Nói xong, Khâu Thiếu Trạch thấy bộ dạng Thời Ngọc Thao ôm chặt lấy Đường Du Nhiên, trong lòng có chút khó chịu, vội vàng đưa tay về phía Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, đưa tay cho anh, anh kéo em lên thuyền.”
Đường Du Nhiên lập tức được kéo lên thuyền, Thời Ngọc Thao cũng vịn mạn thuyền leo lên.
Đường Du Nhiên bị sặc, nên lúc này sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.
Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy mà thương, vội vàng lấy khăn cẩn thận giúp Đường Du Nhiên lau sạch nước trên mặt, lại nhịn không được hỏi: “Du Nhiên, không phải em và cậu Thời đang bơi sao? Đang yên lành sao lại bị sặc nước?”
Nghe thấy Khâu Thiếu Trạch hỏi như vậy, Đường Du Nhiên lập tức nhìn về phía Thời Ngọc Thao.
Cô cũng muốn hỏi thử Thời Ngọc Thao đang phát điên cái gì đây!
Thời Ngọc Thao chống lại ánh nhìn của Đường Du Nhiên, nhếch môi một cách xấu xa.
Ngay sau đó, Thời Ngọc Thao đột nhiên đưa tay lên xoa đôi môi mỏng của mình.
Tựa như trên đó vẫn còn vương hương vị ngọt ngào của Đường Du Nhiên.
Thời Ngọc Thao nhìn Khâu Thiếu Trạch nói: “À, vừa rồi lúc đang lặn thì chân của cô Đường bị cỏ biển quấn phải.
Trong lúc vùng vẫy thì bị rớt mất mặt nạ và ống thở.
Tôi vừa lúc nhìn thấy, thấy cô Đường sắp bị đuối nước nên cứu cô Đường lên.”
Khâu Thiếu Trạch ôm hờ bả vai Đường Du Nhiên, có chút nghĩ mà sợ, lại cảm kích nhìn Thời Ngọc Thao, liên tục nói cảm ơn: “Cậu Thời, cảm ơn cậu.
Đợi lát nữa về khách sạn tôi sẽ mời cậu Thời bữa cơm.”
Đường Du Nhiên thì tức đến mức không muốn nói lời nào với Thời Ngọc Thao, trừng Thời Ngọc Thao một cái rồi dứt khoát quay đầu đi ngắm phong cảnh.
Bạch Tiên Nhi không chú ý đến sự tương tác giữa hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao, lực chú ý của cô ta toàn bộ đều đặt trên người Khâu Thiếu Trạch.
Thấy vừa rồi toàn bộ cảm xúc của Khâu Thiếu Trạch đều bị Đường Du Nhiên dẫn dắt, tâm trạng Bạch Tiên Nhi nháy mắt chìm xuống dưới đáy.
Xảy ra một khúc nhạc dạo vừa rồi, Đường Du Nhiên không có tâm tình tiếp tục xuống lặn, bèn ngồi trên thuyền nhỏ ngắm phong cảnh.
Đường Du Nhiên không xuống nữa, Thời Ngọc Thao vốn không có hứng thú gì với lặn, nên cũng không xuống tiếp.
Có một luồng không khí nhàn nhạt quái dị bao phủ bốn người.
Cũng may là không bao lâu thì thời gian lặn cũng kết thúc, mọi người nối tiếp nhau lên thuyền.
Sau khi mọi người đã lên hết thì lái thuyền trở về.
Thay lại bộ đồ trước đó của mình, hướng dẫn viên lại dẫn mọi người đi tham quan điểm du lịch khác trên đảo Lembongan.
Hành trình sau đó, Thời Ngọc Thao đều không có cơ hội ở riêng với Đường Du Nhiên, cũng không có giở trò gì.
Chơi mãi đến hơn bốn giờ chiều, đám người Đường Du Nhiên mới ngồi thuyền trở về khách sạn.
Phong cảnh ở đảo Lembongan rất đẹp, mọi người chơi cũng rất vui vẻ, cũng cảm thấy chuyến đi này đáng giá.
Nhưng chơi trong thời gian lâu như vậy, mọi người ai cũng đều có chút mệt mỏi.
Về đến khách sạn, mọi người cùng nhau ăn cơm tối xong thì phòng ai về phòng người nấy.
Khâu Thiếu Trạch cùng Đường Du Nhiên vừa mới đến phòng, thì điện thoại trong túi Khâu Thiếu Trạch kêu lên.
Khâu Thiếu Trạch khẽ nhíu mày.
Sau khi nhìn thấy số điện thoại thì trực tiếp ngắt điện thoại.
Thấy Đường Du Nhiên đang nhìn mình, Khâu Thiếu Trạch có chút chột dạ, lập tức giải thích: “Vừa rồi là một số lạ gọi đến.”
Đường Du Nhiên cười lạnh trong lòng.
Mới vừa về đến phòng, số điện thoại có thể gọi đến ngay đúng lúc thì sao có thể là số lạ gì.
Chỉ có thể là Bạch Tiên Nhi gọi đến thôi.
Thái độ hôm nay của Khâu Thiếu Trạch đối với mình có thể nói là thay đổi một trăm tám mươi độ.
Chính là ở ngay trước mặt Bạch Tiên Nhi cũng không hề kiêng dè gì.
Nếu như Bạch Tiên Nhi không gấp thì mới đúng là kỳ quái đấy.
Khâu Thiếu Trạch nói xong lại nói tiếp với Đường Du Nhiên: “Vừa rồi đồng nghiệp dưới lầu nói công ty có chút chuyện cần anh xử lý.
