Yến Thư ngoan cố bám dính vào người anh, để tránh cho cô bị ngã, anh chỉ có thể vòng tay qua giữ eo cô, vốn phải ôm bên dưới mới đúng, nhưng làm vậy sẽ chạm vào mông cô. 
Giọng của Yến Thư mang theo chút ấm ức, hỏi:
“Anh thích em đúng không?”
“Anh…”
“Anh thích em mà, anh dám từ chối, em sẽ hôn anh!”
Thiếu nữ giở trò không cho anh nói thêm, khi Dịch Phàm định mở miệng, cô đột nhiên rướn người lên, hôn mạnh vào môi anh.

Cú va đập đó khiến môi cô hơi đau, nhưng khi bình tĩnh lại, cô đã tìm được nhịp điệu, hôn hôn hôn, mổ liên tiếp lên môi anh.
Cơ thể Dịch Phàm căng cứng, nắm tay siết chặt lại, trong lòng anh rừng rực lửa, không biết lấy đâu ra can đảm, anh dùng một tay ôm eo Yến Thư, một tay đặt sau gáy cô, bắt đầu phản công.
Nụ hôn của Dịch Phàm mang theo hơi thở nam tính cùng sự cuồng nhiệt, anh lần đầu tiên chủ động đáp lại Yến Thư, cho dù chưa từng hôn qua, nhưng cũng phải biết một chút.

Hai người có thể cảm giác được trái tim đang đập một cách mất kiểm soát của bản thân.


Yến Thư là người bắt đầu, nhưng khi lưỡi bị anh ngậm vào, đầu óc cô lâng lâng không biết phải làm sao.
“Ưm…”
Cô phát ra tiếng kháng nghị thật nhỏ, Dịch Phàm đã không khống chế được bản thân, giữ chặt gáy cô và hôn sâu vào, muốn khám phá bên trong.
Cơ thể Yến Thư nóng tựa như phát sốt, cô thẹn thùng kéo lấy áo ngoài của anh.

Hai người dường như quên mất ở Nam Cung gia luôn có rất nhiều người đi trực đêm, chỉ biết giữ chặt nhau.
Hơi thở của thiếu nữ ngày càng hỗn loạn, dây váy ngủ cũng trượt sang một bên từ lúc nào.

Cô cảm giác được có thứ gì đó cộm lên dưới lớp quần tây của anh, còn liên tiếp chạm vào mông mình.
Hai mắt Yến Thư đang nhắm chặt cũng mở ra, cô dùng sức đẩy Dịch Phàm ra, vừa được anh buông lỏng liền thở hổn hển nói:
“Có, có gì đó cọ vào mông em…”
Dịch Phàm tạm dừng động tác, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhuốm đầy hương vị tình dục của Yến Thư, nuốt một ngụm nước bọt, nơi nào đó rục rịch muốn được giải phóng.

Nhưng anh là người giỏi kiềm chế, sẽ không dám làm ra chuyện bậy bạ với tiểu thư nhà mình.
Anh dùng tay nâng mông của Yến Thư lên để tránh nơi nào đó tiếp xúc quá gần với cô, giọng khản đặc:
“Em xuống trước đi.”
Cô bám lên người anh còn vòng hai chân qua eo anh như vậy, là một người đàn ông sinh lí bình thường, anh không có phản ứng mới lạ!
Yến Thư cũng xấu hổ vì chuyện vừa rồi, vội vàng thả bỏng rồi bước xuống khỏi người anh.

Hai gò má của cô nóng bừng bừng, cho đến khi anh vươn tay ra kéo dây váy lên cho cô, cô mới ngập ngừng nói:
“Anh, anh hôn em rồi, sau này anh phải cưới em…”
Chuyện này không phải Dịch Phàm đồng ý là được, nhưng Yến Thư đã dâng mình lên tới cửa, liên tục khiêu khích giới hạn của anh, anh rất khó từ chối…

Yến Thư cắn môi, thấp thỏm nói:
“Anh mà không chịu trách nhiệm, em sẽ mách ba mẹ em!”
“...” Dịch Phàm còn chưa làm cái gì đã bị bắt phải “chịu trách nhiệm”, nói ra chỉ sợ gây nên hiểu lầm, anh sẽ bị cha mẹ của Yến Thư đánh chết trước khi kịp cưới cô.
Dịch Phàm vén mái tóc có chút rối của cô ra sau tai, nói:
“Anh với em, không được xem là môn đăng hộ đối.”
“Ai nói phải môn đăng hộ đối chứ?”
Yến Thư rạch ròi lý tưởng của chính mình:
“Từ nhỏ em đã mang cái danh thiên kim tiểu thư sinh ra ở vạch đích, đúng vậy, em có ba mẹ giàu, nhưng vậy thì sao?”
Nó khiến cô khó kết bạn, rất nhiều người ghen tỵ với cô và nói xấu sau lưng cô.

Ban đầu cô cũng không muốn nhắc đến chuyện gia đình mình có tiền lắm vì nó mang đến quá nhiều rắc rối, thậm chí từng nghĩ nếu cô sinh ra trong gia đình bình thường thì có phải đã có nhiều bạn hơn rồi không? Người bạn duy nhất của cô có lẽ là Dịch Phàm.
“Bỏ qua cái danh tiểu thư Nam Cung gia, em cũng chẳng khác gì người bình thường cả.

Em yêu ai, lựa chọn ai, đều không liên quan đến chuyện ba mẹ em giàu hay nghèo, nó phụ thuộc vào tình cảm và suy nghĩ của em.”
Cô quyết định chọn người đã luôn ở cạnh chăm sóc, che chở cho cô.
“Không phải vì cảm kích anh đã làm bạn với em suốt tuổi thơ mà em yêu anh.”

Yến Thư nắm chặt tay anh, giọng có chút run rẩy vì kích động:
“Yêu chính là yêu, không màng tới lý do phía sau.”
“Yêu chính là yêu, không màng tới lý do phía sau.”
Không chờ Dịch Phàm phản ứng lại, Yến Thư cười nói:
“Cả đời này, em cũng chỉ muốn nấp phía sau bóng lưng của anh.”
Dịch Phàm thẫn thờ nghe những lời này, tim nhảy nhót kêu gào.

So với Yến Thư, anh thật chẳng ra gì, anh yêu lại không dám nói, phải để một cô gái tỏ tình với mình vô số lần, như vậy đáng mặt đàn ông sao? Nam Cung Cảnh nói đúng, anh không xứng.

Không phải vì thân phận, mà do sự hèn kém của anh.
Anh đưa tay ra, đột nhiên kéo Yến Thư vào lòng rồi dùng sức ôm siết lấy cô..