Mặt trời lặn về phía Tây, bóng cây nghiêng ngả.
Ánh hoàng hôn như một tấm màn che, bao phủ cả tòa chùa Bạch Mã.

Trên tháp chuông có tăng nhân gõ vang, tiếng chuông theo gió truyền vào trong Tàng Kinh Các, nhẹ nhàng quấy rầy sự yên tĩnh bên trong.
Uyển Nhi cùng Thái Bình chỉ mặc nội thường, Thái Bình từ phía sau ôm lấy Uyển Nhi, thỉnh thoảng khẽ cắn lên vành tai Uyển Nhi, như gió Xuân tháng Ba, từ từ phất qua, chỉ cảm thấy dịu dàng.
“Điện hạ lại như thế, thần không thể viết được.” Uyển Nhi dán ở trong lòng Thái Bình, bởi vì tê dại mà nhịn không được rụt lại một chút, dỗi nói, “Trở về làm sao trình bày với Thái Hậu?”
“Ta đi giải thích là được mà.” Thái Bình mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt đong đầy thâm tình.
Uyển Nhi xấu hổ cười, vội vàng đè lại bàn tay không quy củ bên dưới nội thường, “Còn nữa?”
“A!” Thái Bình cố ý kêu một tiếng, “Đau!”
Uyển Nhi tưởng mình ấn phải vết thương trên cánh tay Thái Bình, đau lòng nói: “Ta nhìn xem.”
Thái Bình khẽ cười, phủ tay lên ngực nàng, “Gác ở nơi này liền không đau.”
“Điện hạ học mấy thứ này ở đâu vậy?” Uyển Nhi xấu hổ buồn bực, lấy bút lông gõ một cái lên thái dương Thái Bình, “Càn rỡ!”
Thái Bình ôm chặt thân thể nàng, cằm gác trên vai Uyển Nhi, nhìn kinh văn đang viết trên kỷ án, cười nói: “Nơi này kinh thư như biển, không dễ gì tìm được "Đại Vân Kinh", may còn có Uyển Nhi thông minh, vậy mà vẫn nhớ rõ những câu chữ này.”
Khoé miệng Uyển Nhi cong lên, được người trong lòng khen ngợi, nói không vui đều là nói dối.

Nàng lấy lại tập trung, cầm bút viết tiếp đại khái nội dung "Đại Vân Kinh" mình còn nhớ được lên giấy Tuyên Thành, nhưng mới viết hai câu, Thái Bình lại không quy củ mà xoa nhẹ hai cái.
Nóng bỏng chưa tắt, lúc này Uyển Nhi sao chịu được điện hạ trêu chọc như vậy.
“Điện hạ không muốn trở về sao?” Thanh âm Uyển Nhi bỗng nhiên run rẩy.
Thái Bình nhẫn cười nói: “Về! Tất nhiên phải về!”
“Vậy…… Điện hạ còn không quy củ!” Uyển Nhi lúc này đã xấu hổ đến hoảng, dư quang liếc nhìn chiều tà bên ngoài cửa sổ, “Đến canh giờ cấm đi lại ban đêm, ta và nàng chỉ có thể dẹp đường trở về chùa, nghỉ ngơi tại trai phòng một đêm.”
“Như vậy cũng được.” Thái Bình tiếp lời Uyển Nhi, bỗng nhiên giương giọng: “Xuân Hạ, đi phân phó, đêm nay bổn cung muốn ngủ lại chùa Bạch Mã, để bọn họ chuẩn bị trai phòng.”
Xuân Hạ ở bên ngoài trả lời: “Vâng!”

