Mục Hiểu Hiểu duỗi tay ra ôm Tần Di nhẹ nhàng vào lòng, nàng cảm thấy người trong tay cứng đờ, một tay túm lấy váy của cô, Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, nhìn vào mắt Tần Di.
Quầng mắt của Đại tiểu thư vẫn còn hơi đỏ, nhưng đều như thế này, vẫn giữ được khí chất thanh cao.
Xuống xe.
Ai cho nàng dũng khí mà dám ôm cô.
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, không chỉ muốn ôm Đại tiểu thư mà còn muốn đưa tay ra đụng vào mũi của cô.
Nếu như nói lần đầu tiên nàng tiếp cận Tần Di là vì tiền, sự lãnh nhạt và tàn bạo của Đại tiểu thư khiến nàng nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn một ngày, nhưng bây giờ, sau khi tạo ra đủ loại vỏ bọc ngụy trang, Mục Hiểu Hiểu đã nhìn thấy một Tần Di thực sự, cô là Đại tiểu thư, hơn nữa còn là một công chúa nhỏ đã bị lừa dối nhiều lần, không thể tin và càng không muốn tin vào thế giới này nữa, nhưng không thể không ảo tưởng về thế giới hờ hững này và từ chối thừa nhận nó.
Nếu cô thực sự tàn nhẫn như cô đã từng, cô làm sao có thể chịu đựng được chính mình đến gần hết lần này đến lần khác? Làm thế nào có thể cho phép Thu Thu gần gũi với cô được chứ?
Trong mắt Mục Hiểu Hiểu tràn đầy hư hỏng, gần như tràn ra, Tần Di hiểu được, thân thể cô cứng đờ, cuối cùng biểu hiện trong mắt chuyển từ chất vấn từ né tránh sang cảnh cáo.
Muốn chết?
Có phải là vì sự dung túng không biết bao nhiêu lần của cô mà khiến cho Mục Hiểu Hiểu không biết thế nào là trời cao đất dày hay không?
Thu Thu ở bên cạnh, cô ấy nhìn cảnh này, cô ấy không kìm nổi mà duỗi tay ra tự ôm lấy mình.
Ôi, con chó đơn thân thấp kém này, thật đáng thương, ai sẽ ôm cô ấy đây?
Thời gian hạnh phúc luôn có hồi kết.

Trước khi đi, Mục Hiểu Hiểu đã kiểm tra lại điện nước ở nhà, nàng liên tục giục Qiuqiu đừng lo lắng về điều đó: "Em ở nhà phải khóa cửa.

Đừng mở cửa nếu có ai gõ cửa.

Chú ý an toàn.

Nhớ tắt ga vào buổi tối, trước khi đi ngủ, kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, em..."
"Biết rồi, biết rồi." Thu Thu không kiên nhẫn mà thúc giục: "Em không còn là một đứa con nít nữa." Cô ấy cảm thấy rằng chị gái đã đối xử với cô ấy như thế này trong suốt mười năm và cô ấy cũng nghĩ rằng cô ấy là đứa trẻ đã được bế vào và bảo vệ trong vòng tay của nàng từ khi còn nhỏ.

Cô ấy đã lớn rồi và trong tương lai, cô ấy sẽ có thể bảo vệ chị gái của mình.
Mục Hiểu Hiểu lo lắng thở dài: "Em ở nhà một mình thật tốt, chị nên..." ánh nhìn cảnh cáo của Tần Di: "Chị sẽ sớm trở về."
Có lẽ là sáng mai, nàng sẽ trở về thôi.
Hôm nay nàng như vậy là đang giẫm đạp lên sức chịu đựng của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư sau khi về nhà rất có khả năng sẽ bắt nàng biến đi.
Tần Di ngồi trên xe lăn, trên mặt không chút biểu cảm nhìn Mục Hiểu Hiểu rồi quay người lại.
Cô sẽ không biết được những điều mà Mục Hiểu Hiểu đang nghĩ chứ? Hả.
Không nghĩ cô là một người tốt bụng như vậy? Liền nghĩ đến bị đuổi việc sẽ quay trở lại mà đoàn tụ sao?
Không thể như vậy được.
Cô sẽ không để họ có được những gì mà họ muốn!
"Chị gái để lại cho em vài trăm nghìn.

Đừng có lúc nào cũng lục tung tìm kiếm.

Muốn ăn quà vặt thì tự mua một ít, đổi quần áo đẹp hơn đi.

Ôi trời, lớp học của em không có bạn nam nào thích em hay sao?" Mục Hiểu Hiểu nhìn em gái với vẻ khinh thường, ở tuổi của Thu Thu, những người theo đuổi nàng đều xếp hàng đến cổng Nam Thiên mà.
Thu Thu xúc động nói: "Em không dám yêu trước chị gái.

Có nhiều người thích em, đếm không xuể.

Nếu không phải vì sợ chị cô đơn thì có lẽ em đã mang họ về rồi."
Mục Hiểu Hiểu:...!Ranh con này!
Cảm thấy sắp chia tay, Thu Thu ở đây, cô ấy bước tới và ôm chầm lấy chị gái một cách miễn cưỡng: "Chị ơi, chị cũng phải tự lấy chăm sóc bản thân mình, em thấy chị gầy quá rồi."
Mục Hiểu Hiểu sờ lên tóc của cô ấy: "Đó chỉ là ảo giác của em thôi, chị đã nói rằng chị đã tăng hai ký rưỡi vào sáng nay rồi mà.

