Bầu trời ngân hà vạn dặm, Đại Minh Cung ánh đèn như đậu, làm nổi bật nhau lên.
Tòa hoàng thành này đối với Thái Bình cùng Uyển Nhi mà nói, là kết thúc của bi kịch, cũng là bắt đầu của hứa hẹn.

Ngẫu nhiên Thái Bình nhớ tới chuyện của đời trước, hiểu ra mà bật cười.
Uyển Nhi đưa ánh mắt đến, muốn biết Thái Bình cười vì điều gì?
Thái Bình nghiêng người nhìn nàng, "Nghĩ đến một chút chuyện thú vị thời thanh mai mà thôi."
Uyển Nhi mỉm cười, "Thú vị?" Trong đầu nàng tức khắc hiện lên từng chuyện từng chuyện sau khi gặp lại Thái Bình một đời này.
Thái Bình nhìn tóc mai Uyển Nhi bắt đầu điểm trắng, yêu thương duỗi cánh tay ôm nàng ấy vào trong lòng, "Khi Uyển Nhi mới gặp ta, cảm thấy ta rất ngang bướng sao?"
"Đời trước à?" Uyển Nhi cười khẽ hỏi.
Thái Bình gật đầu, "Ừm, đời trước."
Uyển Nhi bừng tỉnh, cuối cùng đã hiểu nụ cười ngộ ra đó của Thái Bình bắt nguồn từ đâu, "Xác thật có một chút như vậy."
"May mắn thay."
"May mắn?"
Uyển Nhi giương mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt thâm tình của Thái Bình, chỉ nghe nàng ấy ôn nhu nói: "Khi đó Uyển Nhi không cảm thấy ta có chút tâm tư khác."
Chút tâm tư gì?
Thái Bình biết Uyển Nhi động tâm từ khi nàng nhảy một điệu Chá Chi trên điện, nhưng Uyển Nhi không biết, khi đó Thái Bình kỳ thật đã sớm tâm duyệt với nàng, không thể tự kềm chế.
Khúc Chá Chi kia, vốn dĩ là nhảy cho Uyển Nhi xem.
Nếu mà trước đó, Uyển Nhi cảm thấy nàng có chút tâm tư, với tâm tính của Uyển Nhi ở đời trước, chỉ sợ đã sớm tìm mọi cách chặt đứt niệm tưởng của công chúa.
Chỉ vì nàng là tội thần chi hậu, Thái Bình là kim chi ngọc diệp cao cao tại thượng, là sao trời xa xôi mà nàng cả đời không thể với tới.
Đời trước ——
Năm ấy, Thái Bình mười ba, nàng mười bốn, Võ Hậu an bài nàng làm thư đồng cho Thái Bình.
Công chúa kiêu căng, đặc biệt không thích đọc sách, suốt ngày thích cưỡi ngựa chơi cầu, ăn mặc váy sam diễm lệ nhất rêu rao khắp nơi.

Nếu nói Uyển Nhi là một hạt bụi rơi vào bùn đất, vậy Thái Bình chính là hòn ngọc quý trên tay, là ánh trăng được sao trời vây quanh, thư đồng cho người như vậy, với Uyển Nhi mà nói là kỳ ngộ, cũng là nguy hiểm.
Nàng ở Dịch Đình mười bốn năm, hiểu rõ tánh mạng của cung tì đều nằm trong lòng bàn tay kẻ bề trên, hơi chút vô ý, tánh mạng khó bảo toàn.