“Như vậy được chứ?” Uyển Nhi chỉ lo lắng ngủ lại sẽ làm Võ Hậu nghĩ nhiều.
Thái Bình đắc ý nói: “Sao lại không được? Chùa Bạch Mã chính là nơi Phật môn thanh tịnh, a nương sẽ không nghĩ nhiều.” Vừa nói, Thái Bình ôn nhu dỗ dành, “Ta chỉ muốn ở bên công chúa phi của ta.”
Uyển Nhi nghe được rung động, đặt bút lông xuống, xoay người chăm chú nhìn Thái Bình, nghiêm túc nói: “Điện hạ mới về Thần Đô, bên ngoài có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm điện hạ……”
“Uyển Nhi.” Thái Bình ôm lấy hai má nàng, không để nàng nói tiếp, “Ta là Trấn Quốc Công Chúa của Đại Đường, không phải là phế vật mà bọn họ muốn khống chế là khống chế.” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Uyển Nhi cau chặt mày.
Thái Bình đau lòng hôn lên mi tâm của nàng, hôn từng chút từng chút dọc theo hoa ngân.
Uyển Nhi thuận thế ôm lấy eo Thái Bình, trong tim nháy mắt được Thái Bình sưởi ấm, không khỏi trầm giọng khẽ gọi: “Điện hạ……” Nàng vốn định nói với Thái Bình, vết sẹo đã lành, chuyện này cũng đã qua nhiều năm, đã sớm không còn đau nữa.
Chính là, Thái Bình cảm thấy đau.
Nàng khó kìm lòng nổi mà hôn dọc theo mũi Uyển Nhi xuống dưới, hơi thở nóng ẩm phất trên da thịt, làm trong tim Uyển Nhi ẩn ẩn rung động.
“Ta sẽ đau.” Âm cuối của Thái Bình mang theo khàn khàn run rẩy, mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, vết sẹo này giống như một cái gai nhọn, vĩnh viễn lưu lại trong tim nàng, ẩn ẩn đau đớn.
“Điện hạ ngốc.” Uyển Nhi đối diện với ánh mắt của Thái Bình, đáy mắt chất chứa tình si, trên đời chỉ có một mình Thái Bình có thể nhìn thấy.

Một vết sẹo đổi lại cho Thái Bình năm năm rời xa tranh đấu, nàng cũng không hối hận, vui lòng chịu đựng.
Lúc đó, hoàng hôn ngưng đọng bên sườn mặt Uyển Nhi, chiếu sáng nét ửng hồng chưa phai trên má nàng.
Vẻ ngượng ngùng của Uyển Nhi rơi vào đáy mắt Thái Bình, như bàn tay mềm mại của ai gảy lên dây đàn, phát ra một âm du dương, vang vọng trong tâm trí Thái Bình.
Uyển Nhi cảm thấy đáy mắt Thái Bình phun trào khát vọng, vội vàng xấu hổ rũ mi.
Thái Bình đứng dậy ngồi lên kỷ án, ngón tay câu lấy cằm Uyển Nhi, để nàng ấy nhìn thẳng vào chính mình.

Thanh âm của nàng khàn khàn lại trầm thấp, “Bổn cung cho nàng một cơ hội giáo huấn……” Nói xong, nàng khẽ cắn m.ôi dưới, hai tay chống lên kỷ án.
Công chúa nằm ngay trước mắt nàng, như là đám lửa đang cháy, lan đến tim Uyển Nhi, nháy mắt thiêu nàng nóng hổi.
Uyển Nhi nghiêng người đến trước, mỉm cười nói: “Điện hạ là điện hạ, Thái Hậu là Thái Hậu……” Điện hạ kỳ thật không cần phải trả nợ như vậy.

Những lời sau, Uyển Nhi không nói thẳng, nhưng nàng biết Thái Bình có thể hiểu nàng muốn nói cái gì.

Đáy mắt Thái Bình hiện lên một tia áy náy.
Uyển Nhi cười lên, “Thần làm thần tử dưới váy, chỉ vì……” Thanh âm của nàng bỗng nhiên thấp xuống, chỉ để một mình Thái Bình nghe thấy rõ ràng, “Điện hạ là…… Thái Bình của ta.”
Thái Bình chợt cảm thấy chua xót, nàng cười nhưng nước mắt đã lưng tròng.
Đời trước nàng đã chờ những lời này lâu thật lâu, mặc dù đời này nàng cùng Uyển Nhi lưỡng tình tương duyệt, nhưng Uyển Nhi cũng chưa từng chính miệng nói thẳng ra mấy lời nồng nhiệt như vậy.
Tim, bang bang rung động.
Uyển Nhi đã vén góc áo nàng lên, vùi đầu xuống.
Sắc trời dần dần chuyển tối, ánh nến trong Tàng Kinh Các sáng bừng, nhà nhà ở Thần Đô cũng đã sáng đèn như đậu.
Ánh trăng chiếu xuống từ mái hiên, chiếu đến con đường nhỏ trong núi, cực kỳ yên tĩnh.
Tăng nhân đã chuẩn bị tốt trai phòng, liền mang đèn đi đến bên ngoài Tàng Kinh Các, chờ công chúa đọc kinh xong, tự mình mang đèn dẫn công chúa đến trai phòng nghỉ ngơi.
“Kẽo kẹt ——”
Cửa các cuối cùng đã mở, hai người ăn mặc chỉnh tề từ bên trong đi ra.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy vội vàng đi vào thu thập hộp đồ ăn, sợ hai vị chủ tử làm rơi đồ vật gì không nên bỏ lại.
Sau một lúc lâu, Thái Bình không có chờ được hai nô tỳ này ra ngoài, quay đầu nhìn đến, chỉ thấy hai nô tỳ đang nghiêm túc xem xét bên cạnh kỷ án, vừa muốn nói chuyện, lại nghe Uyển Nhi đã mở miệng trước.
“Ta đã thu thập rồi, hôm nay điện hạ mệt mỏi, nhanh đưa điện hạ đến trai phòng nghỉ ngơi đi.”
Thái Bình nghe được bên tai nóng lên, mất tự nhiên mà ho nhẹ hai tiếng.
Tăng nhân bên ngoài không biết nội tình, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy lại hiểu rõ.
Xuân Hạ kinh ngạc chớp chớp mắt, Hồng Nhụy đỏ mặt kéo nàng ấy đi ra.

