Thiên cẩu thực nhật, chính là đại hung.

Mỗi khi giang sơn rung chuyển, Thiên Tử thất đức, điềm xấu này sẽ xuất hiện.

Hiện giờ Nhị Thánh đến Đông Đô, Thái Tử giám quốc mới có một tháng đã xuất hiện điềm xấu như vậy, nếu không xử lý thỏa đáng, e rằng căn bản không giữ nổi ngôi vị Thái Tử.
Vi Diễm có chút hoảng hốt, tức tốc thỉnh Uyển Nhi vào.
Uyển Nhi cho Hồng Nhụy lui xuống trước, cũng không vội vàng mở miệng.
Vi Diễm cũng nhanh chóng cho lui hết cung nhân trong Diên Anh Điện, nghiêm túc hỏi: “Hiện tại, Thượng Quan đại nhân đã có thể nói.”
Uyển Nhi vẫn không mở miệng, chỉ đi đến bên kỷ án, cầm bút viết xuống giấy Tuyên Thành một chữ, “Bỏ.” Nàng cung kính dùng hai tay dâng lên, cúi đầu trước mặt Vi Diễm.
Vi Diễm tiếp nhận chữ này, vội la lên: “Bổn cung hỏi kế sách trừ họa, ngươi viết chữ này, đến tột cùng là có ý gì?”
“Có bỏ, mới có được.”
Uyển Nhi không nhanh không chậm nói xong năm chữ này, liền chuẩn bị rời khỏi Diên Anh Điện.
Vi Diễm hơi bực mình, “Đứng lại!”
Uyển Nhi mỉm cười quay đầu, “Điện hạ còn có chuyện gì phân phó sao?”
Vi Diễm vẩy trương giấy Tuyên Thành, lạnh lùng nói: “Đây là vọng ngôn của ngươi? Bổn cung cái gì cũng chưa hiểu!”
Uyển Nhi cười khẽ, “Có nhân ắt có quả, tới tới lui lui.

Điện hạ gần đây đạt được cái gì, liền sẽ đánh mất cái gì, hôm nay buông xuống cái gì, ngày sau tự nhiên sẽ thu được cái gì.” Uyển Nhi ra vẻ ảo diệu, vòng vo làm cho Vi Diễm đau đầu.
“Ngươi nói chuyện đàng hoàng cho bổn cung!” Vi Diễm không có tâm tình cùng nàng đi vòng vèo, “Bổn cung muốn chính là kế sách giải quyết thật sự!” Lúc này nàng đã thật sự tức giận, “Nếu không lưu lại kế sách gì, hôm nay……” Nàng nhìn thoáng qua cửa điện, “Ngươi liền bỏ mạng lại đây!”
Uyển Nhi hơi hơi nhướng mày, “Điện hạ thật sự nghĩ kỹ rồi?”

Vi Diễm gầm lên, “Làm càn! Ngươi nghĩ mình là ai! Dám nói chuyện cùng bổn cung như vậy!”
Uyển Nhi nửa điểm cũng không sợ, ngược lại đi đến trước một bước, “Điện hạ cho rằng, thần là ai? Vì sao Thiên Hậu đến Đông Đô lại cố tình giữ thần ở nơi này?”
Một câu trực tiếp đánh trúng vào chỗ kiêng kị của Vi Diễm.
Ngôi vị Đông Cung của Lý Hiền bởi vì điều gì mà có được, Vi Diễm biết rõ ràng.

Đại để cũng là vì Lý Hiển nghe lời Võ Hậu nhất, khi phế Thái Tử cùng Võ Hậu đấu đến dầu sôi lửa bỏng, hắn gãi đúng chỗ ngứa mà làm cho Võ Hậu vui mừng.
Uyển Nhi lúc trước là tâm phúc bên cạnh Võ Hậu, bởi vì bị án Đông Cung liên lụy, từng bị Thiên Tử trách phạt, may mắn nhặt về một mạng.

Mấy ngày nay vẫn luôn dưỡng thương tại thiên điện Tử Thần Điện, Võ Hậu hiếm khi đề cập đến nàng, Thiên Tử cũng lặng im không nhắc đến nàng, nhưng bổng lộc của nàng lại không thiếu một phân, thật sự ý vị sâu xa.
Nếu thất thế, sao lại giữ nàng ở thiên điện, nếu vẫn được trọng dụng như trước, sao lại không mang nàng cùng đến Lạc Dương?
“Nói vậy điện hạ cũng rõ ràng, vị trí Đông Cung của Thái Tử cũng không vững chắc.” Uyển Nhi lại cho một lời khuyên, “Bệ hạ tựa hồ càng hướng về Ân Vương điện hạ, chẳng qua triều thần một hai coi trọng lớn nhỏ có thứ tự, ngôi vị Đông Cung này mới không phải điện hạ thì không được.”
“Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi không muốn sống nữa sao?” Vi Diễm chưa bao giờ gặp qua một nội xá nhân lớn mật như vậy, cả gan thảo luận chuyện triều chính ngay trước mặt chính chủ.