Nàng thật vất vả mới tìm được đường sống rời khỏi Dịch Đình, làm sao nàng không nắm chắc cơ hội như vậy? Thoát khỏi địa phương quỷ quái kia, là chấp niệm mà nàng đã khắc vào trong xương cốt.
Lúc mới tới điện Thiên Thu của công chúa, nàng trầm mặc ít nói, đối với Thái Bình mà nói, bên người xuất hiện một búp bê sứ lạnh lùng không nói lời nào, thật sự không thú vị.
Đặc biệt là lúc đang nghe thái phó dạy học, nàng ngồi ở bên kỷ án như ngồi trên bàn chông, Uyển Nhi lại ngồi thẳng tắp, ngoan ngoãn nghe giảng, nghiễm nhiên có một loại ảo giác Uyển Nhi mới là học sinh, còn nàng là thư đồng.
Thái Bình chống đầu nhìn Uyển Nhi hồi lâu, nghĩ làm thế nào để trêu chọc búp bê sứ này, làm nàng ấy nói với mình nhiều thêm vài câu.
"Điện hạ." Thanh âm già nua của thái phó chợt vang lên, làm Thái Bình sợ tới mức phục hồi tinh thần lại.
Thái phó nhìn thấy đã dọa công chúa, vội vàng chắp tay nhất bái, "Lão thần biết tội."
Công chúa chớp thời cơ ra dáng, "Nếu biết tội, hôm nay đến đây thôi!"
"Hôm nay điện hạ nửa chương cũng chưa học xong, trăm triệu không thể." Uyển Nhi nhắc nhở công chúa.
Thái Bình cười lạnh: "Thì sao? Bổn cung bị thái phó dọa sợ, học không vào!"
"Điện hạ nghe học thất thần, thái phó chỉ mới nhắc nhở......"
"Sao?"
Thái Bình hiển nhiên không vui, lập tức ngắt lời Uyển Nhi.
Thái phó biết công chúa không thể trêu vào, vội vàng đưa một ánh mắt cho Uyển Nhi, ý bảo nàng chớ có chọc công chúa tức giận.
Chỉ thấy Uyển Nhi cung kính dập đầu với Thái Bình, "Xin điện hạ sống đừng lãng phí thời gian."
"Ngươi!" Ban đầu Thái Bình cũng không giận, nhìn thấy tư thái Uyển Nhi không thuận theo không bỏ qua, hiện tại nàng thật sự có chút không vui, "Thật to gan!"
"Thái Bình."
Chợt nghe thấy thanh âm Võ Hậu vang lên ngoài cửa điện, Thái Bình nháy mắt như bị băng sương đông cứng, sao a nương lại đến ngay lúc này?
Thái phó kính sợ Võ Hậu, nghe thấy thanh âm của Võ Hậu, lập tức cung kính nhất bái, "Bái kiến Thiên Hậu."
"Lại không chịu đọc sách cho tốt." Tuy Võ Hậu sủng ái Thái Bình, nhưng cũng để ý công khoá của Thái Bình, mới vừa rồi nhìn thấy bộ dáng bất tài vô thuật của Thái Bình, thật sự tức giận, lập tức hạ nghiêm lệnh cho Thái Bình, "Hôm nay một chương này, chép phạt trăm lần, ngày mai đưa đến chỗ bổn cung."
"A nương......" Thái Bình nhịn không được làm nũng.
Võ Hậu làm như không thấy, nói với Uyển Nhi: "Uyển Nhi, hôm nay ngươi làm rất tốt."
Uyển Nhi không có nhiều lời, chỉ trịnh trọng bái Võ Hậu.
Sau đó, Võ Hậu nhìn chằm chằm Thái Bình nghe thái phó dạy học xong, mới cùng thái phó cùng rời đi.
Thái Bình ngồi ở chỗ cũ, nhìn Uyển Nhi mang hai chồng giấy Tuyên Thành đến, một chồng đặt trước mặt Thái Bình, một chồng đặt trước mặt chính mình, "Ngươi đây là có ý gì?"
"Điện hạ chép phạt, thiếp tự nhiên tương bồi." Uyển Nhi rũ mi, mài mực giúp Thái Bình trước, rồi lui về kỷ án của chính mình, mài mực nâng bút, bắt đầu sao chép.

"Ngươi!" Thái Bình mang một bụng buồn bực tìm không thấy chỗ phát ti3t, tiểu cô nương trước mắt này xử sự không để lộ chút sơ hở, tuy nàng ấy nói bồi Thái Bình cùng nhau sao chép, lại cũng coi như là tự phạt, Thái Bình xác thật không tìm thấy nửa cái cớ để phạt nàng ấy cái gì.
Uyển Nhi khẽ gật đầu với Thái Bình, "Thiếp ở đây."
Thái Bình chỉ phải nhịn xuống lời muốn mắng, lẩm bẩm cầm lấy bút lông, trải rộng rãi giấy Tuyên Thành, bắt đầu cúi đầu sao chép một chương hôm nay.
Mặt trời nghiêng về phía Tây.
Mới đầu Thái Bình còn đoan chính sao chép, nhưng sau đó thì, chữ viết giống như vẽ quỷ vẽ bùa, nghiêng tới ngã lui, đã hoàn toàn thay đổi.