Một đường không nói gì, Thái Bình chỉ gắt gao nắm tay Uyển Nhi, đạp lên ánh trăng đi hết đường mòn, cuối cùng đã đi đến trai phòng.
“Nô tỳ đi múc nước cho điện hạ.”
“Nô tỳ cũng đi múc nước cho đại nhân!”
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy chờ hai vị chủ tử vào trai phòng, liền rời khỏi trai phòng, đi chuẩn bị nước ấm cho hai vị chủ tử.

Lúc hai người bưng nước ấm trở về, Xuân Hạ nhìn nhìn xung quanh, trong chùa từ trước đến nay an tĩnh, Vũ Lâm Quân mà Thái Bình mang đến đều canh gác ở tiểu viện bên ngoài trai phòng, cho nên lúc này trong đình cũng không có người khác.
“Hồng Nhụy, đại nhân nhà ngươi vậy mà khi dễ điện hạ……”
“Xuỵt!”
Hồng Nhụy biết nàng ấy đang nói cái gì, cũng đè thấp thanh âm trả lời: “Ngươi chưa thấy thời điểm điện hạ khi dễ đại nhân đó, đầy người đều là……”
Xuân Hạ đột nhiên tò mò, “Cái gì?”
Hồng Nhụy ghé sát vào Xuân Hạ, nhỏ giọng nói: “Dấu hôn.”
Xuân Hạ khiếp sợ chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng hỏi: “Vậy…… không phải đau muốn chết sao?”
“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng đại nhân nói……” Hồng Nhụy lại cảnh giác mà nhìn nhìn trái phải, sau khi xác nhận không có người, lại đè thấp thanh âm xuống chút, “Điện hạ rất ôn nhu, không đau.”
Nói cũng kỳ quái, rõ ràng là bàn tán chuyện khuê các của người khác, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy lại bất tri bất giác mà đỏ cả mặt, thậm chí không hẹn mà cùng mà nghĩ tới một chỗ.
“Thật sự…… không đau?”
“Sao ta biết được?”
Từ trước đến nay Hồng Nhụy vốn chất phác, nghe thấy Xuân Hạ hỏi một câu như vậy, lại là lần đầu tiên phá lệ phản ứng cực nhanh, biết nàng ấy hỏi chính là chuyện của ai.

Nghĩ đến chỗ ngượng ngùng, Hồng Nhụy không khỏi xấu hổ trừng mắt nhìn Xuân Hạ một cái, “Còn không đi nhanh chút, nước sẽ lạnh!” Nói xong, Hồng Nhụy cũng không quay đầu lại mà nhanh chân đi đến trai phòng.
“Hồng……” Xuân Hạ theo bản năng muốn gọi Hồng Nhụy, nhưng nghĩ lại một chút, cho dù có gọi lại cũng không hỏi được cái gì.