Được rồi, hãy đi lấy sách đến đây.

Chị gái sẽ giao bài tập cho em rồi sao đó sẽ rời đi."
Thu Thu:...
Quả thật là một đòn chí mạng.
Cho đến khi cửa đóng lại và lên xe, trong đầu của Tần Di vẫn còn nguyên khuôn mặt như sét đánh của Thu Thu, trong đầu không khỏi nở nụ cười.

Mục Hiểu Hiểu thực sự là một người chị tốt, nàng rời đi nhẹ nhàng, vẫy tay áo và để lại một đống bài tập.
Khi đi ra ngoài, Mục Hiểu Hiểu có chút ngượng ngùng cầm quần áo của chính mình, nàng không có dũng khí thay cho Đại tiểu thư.

Thật ra nàng muốn hỏi
Tần Di, hôm nay nếu đã muộn như vậy thì có cần mặc quần áo vào không? Cứ đi ra ngoài như thế này mà cũng không có ai thấy rõ được mình.
Tần Di đã đợi một lúc trên xe lăn, nhưng cô cau mày khi Mục Hiểu Hiểu không nhúc nhích.
Làm cái gì mà lâu vậy? Mục Hiểu Hiểu:...
Cho đến khi đẩy Tần Di, Mục Hiểu Hiểu vẫn muốn cười khi nhìn cô dưới lớp áo khoác, nàng không biết mình có phải nhìn sai rồi hay đã xảy ra chuyện gì, nàng luôn cảm thấy...!Đại tiểu thư thật sự rất thích cái cảm giác này, trong lòng cô không phải cứ luôn đóng cửa an toàn, đôi khi, cũng muốn cảm nhận cái không khí đông đúc của biển người này.
Trong bóng tối, Tần Di không cần giả bộ, nhẫn nhịn, cố ý ở trong lòng mạnh mẽ.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng cô có thể đắm chìm trong bầu không khí sôi động của buổi tối, nghe hàng rong la cà, nghe mọi người trò chuyện và thậm chí cả tiếng đấm đá như thế nào?
Cô nhịn không được mà nghĩ, cuối cùng cuộc sống này là như thế nào? Tất cả mọi người sẽ thực sự hạnh phúc như vậy sao?
Chuyến đi hơi ngắn, bước lên xe và cởi bỏ quần áo trên người.
Lưu Vạn Niên lén nhìn Đại tiểu thư qua gương, vốn dĩ anh ta cho rằng Mục Hiểu Hiểu đã đưa cô đến một nơi như vậy, cô nhất định sẽ không thể chịu đựng được, có thể sẽ gọi anh ta mà nửa đường cô thúc giục rời đi.

Đến nỗi lúc ngồi xổm dưới lầu hút thuốc, thỉnh thoảng mới nhìn vào điện thoại di động, sau đó
Lưu Vạn Niên có nhận được tin nhắn, nhưng không phải là tin nhắn anh ta nghĩ đến lúc nãy, mà là để bàn giao một vài nhiệm vụ.
Đó là tin nhắn có nhiều từ nhất mà anh nhận được từ Đại tiểu thư trong nhiều năm qua.
Có rất nhiều yêu cầu, sau khi đọc kỹ, Lưu Vạn Niên liền vội vàng sắp xếp, tuy rằng chỉ là chuyện vụn vặt nhưng vì là việc của Đại tiểu thư giao cho nên anh ta phải nghiêm túc hoàn thành.
Hai mươi phút sau khi chị gái đi, chuông cửa vang lên, Thu Thu nghĩ đến lời lời nói của chị mình, cảnh giác bám vào cửa và nhìn ra ngoài qua đôi mắt mèo.
Là ai vậy? Trời tối như vậy, cô ấy cũng không có đặt gì ở bên ngoài, mà là ai vậy?

Điều đó là không thể.
Ngay khi suy nghĩ của cô ấy phát tán ra, người bên ngoài cửa lịch sự nói.

"Là chị gái kia muốn tặng quà"
Chị gái kia!
Thu Thu lại nhìn lướt qua.

Những người bên ngoài mặc bộ vest tinh tế, chiếc giày da đánh bóng dưới chân thì đen bóng.

Thu Thu ước tính giá trên cơ thể của anh ta còn hơn cả toàn bộ cái nhà này nếu mà bị cướp đoạt.

Suy nghĩ một lúc, ra mở cửa, cô ấy vốn tưởng rằng chị gái sẽ cho mình một ít đồ ăn vặt hay gì đó, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ấy liền há to mồm kinh ngạc nhìn thấy cảnh tượng này.
Không ít người đến tặng quà.
Người đàn ông đứng với dáng vẻ của một quản gia mặc vest lịch sự mỉm cười với cô ấy, một người đàn ông bên cạnh xách vali: "Có quần áo phù hợp với cô theo mùa."
Chiếc hộp mở ra, thấy đầy hoa rực rỡ.

Quần áo nữ tính mang hơi thở trẻ trung.