Đừng nói là tay mỏi, eo cũng vô cùng đau đớn.

Nàng nhịn không được giương mắt liếc nhìn Uyển Nhi bên kia một cái, chỉ thấy Uyển Nhi vẫn ngồi ngay thẳng như cũ, từng nét bút viết cực kỳ nghiêm túc.
Ánh chiều tà từ cửa sổ hạ xuống, chiếu trên người nàng.

Bình thường nàng đã rất đẹp mắt, hiện giờ được hoàng hôn phác hoạ, khuôn mặt thanh lệ thêm một chút sắc màu ấm áp, giống như mai đỏ trong tuyết, minh diễm đến mức làm tim người khác phải rung lên.
Lúc này Uyển Nhi tập trung sao chép, cũng đã quen công chúa ngẫu nhiên quăng bút lười biếng, cho nên không có để ý đến công chúa ở bên kia.
Thái Bình chống má, ngơ ngẩn nhìn Uyển Nhi sao chép.

Nàng đã gặp rất nhiều mỹ nhân trong cung, vẫn là lần đầu nhìn thấy một người đặc biệt như vậy, nàng thất thần một cái thì đã thất thần một hồi lâu.
Cho đến khi ——
"Điện hạ?" Uyển Nhi sao chép xong một lần cuối cùng, giương mắt nhìn thấy Thái Bình còn chống má ngẩn ngơ, không khỏi hơi hơi nhíu mày, "Người sao chép xong rồi?"
Thái Bình cần phải thừa nhận, cặp mắt kia của Uyển Nhi quá mức thấu triệt, trong vắt làm nàng không hiểu sao lại thấy thích.

Hiện nay bị Uyển Nhi bắt được nàng đang thất thần, cuối cùng Thái Bình đã phục hồi tinh thần lại, "Hả? Cái gì?"
Uyển Nhi gác bút lông xuống, đứng dậy đi đến bên kỷ án của Thái Bình, nhìn thấy mấy lần chép cuối cùng của Thái Bình, thần sắc bỗng nhiên trở nên cứng đờ.
"Điện hạ sẽ đưa mấy cái này cho Thiên Hậu xem?"
"Đêm nay bổn cung nhất định chép xong."
Không biết vì sao, Thái Bình bỗng nhiên nghe lời, chỉ là nàng lo lắng cũng không phải là chính mình, dù sao a nương nhiều nhất cũng chỉ răn dạy nàng hai câu, nàng lo lắng chính là tay của Uyển Nhi, viết một trăm lần, chỉ sợ bây giờ đã mỏi vô cùng.