Nhưng nghĩ lại, nếu không phải Võ Hậu cho phép, sao nàng ta có gan lớn như vậy?
Uyển Nhi hơi hơi cúi đầu, “Nếu bệ hạ không có tâm tư đó, trước khi đến Đông Đô, liền sẽ giống như với phế Thái Tử trước kia, truyền triệu Thái Tử điện hạ đến ân cần dạy bảo.

Xin hỏi điện hạ, việc này có sao?”
Vi Diễm lặng im, tất nhiên không có.

Cho nên nàng mới ngày ngày chạy tới phụng dưỡng Lý Hiển, chỉ sợ Lý Hiển giám quốc không tốt, gây ra rắc rối gì, đem ngôi vị Đông Cung của chính mình dâng cho người khác.


Chỉ là nàng trăm triệu không nghĩ tới, mình luôn để ý đến quốc sự, cố tình hôm nay lại xuất hiện điềm xấu như vậy, nên làm thế nào cho phải?
Uyển Nhi lại nói: “Thiên Hậu từ trước đến nay hướng về điện hạ, tự nhiên bảo hộ điện hạ ngày sau bình yên đăng cơ.” Nói, nàng nhìn về phía sắc trời bên ngoài, bầu trời vừa tối sầm xuống dần dần hồi phục, nghĩ đến trận thiên cẩu thực nhật này sắp qua đi, “Nhưng hiện tượng thiên văn khó liệu, nếu điềm xấu đã đến, chi bằng thuận theo thiên mệnh, trước phải bỏ được.”
Vi Diễm hít vào một ngụm khí lạnh, thật vất vả mới có được ngôi vị Thái Tử Phi, nàng làm sao bỏ được?
Uyển Nhi biết nàng ta sẽ không lập tức đồng ý, “Tự mình xin thay đổi ngôi vị Thái Tử, cùng với bị bệ hạ tước đi ngôi vị Thái Tử, chính là hai việc.” Nói, Uyển Nhi mở bàn tay ra, sâu xa hỏi, “Là chủ động khống chế thế cục, hay là chịu làm thịt cá trên thớt? Tất cả đều do một ý niệm của điện hạ.” Nói xong, Uyển Nhi cung kính nhất bái, “Thần hôm nay vọng ngữ quá nhiều, xin phép cáo lui.”
“Chờ đã!”
Vi Diễm nói xong, liền đi tới, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Uyển Nhi, “Bổn cung có một chuyện không rõ.”
Uyển Nhi bằng phẳng đón nhận ánh mắt của Vi Diễm, ánh mắt Thái Tử Phi tuy rằng sắc bén, nhưng so với Thiên Hậu thật sự không đáng nhắc tới, nàng tự nghĩ có thể nhẹ nhàng ứng phó nàng ta.
“Ngươi còn nhớ rõ, tổ phụ của ngươi vì sao bị hạch tội?” Vi Diễm dùng khí thế áp bức, liền muốn nhìn rõ ràng Uyển Nhi rốt cuộc ẩn giấu tâm tư gì.
Uyển Nhi gật đầu, “Nhớ rõ.

Tổ phụ dâng tấu chương phế hậu, nên mới bị hạch tội.”
Vi Diễm không giảm một tia uy áp, đến thật gần Uyển Nhi, “Lúc này ngươi là vì Thiên Hậu làm việc? Hay là……”
“Thần làm việc vì điện hạ.” Uyển Nhi không đợi Vi Diễm hỏi xong, liền quyết đoán trả lời, chỉ là Vi Diễm vĩnh viễn cũng không biết, điện hạ lại không phải là điện hạ.
Vi Diễm hơi nhướng mày, “Sao?”
“Họa bắt đầu từ Thiên Hậu, chiếu thư lại là của bệ hạ.” Uyển Nhi cố ý làm vành mắt của mình ửng đỏ, “Quân muốn thần chết, thần không dám không chết, nhưng thần chỉ muốn vì Thượng Quan thị mưu cầu một đặc xá, đặc xá này lại chỉ có điện hạ mới có thể cho.” Ánh mắt nàng sáng ngời, cố tình nhấn mạnh hai chữ “điện hạ”, “Nhị Thánh không cho được.”
Khóe miệng Vi Diễm nhếch lên, “Tiện nhân như ngươi, hưởng ân sủng của Nhị Thánh, lại nghĩ đến việc tư của mình.”
Uyển Nhi tự giễu cười một tiếng, “Đã bước vào Dịch Đình, ai không phải tiện nhân?”
“Bổn cung thích câu nói thật này của ngươi.” Vi Diễm cười mỉa, cúi đầu nhìn thoáng qua chữ "Bỏ" do Uyển Nhi viết, “Ngươi có thể bảo đảm, lần này điện hạ sẽ không đánh mất ngôi vị Đông Cung?”