Thu Thu:...
Những bộ quần áo hàng hiệu này, cô ấy đã từng thấy con nhà giàu trong trường mặc chúng, và giá cả...!cô ấy không dám nghĩ tới.
Quản gia: "Thời gian gấp gáp, tôi chỉ có thể làm tới đây, nếu cô không vừa ý cô có thể nói."
Khoa trương nhất là mấy người ở phía sau cẩn thận mang theo một cây đàn piano, Thu Thu che miệng: "Cái này, cái này, cái này..."
Cô ấy biết cái này! Đây là một cây đàn piano Steinway, cô ấy đã từng xem nó trong một bộ phim, nhưng cô ấy không dám kiểm tra giá cả.
Quản gia khẽ cười, "Đúng vậy, là do Đại tiểu thư gửi tới."
Đàn piano thường đặt ở phòng khách thường nơi có người ở, một cây đàn sang trọng như vậy có vẻ không hợp với một ngôi nhà hơi đơn giản.
"Tôi cũng mang cho cô một số bản nhạc cơ bản và đĩa CD dạy học." "Đại tiểu thư nói rằng tôi hy vọng cô sẽ đi đúng con đường và không nghe theo chị gái của mình."
...
Khi Thu Thu vẫn còn trong mơ hồ, quản gia đã chỉ trước mặt cô ấy chiếc đàn piano dành cho trẻ em đang được trưng bày: "Đại tiểu thư của tôi nói, muốn đổi lấy cây đàn của cô."
Dáng vẻ này là muốn hù doạ con nít hay sao, Thu Thu chết lặng: "Nhưng mà cái đó là thứ mà chị gái của tôi thích nhất..."
Chị gái kia muốn lấy cây đàn piano giá rẻ này để làm gì? Trên mạng không phải có đầy ở trên đó hay sao? Với nguồn tài chính của mình, cô có thể mua một chiếc xe tải chủ với một tay.
Em gái nàng luôn có ước mơ là một nhạc sĩ.

Cô ấy đã ước từ lâu cuối cùng cô ấy cũng có thể chơi được đô, ra, mi, pha, nàng làm sao có thể phản bội em gái mình? Nàng cần phải duy trì ước mơ của em gái mình, bất kể giá nào cũng không thể mua được bằng tiền.
Phía sau quản gia có mấy người, hầu hết họ đều cầm đồ trên tay.

Một người cầm trên tay một túi lớn đồ ăn nhẹ.
Thu Thu nhìn thẳng.
"Ở đây có một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, nhưng cô còn quá nhỏ không thể tự nấu ăn.

Vì vậy, Đại tiểu thư đã đặc biệt căn dặn mua cho cô thêm những chiếc nồi tự chế biến."
Thu Thu:...
Nồi tự chế biến?
Nhưng mà đó không phải là thứ chị gái thích nhất sao?
Thu Thu nuốt nước bọt và đưa cây đàn piano yêu thích nhất của chị gái mình cho người quản gia: "Anh không thay đổi thì tôi cũng sẽ đưa, Đại tiểu thư quá khách sao rồi."
Cô ấy lấy một gói lớn đồ ăn nhẹ.

"Tất cả chuyện này, Đại tiểu thư có căn dặn qua, bảo tôi nói với cô là không cần nói với chị gái đâu."
Thu Thu:...
Cô ấy không nói, chị gái cô ấy cũng không bị mù, khi nàng trở về mà không thể nhìn thấy một cây đàn lớn như vậy sao?
Nếu mà là chị tôi, dùng một mắt thôi cũng thấy rồi, chẳng lẽ bị mù sao?
Người quản gia cười nhẹ: "Có thể nói với nàng rằng cô đã trúng số ở trung tâm mua sắm.
Thu Thu:...
Tiêu rồi.
Cô ấy hiểu rồi.
Trong mắt chị gái của mình, em gái vừa mù vừa vớ vẩn, chỉ số thông minh cũng không mấy tốt, nói dối cũng qua loa như vậy.
Trung tâm mua sắm của ai lại rất lộng lẫy như vậy?
Hóa ra cô ấy không nhầm, chị gái kia thật sự có tiền...!nhớ đến lúc chị gái rời khỏi, cô ấy rụt rè liếc nhìn, giữa hai người có một phương thức đối thoại.
Thu Thu vỗ đầu và hiểu ra.
Chị gái của cô...!rất có thể đã được bao nuôi bởi chị gái kia rồi! Chị gái...
Thu Thu lấy tay che miệng, nước mắt gần như chảy xuống, vì nuôi dưỡng cô ấy, vì những đứa em khác...!Nàng làm sao có thể sa ngã như vậy...!Cô ấy đau lòng, những món ăn vặt này, một chút cô cũng sẽ không ăn
Không, không phải, tuyệt đối không, không bao giờ!
Để khẳng định suy đoán của mình, Thu Thu ngập ngừng hỏi người quản gia: "Tại sao chị gái kia lại cho tôi nhiều đồ tốt như vậy?"
Quản gia thành thật trả lời: "Đại tiểu thư cũng không nói gì nhiều.

Tôi đoán, cô đêm nay hẳn là rất vui vẻ.