Nàng duỗi tay nắm tay Uyển Nhi, Uyển Nhi theo bản năng tránh đi.
"Ta cũng không phải yêu quái, ngươi tránh ta làm gì?" Thái Bình nhướng mày nhìn nàng, lại lần nữa nắm lấy tay nàng.
Uyển Nhi lui về sau một bước, "Thiếp là người thấp kém."
"Không được phép nhúc nhích!" Thái Bình hạ nghiêm lệnh, "Còn cử động, bổn cung liền phạt ngươi!"
Uyển Nhi nhìn nàng ấy thật sự bực mình, liền chỉ phải tuân mệnh.
Tay Thái Bình rất ấm áp, nàng cuối cùng nắm được tay phải của Uyển Nhi, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cho nàng ấy, dịu giọng hỏi: "Có mỏi hay không?"
"Điện hạ......" Uyển Nhi không nghĩ tới công chúa lại để ý đến chuyện này.
Từ khi rời khỏi Dịch Đình, đây là lần đầu tiên Uyển Nhi cảm nhận được sự quan tâm chân thành của người khác.
Thái Bình mỉm cười nhìn nàng, lời nói lại là nói cho nô tỳ nghe, "Xuân Hạ, mang nước ấm tới, để cho Uyển Nhi xoa lên cổ tay."
Xuân Hạ lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Uyển Nhi kinh hoàng, "Điện hạ không cần như thế."
"Bổn cung thích, ai dám xen vào?" "Thích" khi đó của Thái Bình cũng không phải là "thích" của sau này, chỉ là bắt đầu từ ngày ấy, thái độ của Thái Bình đối với Uyển Nhi ôn hòa không ít.
Mi tâm của Uyển Nhi càng thêm nhíu chặt.
"Ngươi xoa xong, thì tiếp tục bồi bổn cung sao chép." Thái Bình vừa nói, vừa lôi kéo Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, đắc ý cười nói: "Ngươi đừng nghĩ là chuyện tốt!"
Uyển Nhi rũ mắt, thấp giọng nói: "Nếu điện hạ dùng những bản sao chép như vậy đưa cho Thiên Hậu xem, chỉ sợ Thiên Hậu sẽ càng tức giận."
Thái Bình lại cười nói: "Yên tâm, a nương quen rồi." Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Võ Hậu phạt sao chép, nàng không phải viết thiếu một nửa, thì là lừa gạt một nửa, lần này nàng sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh viết đủ một trăm lần cho a nương xem, cũng coi như là tiến bộ.
Nói xong, Thái Bình cầm bút muốn viết, lại bị Uyển Nhi bắt được tay.
"Không được."
"Sao lại không được?"
Uyển Nhi buông lỏng tay, chọn ra hơn hai mươi tờ Thái Bình vẽ quỷ vẽ bùa, đặt qua một bên, "Những cái này không tính."
Thật vất vả Thái Bình mới "thích" nàng một chút, người này như thế nào lại không thông suốt nha!
"Ngươi thật to gan!"
"Hôm nay điện hạ có tức giận, thiếp cũng muốn kiên trì đến cùng."
Chỉ vì Uyển Nhi từ nhỏ đến lớn đều là người kiên trì làm theo nguyên tắc, chuyện nàng quyết định, chưa từng ai có thể lay động nàng.
Thái Bình vốn định ném bút đi, dứt khoát không thèm viết nữa.

Nhưng động tác mới làm được một nửa, lại bị Uyển Nhi một lần nữa tóm được tay, đặt ở bên cạnh nàng, "Thiên Hậu muốn chính là thái độ của điện hạ, cũng không phải là số lượng, điện hạ chỉ cần viết thật tốt, cho dù chỉ có năm mươi lần, Thiên Hậu cũng sẽ cao hứng." Nói xong, Uyển Nhi nắm tay nàng đặt lên giấy Tuyên Thành, ngữ khí ôn nhu thêm vài phần, "Điện hạ, mời."
Nàng cuối cùng buông lỏng tay, nhưng vành tai Thái Bình đã lặng yên không một tiếng động mà đỏ bừng.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ a nương, chưa bao giờ có ai thân cận với nàng như vậy.


