Tìm một góc không người, Dịch Phàm ngửa đầu hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại.

Đưa tay sờ lên gò má, nơi đó còn lưu lại cảm giác mềm mại và dễ chịu khiến người ta phát cuồng.

Mười mấy năm ở cạnh nhau, đây là lần đầu tiên Yến Thư hôn anh, cho dù chỉ hôn lên má, vậy cũng thật khó để anh chịu được.
Trong lòng anh bắt đầu điên cuồng mắng bản thân quá phận.

Cha mẹ và cả anh trai của Yến Thư sẽ phản ứng thế nào nếu biết anh vừa để cô ấy hôn? Chuyện ngày hôm nay chắc chắn không được lặp lại nữa!
Anh rối rắm một, Yến Thư hiện tại rối rắm mười.

Cô xúc động quá mức nên đã lỡ tấn công người ta, chẳng may anh ấy nghĩ cô dễ dãi thì làm sao bây giờ? Ừ thì, cô đúng thật có hơi dễ dãi đó, nhưng mà chỉ riêng mình anh ấy thôi!
“Mình phải làm sao bây giờ!”
Yến Thư khóc không ra nước mắt, đâm lao đành phải theo lao.


Dù sao cũng định lên kế hoạch quyến rũ anh Phàm, coi như đây là bước đầu tiên đi.

Người ta nói có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần cô mặt dày theo đuổi, chắc chắn sẽ có kết quả tốt!
...
Lúc này, Phong gia vì chuyện tốt của con trai mà rối tung cả lên.
Phong Tuấn mặt mũi sưng vù như đầu heo, vừa khóc vừa tố:
“Ba không định trả thù thật hả? Con chỉ mới chạm vào cô ta một cái, đã kịp làm gì đâu chứ…”
Bốp.
Cha của Phong Tuấn tức giận tát vào mặt hắn một cái thật mạnh, lớn tiếng quát:
“Mày còn định làm gì nữa hả? Mày bị điên rồi phải không? Ai dạy mày làm ra chuyện đồi bại đó hả?”
Ông không ngờ con trai của mình lại tụ họp với bạn bè ăn chơi đàn đúm rồi bỏ thuốc người ta.

Khốn nạn thì cũng thôi đi, lại còn chọn đúng ngay vị tiểu thư duy nhất của Nam Cung gia!
Sau khi Phong Tuấn trở về với vết bầm trên mặt, ông còn nghĩ phải tìm tên gây chuyện tính sổ, nhưng chưa kịp hành động, bên kia đã gọi đến.

Phong Tuấn bị người của họ đánh sống dở chết dở, ông phải quỳ xin lỗi đối phương mới vớt được cái mạng nhỏ của nó, bây giờ nó còn đòi trả thù?
Mẹ nó! Trên địa bàn của người ta gây sự, chưa chết đã may!
“Từ nay về sau không được chơi với đám bạn bè hư đốn kia nữa! Mày mà dám có ý nghĩ trả thù, tao sẽ đánh chết mày trước!”
Là Phong Tuấn có lỗi với Nam Cung gia, là ông chủ động quỳ xin lỗi, người ta đã nể mặt rồi thì phải biết dừng đúng lúc.
Cho dù ông nói vậy, nhưng sâu thẳm trong lòng Phong Tuấn, một gã đàn ông chưa tới ba mươi tuổi bị đánh và bắt quỳ trước mặt người khác, đó là sỉ nhục cả đời khó quên.
Yến Thư không biết rằng việc mình bị bỏ thuốc lại khiến anh trai tức giận đến nỗi muốn giết người như thế, cô mặc kệ, bởi lẽ bận suy nghĩ làm cách nào tán đổ anh Phàm của cô.
Sau một giấc ngủ ngon, Yến Thư tỉnh dậy, thay một bộ váy trắng điểm vài họa tiết nhỏ và khoác thêm áo len mỏng rồi ra ngoài.

Lúc cô xuống tới trước cửa biệt thự mới thấy có gì đó không đúng, cô hỏi tài xế:
“Dịch Phàm đâu?”
Bình thường anh vẫn theo cô đến trường, sau đó sẽ ở phía xa quan sát để bảo vệ an toàn cho cô, nhưng hôm nay, người chờ cô lại là một vệ sĩ khác! Một ông chú tầm bốn năm mươi tuổi gì đó!
Chú vệ sĩ nói:
“Tiểu thư đừng tìm nữa, Dịch Phàm đi theo đại thiếu gia rồi ra ngoài từ sớm rồi.”
Yến Thư nghe thấy tiếng sét đánh giữa trời quang, sấm chớp ầm đùng bên tai, cô tức giận thở không nổi, vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho anh trai của mình.

Đối phương vừa bắt máy, cô đã nói nhanh:
“Sao anh lại mang vệ sĩ của em đi nữa rồi? Anh làm vậy có hỏi qua ý của em chưa?”
“Yến Thư, là cậu ta chủ động muốn đổi vị trí làm việc.” Tử Thiêm giải thích, sau đó nói chậm rãi hỏi: “Em thích cậu ta phải không?”
Nếu là bình thường, cô sẽ không thừa nhận.

Nhưng nếu đã bị anh trai phát hiện thì bắt đầu từ hôm nay, cô muốn công khai chuyện ấy cho cả thế giới biết.
“Phải! Em thích anh ấy!”
“Em có nghĩ tới chuyện Dịch Phàm sẽ cảm thấy thế nào khi bị em bám lấy không?” Tử Thiêm lại hỏi.
Cơn giận của Yến Thư lập tức bị dập tắt, cô ấp úng không trả lời được, tự hỏi liệu có phải là mình rất phiền không? Từ nhỏ cô đã bám dính lấy anh Phàm, gây sự khắp nơi để anh tới giúp mình giải quyết, nghĩ lại, dường như mỗi lần cô nói “xin lỗi”, anh sẽ đáp rằng:

“Đó là bổn phận của tôi, tiểu thư không cần phải xin lỗi.”
Vậy sự chăm sóc ân cần mà Dịch Phàm dành cho cô, tất cả những dịu dàng, che chở đó cũng chỉ là vì nghĩa vụ và trách nhiệm của một vệ sĩ thôi sao?
Không thấy em gái nói gì nữa, Tử Thiêm trầm giọng:
“Em bây giờ mười tám tuổi rồi, cũng đã đến lúc trưởng thành.”
Yến Thư im lặng siết chặt điện thoại, tức giận hỏi:
“Anh đang mắng em trẻ con quá hả? Ngày trước là ai nói sẽ cưng chiều em cả đời, em không cần lớn?”
Nói xong, cô trực tiếp tắt máy, hai người muốn hợp sức ức hiếp cô sao? Tưởng cô không có hai người họ thì không sống được chắc?
Tử Thiêm thấy có gì đó không đúng lắm, thử gọi lại nhưng bất thành, đành nhìn Dịch Phàm ở bên cạnh:
“Cậu gọi Yến Thư thử xem.”
“...”
Tít tít.
Cô ấy chặn số của cả hai người họ rồi.