Thật hả trời!
Đêm nay vui như vậy sao?
Còn không phải là vì chị gái của mình sao!
Đợi người đều đi hết.
Thu Thu ngồi trên ghế sô pha, Thu Thu cảm thấy môi trường xung quanh mình toàn là tiền và cô ấy đang cân nhắc về điều này.
Nghĩ về khuôn mặt của chị gái kia, về dáng người duyên dáng của chị mặc dù chị gái ngồi trên xe lăn và về vẻ mong manh của chị gái kia khi được chị gái của mình ôm vào lòng.
Ai bảo rằng người có tiền không có tình yêu.
Không có nhiều tiểu thuyết bắt đầu phát triển như thế này?
Có lẽ...

Đôi mắt của Thu Thu trợn to, trong đầu hiện lên một cảnh tình cảm.
***
Sau khi tất cả đứa trẻ đã ổn định, chị gái quyết định thu dọn hành lý, nhìn chị cầm hành lý, lòng nặng nề mà nhìn chị gái kia.
"Không ngờ cuối cùng cũng đến lúc chia tay."
Tần Di ngồi bất động trên xe lăn, chỉ cầm tay xe lăn thật mạnh đến mức chảy máu, cô nhớ lại mối tình năm xưa, cô muốn hỏi Mục Hiểu Hiểu, tất cả đều
không tính phải không? Tất cả đều là hàng giả? Bọn họ trước đây, thực sự chỉ có giao dịch tiền và không có gì khác?
Nhưng mà nàng lại không thể.
Bởi vì cô là chủ tịch độc tài cô Tần, cô chủ có tiền, cô không nói được, cho dù trong lòng có ngàn vạn bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không nói ra.
Mục Hiểu Hiểu khựng lại, tưởng rằng mình sẽ nghe thấy điều gì đó để níu kéo, nhưng đằng sau cô là nỗi cô đơn chết chóc, nước mắt tuôn rơi, trái tim đau nhói, "Hóa ra nhiều năm như vậy, tôi ở bên cạnh cô thì ra chỉ là một sợi tơ vàng, sau khi tôi rời đi sẽ có nhiều con chim xinh đẹp đến để cô nuôi mà."
Câu nói này giống như một nhát dao nhắm vào trái tim của Tần Di, tóc cô đau đến mức muốn dựng đứng lên.
Cô muốn nhéo cổ nàng và muốn nói cho nàng biết.
Không đâu, cục cưng, nàng mới là duy nhất, những con chim đó, đối với cô không chỉ là quạ, mà là đại bàng, không phải tình yêu đích thực.
Chỉ có nàng, chỉ có nàng mà thôi.
Ngay lúc cửa đóng lại, Tần Di từ trên xe lăn mà ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, mông lung co rúm, một tay duỗi ra, cuối cùng nói ra tiếng lòng của mình trước ánh trăng nhàn nhạt.
Chim nhỏ đừng đi, tôi yêu cô.

***
Xúc động trước những thước ảnh bổ sung chất dinh dưỡng cho não của mình, Thu Thu mở một gói khoai tây chiên từ trong túi đồ ăn nhẹ và gửi một tin nhắn cho chị gái.
Chăm sóc chị gái kia thật tốt nhá! Đừng làm cho cô ấy không vui hoặc không muốn về nhà!
Mục Hiểu Hiểu nhận được tin nhắn của em gái trên trán đặt dấu chấm hỏi, cô nhìn Tần Di ở một bên, dưới màn đêm đen kịt, trong mắt Tần Di hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Nhìn cái gì mà nhìn, chọc vào mắt.