“Thần không thể bảo đảm.” Uyển Nhi quyết đoán trả lời.
Tươi cười trên mặt Vi Diễm liền biến mất, “Vậy ngươi vọng ngữ nhiều như vậy, đều là vô nghĩa!”
“Thiên tâm khó dò, ai cũng không thể bảo đảm.” Uyển Nhi không có nửa điểm sợ hãi, trong ánh mắt ngược lại lộ ra một mạt lẫm liệt, “Không bỏ, sẽ đánh mất Đông Cung, buông xuống, có lẽ sẽ đánh mất Đông Cung, thần chỉ đang đánh cuộc.”
“Đánh cuộc cái gì?” Vi Diễm tiếp tục hỏi.
“Đánh cuộc Thiên Hậu có nguyện ý bảo vệ vị trí Đông Cung cho điện hạ hay không?” Lời của Uyển Nhi là một búa tạ đập vào tim nàng ta.
Nếu Lý Trị thật sự nổi lên tâm tư lập Thái Tử khác, có thể ngăn trở Lý Trị liền chỉ có Võ Hậu.
Uyển Nhi lại bái, “Hiện giờ gió to tuyết lớn, chiết tử từ bỏ ngôi vị đưa đến Đông Đô cũng cần một tháng, một tháng này, có thể cái gì cũng không cần làm, cũng có thể làm chút gì đó, cho Thiên Hậu một lý do để giữ lại điện hạ, cho bệ hạ một lý do để chần chờ phế Thái Tử.” Với hiểu biết của Uyển Nhi về Vi Diễm, người này tuy không bằng Võ Hậu, nhưng cũng không phải là kẻ ngu dốt cái gì cũng không hiểu, nàng chỉ điểm đến một bước này, mặt sau nên làm cái gì, Vi Diễm đã có thể làm được thoả đáng.
“Nếu có thể giữ được vị trí Đông Cung cho điện hạ, bổn cung nhớ công lao của ngươi.” Vi Diễm cho nàng hứa hẹn trước, “Ngày nào đó điện hạ có thể đăng cơ……”
“Thần chỉ cầu Thái Tử Phi điện hạ nhớ rõ là được rồi.” Uyển Nhi biết Vi Diễm sẽ hứa cho nàng cái gì, vị trí phi tần hậu cung, nàng một chút cũng không muốn, “Có lẽ ngày nào đó thần còn có tác dụng với điện hạ, thần tự nhiên sẽ hết sức vì điện hạ phân ưu.”
Ánh mắt Vi Diễm lúc sáng lúc tối, nàng không biết Uyển Nhi khám phá được tâm tư của nàng nhiều hay ít, nhưng Uyển Nhi nói nàng nhớ kỹ.

Hiện giờ Nhị Thánh cùng lâm triều, vinh quang như vậy, nàng cũng khao khát, không hy vọng tới khi mình mẫu nghi thiên hạ, chỉ có thể lui về hậu cung, giống như trăm ngàn Hoàng Hậu khác, nhàm chán nơi cung cấm, chỉ lưu lại trong sử sách đôi câu vài lời.
Xác thật, muốn nên sự, nhất định phải có người để dùng.
Hôm nay Thượng Quan Uyển Nhi tự tiến cử tận cửa, thật ra lại có thể mượn điềm xấu này thử xem bản lĩnh của nàng ta.

