Vừa dứt lời, không đợi Khâu Thiếu Trạch trả lời, Đường Du Nhiên đã đóng cửa lại cạch một tiếng rồi khoá trái lại.

Khâu Thiếu Trạch bị đẩy ra bên ngoài, sau khi phản ứng kịp thì cửa đã bị Đường Du Nhiên đóng chặt lại rồi.

Khâu Thiếu Trạch nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nhíu chặt mày lại.

Đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sự bài xích rõ ràng của Đường Du Nhiên khi anh ta đến gần cô.

Ánh mắt của Khâu Thiếu Trạch tối đi một chút, hàng mày đang nhíu chặt đột nhiên càng nhíu sâu thêm.

Sao tự nhiên Đường Du Nhiên lại bài xích anh ta như vậy làm gì?

Phải biết rằng Đường Du Nhiên vẫn luôn yêu anh ta, vô cùng yêu!

Nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thì thấy ngoại trừ bài xích, trong thời gian này Đường Du Nhiên cũng không có biểu hiện gì khác thường, chẳng lẽ thật sự là do anh ta nghĩ nhiều quá rồi sao?

Có lẽ là do trước đây anh ta chưa từng thân mật với Đường Du Nhiên, nên lúc nãy cô căng thẳng chăng?

Căng thẳng thì không sao, dù sao tương lai còn dài, anh ta còn có cơ hội, cũng không gấp gáp.

Khâu Thiếu Trạch nghĩ vậy, sự u ám trong mắt mới dần tan đi, dịu dàng nói với cánh cửa đang đóng chặt: “Được, Du Nhiên, vậy anh về phòng nghỉ ngơi đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

Nói xong, Khâu Thiếu Trạch mới xoay người rời đi.

Đường Du Nhiên ở trong phòng vẫn luôn nghe theo tiếng bước chân của Khâu Thiếu Trạch rời đi, cho đến khi anh ta vào phòng đóng cửa lại, lòng cô mới thở phào một hơi.

Khoá trái cửa lại, lúc này Đường Du Nhiên mới đi vào phòng thay đồ, mở tủ quần áo ra.

Thì nhìn thấy Thời Ngọc Thao đang nâng mày nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Thời Ngọc Thao xấu xa giật giật khóe môi cười nhẹ một tiếng, đè thấp giọng, phá vỡ sự im lặng nói: “Hay lắm, Đường Du Nhiên, em là người phụ nữ đầu tiên dám bắt tôi trốn trong tủ quần áo đấy!”

Lúc nói, cánh tay của Thời Ngọc Thao vươn ra, kéo lấy cổ tay của Đường Du Nhiên, dùng sức một cái đã kéo luôn cô vào trong tủ quần áo.

Vốn dĩ không gian trong tủ quần áo đã rất nhỏ hẹp, mà thân hình của Thời Ngọc Thao lại cao lớn, chiếm đến hai phần ba không gian, cộng thêm một Đường Du Nhiên, khiến hai người trong chốc lát đã lấp đầy hết không gian của tủ quần áo.

Cơ thể của hai người dán sát vào nhau, trong hơi thở của Đường Du Nhiên toàn là hơi thở lạnh lùng chỉ thuộc về Thời Ngọc Thao.

Người Đường Du Nhiên hơi run lên, trái tim trong lồng ngực cô không khống chế được mà đập nhanh hơn.

Cô cắn nhẹ khoé môi, đưa tay đẩy ngực Thời Ngọc Thao, đè thấp giọng nói: “Thời Ngọc Thao… anh làm gì vậy! Anh mau buông tôi ra!”

Nói xong, Đường Du Nhiên bắt đầu giãy giụa muốn ra khỏi tủ quần áo.

Lúc nãy Đường Du Nhiên không nhúc nhích còn đỡ, bây giờ vừa nhúc nhích một cái, Thời Ngọc Thao không chỉ không có ý buông cô ra, mà ngược lại cánh tay còn ôm chặt lấy cô hơn.

Anh nâng mày, ngay thẳng nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Đường Du Nhiên, nghiêng đến bên tai cô, vô cùng mờ ám mà mở miệng: “Không buông!”

Vốn dĩ sức mạnh trời sinh của đàn ông đã lớn hơn phụ nữ, nên Đường Du Nhiên không thể nào giãy ra khỏi sự ràng buộc của Thời Ngọc Thao.

Càng đừng nói đến sau khi Thời Ngọc Thao nói xong câu đó xong, đôi môi mỏng mang theo sự ấm nóng của anh thuận thế hôn lên vành tai nhạy cảm của Đường Du Nhiên.

Cả người Đường Du Nhiên nhạy cảm đến không kìm chế được mà run nhẹ, cơ thể không chịu được mà hơi mềm nhũn.