Mục Hiểu Hiểu:...
Đúng rồi, đây mới là Đại tiểu thư.
Sau một ngày bận rộn, cuối cùng Mục Hiểu Hiểu cũng sớm về đến nhà, Mục Hiểu Hiểu nghĩ Tần Di đã ngồi trên xe lăn cả ngày, đến lúc cô phải nghỉ ngơi, xoa bóp cho cô, để cô thoải mái.
Nhưng ai biết được, sắc mặt Tần Di ảm đạm đi khi nhìn thấy khu vực sáng rực ngay cổng sân.
Một khi sắc mặt Đại tiểu thư trầm lạnh, lạnh lùng kinh khủng, mọi thứ xung quanh đều trầm xuống.
Lưu Vạn Niên tay cũng cầm vô lăng thật chặt, nhìn trong gương, Tần Di giơ tay lên, mặt không chút cảm xúc.
Lái xe vào.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, thân thể Tần Di lại nghiêm nghị, giống như cung tên thư thái hiếm thấy, dây đàn lập tức căng ra, tràn đầy phòng ngự cùng sát khí.
Rời khỏi xe.
Mục Hiểu Hiểu vốn dĩ muốn đưa Tần Di ra, ánh mắt nhàn nhạt của Tần Di quét qua tay nàng, Mục Hiểu Hiểu thu tay lại.
Lòng nàng đột nhiên khó chịu, không phải vì chuyện gì, có điều nàng đã vất vả bấy lâu nay, rốt cuộc cũng có chút tiến bộ, nhưng chỉ vì một tai nạn nhỏ mà mọi thứ lại bị quay trở lại như ban đầu.
Đó chẳng phải là Tần Sương sao, không phải là em gái của cô sao? Tại sao luôn khiến cô kích động như vậy?
Trong phòng khách.
Tần Sương đã đợi hồi lâu, ngồi ở trên sô pha, bên cạnh cô ta đứng một hàng người hầu nhà Tần, Tiểu Thuý dẫn đầu cúi đầu cũng không dám đi ra, hai chân run rẩy yếu ớt, trán và mũi đổ đầy là mồ hôi.
Tần Sương đến đây lúc ba giờ chiều, cô ta còn tưởng rằng hôm nay Tần Di có thể ra ngoài quét mộ, sợ cô tâm tình không tốt nên nghĩ tới thì qua xem một chút, nhưng thời gian tốt như vậy lại không thấy cô trở về,
Cô ta chỉ ngồi đợi, sau khi cô đến thì cả người làm và Tiểu Thuý đều đứng đó, lúc ngủ cũng không dám nói hay mở miệng, đứng gần cả nửa ngày trời.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Tần Sương sắc mặt lạnh lùng đứng lên, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Sau một ngày mệt mỏi, cô ta nghĩ Tần Di sẽ rất hốc hác, nhưng sau khi đi vào, cô ta phát hiện Tần Di không những không có vẻ mệt mỏi, mà trong mắt còn có tia sáng.
Cảm giác này khiến trái tim Tần Sương như nén lại, cô ta siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén quét qua những người xung quanh.
Lưu Vạn Niên cúi đầu không dám nhìn Tần Sương, Vẻ mặt Mục Hiểu Hiểu thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm Tần Di, như thể những người khác ở đây không có liên quan gì đến nàng.
Nàng căn bản không sợ Tần Sương, tại sao phải sợ cô ta chứ? Nhìn chằm chằm vào.
Nàng chỉ là người làm công tạm thời, ngay cả Đại tiểu thư cũng không sợ, tại sao phải sợ cô ta?
Với đôi mắt sắc bén của Mục Hiểu Hiểu, khí chất của Đại tiểu thư là thuần khiết và tự nhiên, trong khi Tần Sương lại quá tận lực, hơn nữa, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy cuộc sống của cô không được tốt, thậm chí còn mờ mịt, cô còn phải đi khám bệnh.

Tâm trạng của cô rất bất ổn, nếu sự lãnh cảm phát triển mà không can thiệp trước thì rất có thể cô sẽ trở nên vô cảm và tâm thần phân liệt.
Tần Sương không ngừng nhìn chằm chằm Tần Di
Tối nay Tần Di đi đâu và làm gì? Trước khi cô quay lại, Tần Sương biết nàng, đang nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, Tần Di nâng mắt nhìn cô ta, nhẹ nhàng ngăn cản không cho cô ta nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Làm cái gì vậy?
Đã rất lâu như vậy rồi, hiến khi Tần Di chủ động cùng cô ta nói chuyện..
Tần Sương có chút kinh ngạc, chỉ vào bình rượu nằm cạnh bàn: "Lúc sáng tôi đi bàn công việc với khách hàng, tình cờ bên cô ấy có một gia sản rượu, uống cũng ngon nên mang cho cô uống thử."
Nghe xong lời này Tần Di cũng không có phản ứng gì, nhìn về phía người hầu đang đứng bên cạnh Tần Sương, giơ tay lên.
Hãy mang tất cả chúng đi xuống.

Bất luận em gái nói gì, Tần Sương đều nghe theo, xua tay nói: "Mang xuống đi."
Những người ở đây bao gồm Mục Hiểu Hiểu và Lưu Vạn Niên.
Mục Hiểu Hiểu có chút lo lắng cho Tần Di, những trải nghiệm thời thơ ấu khiến cô trưởng thành sớm hơn và minh bạch hơn những người khác.
Tuy chỉ là lần thứ hai nhìn thấy Tần Sương nhưng nàng cũng biết tính cách của người phụ nữ này, nếu cứ ở đây sẽ có kết quả không tốt.
Mọi người lần lượt rút lui.
Những người làm trong Tần gia đều thở phào nhẹ nhõm, mấy người lớn tuổi bước đi cũng có chút lúng túng.
Tần Sương vắt hai tay sau lưng, có một ánh mắt dường như đuổi theo sau lưng của Mục Hiểu Hiểu, cô gái này xuất thân là cái gì, cô ta đã đánh giá thấp nàng, nàng có thể khiến Tần Di không chút phản cảm, cùng đi ra ngoài lâu như vậy, cô ta phải điều tra lại thử xem.
Tần Di nhíu mày, nàng đương nhiên hiểu được Tần Sương đang suy nghĩ gì, cô chán ghét quá rồi.
Tần Sương quay đầu lại, vừa nhìn thấy ánh mắt của Tần Di, cô ta giật mình, bình tĩnh lại vẻ mặt, nhẹ giọng nói: "Đi chơi một ngày, cô có mệt không? Đói bụng không? Tôi làm cơm dứa cho cô nha."
Đây là lúc trước khi hai người thân thiết, cô ta thường xuyên làm cho Tần Di, lúc đó Tần Di vẫn còn ở trong làng giải trí, lịch trình rất bận rộn, có khi thông báo xong rồi mới đến, ngay cả một bữa ăn ngon cũng không có.
Tần Sương làm một bữa ăn ngon, trong đó có cơm dứa mà Tần Di thích nhất, chỉ có cô ta mới biết cô thích ăn đồ ngọt, nhưng cô kiêu ngạo không nói cho người khác biết, luôn cảm thấy đồ ngọt sẽ rất ít có cô gái thích ăn.
Khi đó, Tần Sương sẽ đích thân nấu ăn cho cô trong những lúc bận rộn để cô ăn ngon miệng hơn.
Tần Di mỗi lần ăn cơm đều rất vui vẻ, cười nhìn cô: "Sênh à, tay nghề của cô thật tốt."
Đúng vậy, lúc đó Tần Di vẫn sẽ cười với cô, dịu dàng gọi cô là "Sênh à." Nhưng bây giờ, chỉ có những ánh mắt nóng nảy và kháng cự như vậy đang hướng về phía cô.
"Đừng nhìn tôi như thế này."