Hiện nay chỉ cảm thấy lỗ tai nóng vô cùng, chờ đưa nước ấm xong, nàng nhất định phải múc một thau nước lạnh làm giảm nhiệt độ bên tai.
Hai người đưa nước vào trong phòng, liền nghe Thái Bình cười nói: “Đêm nay các ngươi không cần túc trực, đi đến bên cạnh nghỉ tạm một đêm, sáng mai dùng xong tảo thiện, liền khởi hành về cung.”
“Vâng.” Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy lĩnh mệnh lui ra, thuận thế đóng chặt cửa phòng.
Hai người đẩy cửa tiến vào trai phòng bên cạnh, nhìn thấy trong trai phòng chỉ có một chiếc giường gỗ, tim lại đột nhiên nhảy lên mãnh liệt.
“Ta…… Ta đi múc nước cho ngươi.”
“Xuân Hạ, ta ngủ bên trường kỷ là được……”
Hồng Nhụy còn chưa nói xong, Xuân Hạ đã “trốn” khỏi trai phòng, căn bản không nghe thấy câu nói tiếp theo của Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy khẩn trương ngồi xuống trường kỷ, nàng luôn cảm thấy đêm nay sẽ phát sinh chuyện lớn gì.

Nghĩ đến một ít chuyện ngượng ngùng, nàng hoảng loạn ôm lấy hai má, lẩm bẩm: “Vậy…… nên làm cái gì bây giờ nha?”

Xuân Hạ nhanh chóng mang nước đến, lại do dự ở cửa một hồi lâu, mới căng da đầu bưng nước vào trong phòng, ra vẻ trấn tĩnh nói: “Hồng Nhụy, đêm nay chúng ta cứ chen lấn ngủ một đêm, sẽ không có chuyện gì!”
Hồng Nhụy tin lời nàng, “Được.”
Ban đêm ở sơn tự, cực kỳ thanh tĩnh.
Rời xa triều đình ngươi lừa ta gạt, có được một đêm cùng người trong lòng bình yên ôm nhau mà ngủ, đối với Thái Bình cùng Uyển Nhi mà nói, là cực kỳ trân quý.
Trời chưa sáng, Thái Bình đã tỉnh lại, nàng mượn ánh trăng an tĩnh nhìn Uyển Nhi đang nằm trong vòng tay mình, chỉ hy vọng hừng đông đừng vội đến, để nàng nhìn nàng ấy nhiều thêm một lát.
Sau khi hồi cung, bất luận là nàng hay là Uyển Nhi, đều có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ.

Những lúc thế này, ngắn ngủi đến mức làm người ta luyến tiếc.

Xa cách năm năm, có một số việc Uyển Nhi im bặt không nhắc tới, nhưng trong lòng Thái Bình biết rõ ràng.

Mỗi lần nàng dâng tấu chương đến a nương, a nương không những không bác bỏ, còn hồi đáp cực nhanh, nhất định Uyển Nhi đã lén lút giúp nàng làm không ít chuyện.
Ở dưới mí mắt a nương lại âm thầm giúp nàng, đã hao phí biết bao tâm tư, Thái Bình chỉ cần tùy tiện nghĩ đến, đã cảm giác khó như lên trời.
Uyển Nhi ngốc……
Thái Bình đau lòng khẽ gọi từ đáy lòng, chỉ hy vọng những ngày mà các nàng khát khao có thể sớm đến, Uyển Nhi của nàng có thể tùy ý làm chuyện mình muốn, không cần phải nhìn xem sắc mặt của ai, cũng không cần lo lắng ngày nào đó đầu mình sẽ rơi xuống.
Mặc kệ khó khăn thế nào, nàng cũng muốn vì Uyển Nhi tranh đấu được ngày tháng như vậy!
Hô hấp của Thái Bình hơi trầm xuống, lại một lần nữa kiên định quyết tâm, nàng cầm lòng không đậu càng ôm chặt Uyển Nhi, cằm nhẹ nhàng dán lên trán Uyển Nhi, khép lại hai mắt.
Uyển Nhi lén lút đặt lòng bàn tay lên tim Thái Bình, khóe miệng khẽ cong, một đời này có thể được điện hạ trân trọng như bảo vật, đã là không uổng phí.
Chỉ là, nàng cuối cùng vẫn có lòng tham, muốn cùng điện hạ trải qua thêm mấy năm tốt đẹp như vậy.
Nguyện trời xanh chiếu cố, đời này có thể bạc đầu không rời.
Các nàng không hẹn mà cùng mà thành kính cầu nguyện từ đáy lòng, nếu nhân gian không chứa chấp, vậy liền thản nhiên cùng xuống địa ngục, lần này, ai cũng không được đi trước ai.
_____
Chú giải
Thân bất do kỷ: chuyện bản thân không thể làm chủ.