Nhưng mà người này trời sinh đẹp đẽ, thanh âm dễ nghe, đặc biệt là thời điểm ôn nhu nói chuyện như vậy, đừng nói là một chuyện, cho dù là hai chuyện Thái Bình cũng muốn nghe theo nàng.
"Ta......" Thái Bình không biết chính mình đến tột cùng bị làm sao, mím mím môi, mới nói tiếp: "Ngươi đi lấy cái ngươi đã viết đến đây, ta viết theo ngươi."
"Vâng." Đối với sự thuận theo của công chúa, Uyển Nhi cũng kinh ngạc, chỉ là nàng từ trước đến nay biết cách che giấu, ai cũng khó thấy được một vài cảm xúc trên mặt nàng.
Lúc Uyển Nhi đặt giấy Tuyên Thành đã chép xong trước mặt Thái Bình, Thái Bình nhìn những chữ viết đẹp đẽ gọn gàng đó, lại nhìn chính mình vẽ quỷ vẽ bùa, tự nhiên cảm giác xấu hổ.
Một tiểu cô nương xuất thân từ Dịch Đình, thư pháp thế nhưng lại đẹp đến như vậy, chẳng trách a nương muốn để nàng ấy làm thư đồng.
"Uyển Nhi." Thái Bình nhấc bút lên, chân thành tha thiết nhìn nàng, "Ngươi dạy cho ta, làm sao có thể viết đẹp giống như ngươi vậy."
"Chuyện này......" Uyển Nhi chần chờ.
Thái Bình nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng không muốn ta lại bị a nương giáo huấn mà?"
Nếu có thể làm điện hạ viết đẹp một chút, Võ Hậu xác thật có thể cao hứng, chỉ cần nàng ấy cao hứng, ngày tháng sau này của chính mình cùng mẫu thân Trịnh thị liền có thể tốt thêm một chút.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi không chần chờ thêm, lại cầm tay Thái Bình lần nữa, nghiêm túc nói: "Trong thư pháp, cốt tự đi đầu, tự nếu bất chính, cốt liền bất chính."
Đây là lời Trịnh thị dạy cho Uyển Nhi, hiện giờ Uyển Nhi từng câu từng chữ nói cho Thái Bình nghe, một bên nói, một bên nắm tay Thái Bình viết dòng đầu tiên lên giấy Tuyên Thành.
Thái Bình cách nàng rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi mực thơm nhàn nhạt trên người nàng, thậm chí độ ấm trên người nàng truyến đến, hô hấp truyền đến hơi thở, đều gần ở ngay bên tai.
Loại tư vị xuyến xao này Thái Bình chưa bao giờ trải qua, khi đó nàng không biết đó là gì, chỉ biết nàng thật sự rất thích búp bê sứ này, đặc biệt là thời điểm búp bê sứ lộ ra ôn nhu hiếm hoi.
Ngày ấy Uyển Nhi nói với nàng những gì, kỳ thật một chữ nàng cũng không nghe vào, chuyện duy nhất nhớ rõ chỉ có Xuân Hạ mang nước ấm đến đều bị Uyển Nhi lấy xoa cổ tay cho nàng.
Bộ dáng ôn nhu của nàng ấy......!Thật đẹp......
Vẻ ngoài lạnh lùng, lại mang theo cảm giác xa cách nồng đậm.
Uyển Nhi không biết chính mình sẽ mang đến cho Thái Bình dụ hoặc mãnh liệt như thế, Thái Bình cũng không biết rằng hảo cảm của chính mình ngày đêm tích tụ thế nhưng lại hoá thành tình thâm khó quên sau này.
Ba năm thanh mai, không thể nghi ngờ là ba năm tốt đẹp nhất của Thái Bình cùng Uyển Nhi.
Thái Bình luôn thích khẽ gọi tên Uyển Nhi, nghĩ đủ loại phương pháp chọc Uyển Nhi cao hứng, trời nóng sai người bung dù cho Uyển Nhi, trời giá rét tự mình đắp ấm áo lông cừu lên người Uyển Nhi, phàm là có thể làm cho Uyển Nhi cười, Thái Bình đều vui vẻ làm.
Cách một đời nhớ lại đoạn thời gian đó, những "chút tâm tư" đều hóa thành Thái Bình để bụng mọi chuyện về Uyển Nhi, giống như Thái Bình đã nói, nếu không phải đến cuối thời điểm thanh mai Uyển Nhi mới nhận ra tâm tư của Thái Bình, chỉ sợ thật nhiều tâm tư của Thái Bình đều đã bị Uyển Nhi bóp ch ết ở thời điểm nảy sinh.
Đoạn cuối thanh mai, trái tim lạnh lẽo của Uyển Nhi đã được Thái Bình lặng lẽ sưởi ấm, một điệu nhảy Chá Chi, Thái Bình diễm lệ quay đầu mỉm cười, những ái muội nhiều năm ẩn trong sương mù bị nụ cười này chớp mắt xé mở, nóng đến mức trái tim nàng ong ong run rẩy, một tiếng lại một tiếng bang bang đập mạnh không ngừng.
"Uyển Nhi, có đẹp hay không?"
"......"
"Có đẹp hay là không?"
"Đẹp......"
Đó là lần đầu tiên nàng thổ lộ thật lòng, điện hạ đã là người trong lòng mà một đời này nàng không thể quên.
Giống như giờ này khắc này, mặc cho cả hai đã nhiễm phong sương, nhưng chỉ cần ngưng mắt nhìn nhau, con tim cả hai vẫn sẽ run rẩy một chút, đó chính là tâm đầu ý hợp chỉ thuộc về hai người các nàng.
HẾT..