Tần Sương có chút xúc động, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Nếu như được lựa chọn, tôi thật sự hy vọng chuyện này không xảy ra, chúng ta đều trở lại vị trí ban đầu."
Cô ta thân là hộ vệ, còn Tần Dịch, cũng là cô ta đáng yêu coi cô ta như chị em bạn bè.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra?
Tần Di khinh thường chế nhạo.
Cô không thể quên cách Tần Sương đã hợp tác với Tố Lan để kéo cô khỏi Nam Dương như thế nào và cô ta đã phá hủy những thứ mà cô quan tâm nhất như thế nào.
Là ai đã từng ôm vai hung dữ nhìn cô ta.
"Cô có biết không? Tần Di, từ nhỏ đến lớn tôi đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn vất vả rồi? Tại sao? Tại sao vậy hả? Thân thể chúng ta cùng một dòng máu.

Cô là Đại tiểu thư, nhưng tôi không là gì cả."
"Tôi muốn mang cô và mẹ của cô chịu đựng đau khổ suốt bao năm qua của tôi mang về từng chút một."
"Đừng như vậy, tôi đã từng đối xử tốt với cô nhưng để chỉ có được thứ tôi muốn, Tần Di, hãy tỉnh lại đi."
"Em họ cô chết rồi, cô có muốn nhìn thấy cô ấy chết thảm hại như thế nào không?"
"Tần Di, thậm chí bây giờ là ba tôi từ bỏ cô, cô đã không còn gì nữa."...
Đối với sự khinh thường của Tần Di, Tần Sương làm ngơ, cô ta đi thẳng vào phòng bếp, vén tóc, rửa tay rồi bắt đầu nấu cơm.
Đã từng.
Tần Di đứng phía sau ngửi được mùi hương, ngớ người nuốt nước bọt: "Ở bao lâu mới đi"
Tần Sương mồ hôi nhễ nhại, xoay nồi, cười nhìn lại cô: "Đi ra ngoài đi, đừng để cơ thể bám mùi thức ăn, đừng gấp gáp, sẽ xong ngay thôi."
Để chăm sóc cho thân thể của cô, cô ta luôn cho thêm dứa và ít cơm cho Tần Di vào một cái bát nhỏ.
Làm hộ vệ, cô ta dùng bát biển để ăn, mỗi lần như vậy, cô ta thích nhìn bộ dạng đáng yêu của Tần Di, nhìn cô không cam lòng mà nhìn chằm chằm bát của mình.
Ngọn lửa xanh nhạt.
Vẫn hương vị như cũ.
Chỉ là tâm lý của hai người trước mắt hoàn toàn khác nhau.
Sau khi trải qua những thăng trầm ở các trung tâm mua sắm và tranh đấu với những người thân cận, Tần Sương, từ khi còn nhỏ luôn bị sợ coi thường, cuối cùng đã leo lên được đỉnh cao mà cô ta luôn mong muốn.

Cô ta đứng trên đỉnh núi và nhìn xuống tất cả những gì đã từng là không thể, có ai bị coi thường thì cuối cùng cũng xứng đáng với câu nói của mẹ "Con là niềm tự hào của mẹ".
Nhưng khi thực sự đạt đến vị trí như vậy, cô ta đã nhìn lại cả chặng đường để xem mình đã được gì và mất gì.
Cô ta được mẹ nuôi dưỡng tại nhà ở quê cùng với bà từ khi mới sinh ra.

Cô ta bắt đầu học kungfuvới một giáo viên từ lớp năm.

Với tư cách là một người cha, Tần Hải long đã đến thăm cô ta mỗi năm một lần.

Món quà đặc biệt, cô ta muốn trở thành một thứ gì đó giống như một đứa trẻ khác, hành động như một đứa trẻ trong vòng tay của cha mẹ, tất cả những gì cô ta phải đối mặt là nước mắt của mẹ mình.

Tố Lan luôn ôm cô ta trong tay khóc và nói, "Con gái, sau này mẹ sẽ dựa vào con.

Con phải lớn lên thật tốt, mau lớn, giành lại tất cả những gì thuộc về mẹ của chúng ta."
Cô ta biết Tần Di khi còn rất nhỏ.