Đường Du Nhiên ngượng ngùng trừng Thời Ngọc Thao một cái, bên tai lại vang lên tiếng cười nhẹ của anh: “Cô Đường, em thật là nhạy cảm đến đáng yêu.”

“Thời Ngọc Thao! Anh buông tôi ra!”

Đường Du Nhiên tức đến trừng Thời Ngọc Thao.

Thời Ngọc Thao nhìn bộ dạng nổi giận của Đường Du Nhiên, nụ cười bên khóe môi anh càng sâu hơn.

Anh không kìm được mà rút một cánh tay ra vuốt cằm cô, không khách khí mà nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ hồng quyến rũ của cô.

Như vậy vẫn chưa đủ, Thời Ngọc Thao còn muốn nhiều hơn! Thậm chí anh hận không thể bỏ Đường Du Nhiên vào bụng mà ăn cô! Như vậy cô sẽ không bị người đàn ông khác nhớ đến nữa!

Thời Ngọc Thao tuỳ ý tách răng môi Đường Du Nhiên ra, công thành đoạt đất, tuỳ ý hút lấy chất lỏng ngọt ngào của cô.

Anh ngang ngược bắt Đường Du Nhiên dây dưa môi lưỡi với mình.

Trong phút chốc, trong tủ quần áo chật hẹp tràn đầy tiếng hít thở mập mờ ngày càng gấp gấp của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.

Cho đến khi Đường Du Nhiên cảm thấy mình sắp ngạt thở, Thời Ngọc Thao mới lưu luyến không nỡ mà rời khỏi môi cô.

Làn da của Đường Du Nhiên vô cùng mịn màng, vừa bị Thời Ngọc Thao hôn dữ dội, đôi môi anh đào hơi sưng đỏ lên, lấp lánh ánh nước.

Cảnh tượng quyến rũ này lọt vào mắt Thời Ngọc Thao, khiến anh không nhịn được lại muốn làm gì đó lên đôi môi đỏ quyến rũ này!

Đôi mắt của Thời Ngọc Thao sâu thẳm, đưa tay vuốt nhẹ đôi môi hơi sưng đỏ của Đường Du Nhiên, cười nhìn cô nói: “Đường Du Nhiên, em thật ngọt, ngọt đến khiến người khác nghiện.”

Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao hôn đến cả người mềm nhũn, không có chút sức lực.

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, tim cô đập như đánh trống, vội vàng đưa tay đẩy Thời Ngọc Thao, giọng điệu mang theo sự cầu xin nói: “Thời Ngọc Thao, anh mau đi đi, lỡ một lát Khâu Thiếu Trạch lại qua đây thì phải làm sao?”

Thời Ngọc Thao nghe thấy cô nhắc đến ba chữ Khâu Thiếu Trạch, đầu mày anh nhíu lại, trong đôi mắt sâu thẳm mau chóng lóe lên sự không vui.

Thời Ngọc Thao không chỉ không buông Đường Du Nhiên ra, mà còn nghiêng qua hôn lên đôi môi anh đào của cô.

Đôi môi mỏng từ từ dời đến vành tai nhạy cảm của Đường Du Nhiên, nhấn mạnh từng câu từng chữ như đang tuyên bố: “Đường Du Nhiên! Em là của tôi!”

Anh vừa ngừng, rồi lại tiếp tục nói: “Hơn nữa em đã đồng ý với tôi là sẽ không để Khâu Thiếu Trạch chạm vào em nữa!”

Đường Du Nhiên bị câu nói đột ngột này của Thời Ngọc Thao khiến cho dở khóc dở cười.

Đôi mắt sâu thẳm của Thời Ngọc Thao còn đang nhìn chằm chằm cô, giống như đang đợi câu trả lời của cô vậy.

Đường Du Nhiên bất lực, chỉ đành ngẩng đầu đối diện với ánh của Thời Ngọc Thao, trả lời: “Tôi biết rồi!”

Nghe thấy câu trả lời của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao mới hài lòng cong môi, hôn lên khóe môi cô như phần thưởng.

Trong chốc lát, không đợi cô phản ứng kịp, anh đã ôm lấy eo cô bằng một tay, trực tiếp bế ngang cô lên.

Thời Ngọc Thao ôm Đường Du Nhiên đi ra khỏi phòng thay đồ, đi về phía giường lớn trong phòng ngủ.

Đường Du Nhiên giật mình, sợ mình ngã xuống nên hai tay vô thức ôm chặt lấy cổ Thời Ngọc Thao.

Ánh mắt vội vàng nhìn về phía anh, đè thấp giọng nói: “Thời Ngọc Thao! Anh mau thả tôi xuống!”.