Anh đi xuống phòng đồng nghiệp dưới lầu một chuyến.
Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi một lát sẽ về.”
“Ừ, anh đi đi.” Đường Du Nhiên không hề quan tâm Khâu Thiếu Trạch đi đâu, khi nào quay về.
Đối với Đường Du Nhiên mà nói, cô chỉ mong sao Khâu Thiếu Trạch đừng về luôn đi!
Chỉ có điều là Đường Du Nhiên không ngờ phía trước Khâu Thiếu Trạch vừa đi chưa được năm phút, phía sau Thời Ngọc Thao đã gọi điện thoại đến.
Trong lòng Đường Du Nhiên vẫn còn đang tức giận nụ hôn dưới đáy biển của Thời Ngọc Thao.
Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình thì lập tức ném điện thoại lên giường, hiển nhiên là không định bắt máy.
Chuông điện thoại kêu một lát đến khi điện thoại tự động ngắt.
Trong phòng vừa yên tĩnh chưa được một phút, điện thoại lại kêu lên một tiếng ting ting của âm báo tin nhắn.
Đường Du Nhiên cầm điện thoại lên mở ra xem, thì thấy là Thời Ngọc Thao gửi một tin nhắn đến.
Trên đó chỉ viết một câu vô cùng ngắn gọn: “Đường Du Nhiên, em khẳng định không nghe điện thoại của tôi.
Vậy thì tôi không ngại tự mình lên lầu tìm em.”
Đường Du Nhiên biết Thời Ngọc Thao nói được làm được, tức đến cắn răng.
Nhưng lại không có cách gì để gây khó dễ với tên khốn nạn Thời Ngọc Thao đó.
Sợ Thời Ngọc Thao thật sự tìm đến trên lầu, cô chỉ đành phải gọi một cuộc điện thoại cho Thời Ngọc Thao.
Bên phía Thời Ngọc Thao gần như là ngay khoảnh khắc điện thoại vừa kêu lên thì lập tức bắt máy.
Đường Du Nhiên tức giận trong lòng, thấy Thời Ngọc Thao nghe điện thoại thì nhịn không được mở miệng châm biếm: “Anh Thời, bây giờ anh ôm người đẹp trong lòng, hẳn là nên đang bận gì đó chứ? Gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì không? Bây giờ đã rất trễ rồi, tôi rất mệt, cần phải nghỉ ngơi!”
Thời Ngọc Thao ở đầu bên kia điện thoại im lặng mấy chục giây.
Ngay khi Đường Du Nhiên đều sắp cúp máy tới nơi, thì trong điện thoại bỗng nhiên lại truyền ra một tiếng nghẹn cười của Thời Ngọc Thao.
Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Thời Ngọc Thao vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Cô Đường, em đây là đang ghen sao?”
Bị Thời Ngọc Thao nói như vậy, Đường Du Nhiên nhớ lại lời nói vừa rồi mình nói trong cơn tức giận, lại đúng là có mấy phần ý ghen.
Đường Du Nhiên tức đến nỗi hai má trắng nõn cũng đỏ lên mấy phần, nhanh chóng chuyển dời chủ đề, tức giận nói: “Thời Ngọc Thao! Rốt cuộc anh gọi cho tôi là muốn làm gì? Tôi thật sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi!”
“Thời gian bây giờ còn sớm mà.
Đến phòng 506, tôi mời em xem một màn kịch hay.”
Đường Du Nhiên vừa nghe chỉ cảm thấy số phòng mà Thời Ngọc Thao nói có chút quen tai một cách khó hiểu.
Chẳng qua là Đường Du Nhiên cũng không có nghĩ nhiều đến vậy, tức giận trực tiếp từ chối: “Cảm ơn! Anh tự xem đi, tôi không có hứng thú!”
Đường Du Nhiên thật sự là nghĩ không ra, đã tối như vậy rồi, Thời Ngọc Thao còn kêu cô xuống lầu làm gì! Huống chi bên cạnh Thời Ngọc Thao còn dẫn theo một cô gái!
Nói xong, Đường Du Nhiên đang định cúp máy, giọng nói vẫn còn thong dong của Thời Ngọc Thao lại tiếp tục vang lên: “Đường Du Nhiên, em không chịu xuống cũng được.
Em ở phòng 608 nhỉ.
Vậy thì tôi lên đó tìm em là được.”
“Để đó tôi qua!” Đường Du Nhiên tức giận nói xong câu này thì lập tức cúp máy.
Nghĩ là Khâu Thiếu Trạch vừa mới ra ngoài, hẳn là sẽ không về nhanh như vậy.
Cô mặc một chiếc áo khoác, cầm lấy điện thoại rồi ra khỏi phòng.
Đi thang máy đến tầng năm.
Nhìn thấy số phòng viết 506, Đường Du Nhiên vừa mới nhấn chuông cửa.
Cửa phòng ngay lập tức mở ra.
Chỉ thấy Thời Ngọc Thao đang lười biếng dựa vào bên cửa phòng, cũng không biết là đợi bao lâu rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Du Nhiên tức giận trừng Thời Ngọc Thao một cái.
Thời Ngọc Thao lại xấu xa nhếch khóe môi.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng này của Đường Du Nhiên, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Còn không đợi Đường Du Nhiên phản ứng lại, bàn tay to của Thời Ngọc Thao đã bắt lấy cái eo nhỏ không đủ một vòng tay của Đường Du Nhiên, lập tức kéo Đường Du Nhiên vào trong lòng mình.
Một tiếng rầm, cửa phòng lập tức bị đóng chặt lại..