Đều là ảnh do mẹ cô ta cho xem.
Mặc dù lúc đó Tần Di còn nhỏ, nhưng cô đã có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, làn da trắng như tuyết, hai má có chút béo, nụ cười tươi tắn rạng rỡ, rất xinh đẹp.
Mẹ nói với cô ta rằng đây là người em cùng cha khác mẹ đã lấy đi mọi thứ của cô ta, từ nhỏ cô đã có mọi thứ mà cô ta không có, nếu không có cô thì họ cũng giống như những người khác, một gia đình ba người hòa thuận và sung sướng.
Tần Sương thì không biết gì, ông bà nội ngày càng già, chẳng hiểu chuyện gì, cô ta còn không chăm sóc được, từ nhỏ cô ta đã tự nấu ăn, dọn dẹp việc nhà và
đi bộ vài km dọc theo con đường núi đến trường.

Cô ta khao khát tình thương của cha mẹ như bao đứa trẻ cùng trang lứa, mỗi lần nhìn thấy mẹ, cô ta lại nghiến răng nói những điều đáng ghét, cô ta dần sợ hãi.

Cha cô ta khi nhìn thấy cô ta, ông rất ít nói chuyện, hầu hết đều phì phèo thuốc lá, nói một cách thờ ơ: "Học kungfu cho tốt và lo cho em gái của con sau này."
Ông thậm chí còn không ôm cô ta, đối với cô ta, nó nghe giống như một con chó ngoan ngoãn vậy
Hãy chăm sóc em gái của con...
Cô là em gái cùng cha khác mẹ của con.

Cô đã lấy đi tất cả những gì thuộc về con...
Tần Sương người như bị dao cắt làm đôi.

Cô ta căm hận và than thở.

Cô gái xinh đẹp trong ảnh không khỏi mong chờ khao khát, lớn lên trong hoàn cảnh bồng bột, mười tám tuổi cuối cùng được an bài ở bên cạnh Tần Di.
Lần đầu gặp mặt Tần Di là vào năm 18 tuổi, tại buổi lễ trưởng thành, Tần Sương mặc đồng phục màu đen, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn Đại tiểu thư trên sân khấu đang được mọi người yêu mến.
Tần Di không giống với cô ta.
Cô ta chỉ có nỗ lực hơn thôi và Tố Lam đã nuôi nấng cô ta một lần nữa, cô ta là đứa trẻ lớn lên ở vùng nông thôn và được sinh ra ở đó.
Cô không có khẩu khí của Đại tiểu thư Tần Di, để khi Tần Hải Long dẫn cô đi gặp Tần Di, Tần Sương xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn.
"Đây là vệ sĩ do cha sắp xếp, Tần Sương, rất an phận, cô ta họ Tần.

Từ nay về sau, con có thể xem cô ta như chị gái của mình."
Tần Di mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng không eo, có xương quai xanh gợi cảm.

Hai eo trong veo như có sáp ong chảy ra, trang điểm tinh xảo, đeo hoa tai chói mắt, cầm ly rượu trong tay, mỉm cười nhìn Tần Sương, thân hình toát ra vẻ quyến rũ mê người mà chỉ có một cô gái mới có được, rất thu hút.
Ngay lúc đó cảm thấy bối rối, đỏ mặt, Tần Sương nhanh chóng cúi đầu xuống.
...
Cô ta đã từng rất muốn chăm sóc cô.
Nhưng...!cô ta không thể quên được những lời mẹ nói và những lời nói hận thù đó như một nhát dao cứa trái tim cô ta ra từng mảnh.
Cô ta đã từng dùng dao cứu mạng Tần Di, từng lau nước mắt nói với cô đừng sợ, trời sập sẽ che chở cho cô.
Nhưng cuối cùng, mọi thứ về Tần Di đều bị phá hủy, chính cô ta là người kéo cô khỏi thân phận Đại tiểu thư.
Tần Sương hối hận vì đã có tất cả, cố gắng bù đắp nhưng Tần Di đã không còn cho cô ta cơ hội này nữa.
Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, ngay cả một vì sao cũng không thể nhìn thấy.
Dưới ánh đèn rực rỡ.
Tần Sương đang ăn cơm dứa bằng bát như trước, còn Tần Di thì bất động ngồi trên xe lăn.
Thậm chí cô còn không nghe thấy Tần Sương nói gì với cô nữa mà, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta.
Tần Di vẫn giữ nguyên tư thế cho đến khi ăn hết hạt cơm cuối cùng, Tần Sương đặt đũa xuống, im lặng nhìn cô hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Cũng muộn rồi, lần tới sẽ gặp lại."
...
Tần Sương nhanh chóng rời đi.
Lúc cô ta đóng cửa lại, tay bên cạnh xe lăn của Tần Di nắm chặt, khẽ nhắm mắt lại.
Cô ta đã có được thứ mình đáng có rồi, tại sao lại đến thăm cô với vẻ đạo đức giả như vậy?
Tần Sương muốn xem cô còn lại những gì? Nhắc nhở bản thân cô trước đây tin tưởng mình như vậy có cảm thấy nực cười không?
Tần Di không còn muốn tranh cãi mọi chuyện trên đời này là đúng hay sai, giờ cô chỉ muốn đợi chị gái trở về và trả lại tất cả mọi thứ cho mình.
Bằng cách này, cô sẽ không còn hối tiếc và nhớ nhung.