Xác thật như Uyển Nhi nói, không xin từ bỏ sẽ phế, xin từ bỏ có lẽ sẽ phế, chi bằng lúc hấp hối giãy giụa một phen.
“Diễm nương! Diễm nương!”
Ngoài điện vang lên thanh âm hấp tấp của Lý Hiển, Uyển Nhi mượn cơ hội hành lễ nhất bái, rời khỏi Diên Anh Điện.
Lúc này, Vi Diễm không còn cản nàng nữa.
Uyển Nhi xoay người nhất bái với Lý Hiển, “Tham kiến điện hạ.”
“Ngươi tới đây làm gì?” Lý Hiển biết Uyển Nhi là người bên mẫu hậu, liền đè thấp thanh âm, “Có phải mẫu hậu……”
“Thần cáo lui.” Uyển Nhi không nhiều lời một câu, liền gọi Hồng Nhụy tới, cùng nhau rời khỏi nơi này.
Lý Hiển vốn định gọi nàng lại, chỉ cảm thấy trên cánh tay ấm áp, thì ra Vi Diễm khoác lấy tay hắn.


Hắn vốn đang kinh hoàng nháy mắt an tĩnh lại, hắn cực kỳ yêu thích nhu tình như nước mà Vi Diễm cho hắn, lúc mở miệng ngữ khí cũng dịu dàng, “Diễm nương, vậy phải làm sao bây giờ đây?”
“Nghe ta, đừng sợ.” Vi Diễm ôn nhu trấn an, dẫn Lý Hiển vào Diên Anh Điện, “Ta mài mực cho điện ha, điện hạ trước viết tấu chương xin từ bỏ ngôi vị Đông Cung.”
“Sao?” Lý Hiển vốn dĩ sầu não việc này, còn chưa đắc ý được mấy ngày, liền phải đem vinh quang dâng cho người khác, thật sự không cam lòng.
Vi Diễm cười nói: “Có bỏ mới có được, điện hạ đừng sợ, mặc kệ điện hạ như thế nào, ta cũng sẽ bồi điện hạ.”
Lý Hiển nghe được trong tim ấm áp, cố lấy dũng khí, “Diễm nương, có nàng ở đây, ta không sợ gì cả.” Nói, nhấc bút lông lên, chờ Vi Diễm mài xong mực, liền bắt đầu viết tấu chương xin từ bỏ ngôi vị.
Vi Diễm nhìn Lý Hiển viết xong câu đầu tiên, nhắc nhở: “Điện hạ nhất định phải viết rõ ràng, hy vọng vị trí Đông Cung, sẽ nhường cho Ân Vương.”
Lý Hiển tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng nếu thê tử đã nói như vậy, hắn viết là được.
Bên này Uyển Nhi mang theo Hồng Nhụy đi một đoạn xa, Uyển Nhi nhìn thấy Hồng Nhụy còn đang kinh sợ, nghiêng mặt an ủi: “Mặt trời vẫn còn đó, đừng sợ.”
“Nếu là thiên cẩu thực nhật, sẽ có tai ương rất lớn.” Hồng Nhụy sao lại không sợ.
Uyển Nhi mỉm cười, “Chúng ta chỉ cần nỗ lực tồn tại là được, chuyện khác không cần sợ, cũng không cần nghĩ nhiều.”
Hồng Nhụy chớp chớp mắt, không biết vì sao, nhìn thấy đại nhân thản nhiên như vậy, trong lòng nàng liền an tâm hơn nhiều.
“Vâng……”
Uyển Nhi giương mắt nhìn về màn trời, ánh mặt trời lộ ra một cổ hàn ý như cũ, bầu trời u ám như bị sa mỏng che mờ, dường như mặt trời sẽ bị che khuất bất kỳ lúc nào, tiếp đó tuyết lại bay đầy trời.
Mùa Đông năm nay trời đông giá rét, không chỉ có ở Đông Cung, mà kể cả nàng cùng Thái Bình.
Nàng xem như ổn định vững chắc mà bước một bước đầu tiên, cũng không biết Thái Bình bên kia như thế nào?
Hồng Nhụy nhìn thấy nhớ nhung trên mặt Uyển Nhi, nàng nhịn không được hỏi: “Đại nhân lại nhớ công chúa sao?”
Nhớ, vẫn luôn nhớ.
Những lời này Uyển Nhi không thể trả lời, chỉ "xuỵt" một cái với Hồng Nhụy, cười nói: “Lần sau nếu nhìn thấy ta như vậy, nhớ rõ kéo kéo góc áo của ta.”
Nàng không thể gây ra tai họa gì cho Thái Bình, cho dù khắc chế nhớ nhung thực dày vò, nhưng vì công chúa, nàng cần thiết phải thời thời khắc khắc cảnh cáo chính mình.
Tựa như nàng nhắc nhở Vi Diễm, có bỏ mới có được.
Hôm nay nàng buông xuống, ngày nào đó sẽ đạt được.
Điện hạ của nàng rồi sẽ trở về, nàng cùng nàng ấy sẽ có một ngày bên nhau không rời..