***
Mỗi khi Tần Sương đến, một luồng gió lạnh thổi tới nhà họ Tần, lâu ngày không khỏi.
Ai cũng biết lúc này Đại tiểu thư sẽ rất phiền muộn, tính khí không tốt, tốt nhất không nên gây sự với cô, cách tốt nhất là giấu không ra mặt.
Ngôi nhà rộng lớn, căn phòng rộng lớn, trống rỗng một lúc, tiếng thở của người ta có thể nghe thấy yên lặng.
Lúc Mục Hiểu Hiểu đi ra, Tần Di đang ngồi trên xe lăn, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trời đã tối, cái gì cũng không thể nhìn thấy, nhưng đó là cách cô nhìn ra cửa sổ, với một nét buồn trong mắt.
Mục Hiểu Hiểu rất biết tính cách của Đại tiểu thư, coi kiễng chân bước tới, không nói năng quấy rầy, chỉ ngồi dưới đất, ngẩng đầu, cùng Tần Di nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt đất hơi lạnh và bầu trời yên tĩnh, Mục Hiểu Hiểu nhàn nhạt ngửi được mùi nước xà bông trên thân thể của Tần Di.
Cô đi tắm rồi à.
Là tự mình đi tắm sao?
Mặc dù mọi thứ trong phòng tắm đã thay đổi, nhưng cô lại không thể cử động chân của mình, mỗi lần tắm đều rất khó khăn.
Đại tiểu thư luôn luôn có khí chất khinh thường và lãnh nhạt của chính mình, Mục Hiểu Hiểu nếu không nói ra cũng không nhìn ra được.
Sau khi yên lặng ngồi một lúc lâu, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy mình nên nói gì đó để an ủi Tần Di, sau chuyến về nhà tối nay, nàng đã biết rằng dù thân thể có ra sao, bất kể tình huống như thế nào, âm nhạc vẫn luôn chiếm một vị trí trong lòng Tần Di.
Đó có thể là thứ thuần khiết nhất trong trái tim cô, là một thứ đột phá.
Mấy ngày nay, không phải ngày nào bác sĩ tâm lý Mục cũng rối tung với đồ ăn thức uống, mà nàng đã làm rất nhiều việc, nàng đã đọc đi đọc lại tài liệu trước đó mà Trương Xảo đã gửi cho Tần Di, nàng cũng đã xem qua kiệt tác "Tâm nghiện" của cô, nàng đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Bài hát ấy xứng đáng là tác phẩm tiêu biểu cho Hồng nhan bạc phận của Đại tiểu thư, miêu tả sự quen biết, gặp gỡ và tình yêu của hai người yêu nhau, từ lúc
bắt đầu gặp gỡ, hai người dần đi vào trái tim nhau và hàn gắn từng chút một.

Để rồi cuối cùng cũng thăng hoa đến từng mảnh vụn của tình yêu thành tri kỷ của cả hai bên.

Khi mới ra mắt dù Tần Di có hơi thanh thuần, nhưng đó là sự thanh thuần phù hợp nhất cho mối tình đầu dịu dàng như vậy.
Hắng giọng xong, Mục Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, để tôi hát một bài cho cô nghe."
Tần Di không nhúc nhích, từ khi xảy ra chuyện của "Hai con hổ", cô không hề khó chịu với Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy sự không tin tưởng của Đại tiểu thư đối với mình, vì vậy nàng di chuyển mông của mình, nàng từ bên cạnh cô di chuyển sang trực tiếp đối diện với Tần Di.
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười với Tần Di, che khuất bóng tối sau lưng, Tần Di nhìn nàng bằng đôi mắt hờ hững.
Lại muốn tìm cái chết à?
Bây giờ không phải ở bên ngoài, chỉ cần cô ấn lên xe lăn, sẽ có người đến xử lý Mục Hiểu Hiểu cho cô.
Hiện tại cô rất khó chịu, không thể kiên nhẫn với nàng như trước nữa, nếu như Mục Hiểu Hiểu nói nhảm quá nhiều, nhất định sẽ nhờ người kéo nàng ra ngoài.
Ngay cả tay của Tần Di cũng đã đặt lên cái nút màu đỏ.
Mục Hiểu Hiểu không biết mình đã trở thành mục tiêu săn đuổi của Đại tiểu thư, cười rạng rỡ hơn trăng sáng trên bầu trời: "Tôi đã nghe nhiều lần rồi.

Đại tiểu thư quả nhiên là nữ thần của sân khấu, giọng hát của cô xâm nhập vào tâm trí người khác."
Thủ đoạn nịnh nọt này khiến Tần Di có chút kinh ngạc.

Cô còn tưởng rằng Mục Hiểu Hiểu là người ngay thẳng, nhưng không ngờ lại nịnh nọt và đạo đức giả như vậy.
Cái gì mà là Đại tiểu thư?
Cô lớn lên trong sự tâng bốc của người khác kể từ đó cô trở nên nhạy cảm, cô được tâng bốc lên.
Cô có quan tâm đến lời khen ngợi của Mục Hiểu Hiểu không?
Mục Hiểu Hiểu ôm đầu gối cong queo, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: "Tôi đã xem MV đầu tay của Đại tiểu thư mấy lần rồi.

Bây giờ khác hẳn với những nghệ sĩ đó.

Khí chất trong sạch phi thường, khiến người ta xem không thể quên đi."
Tần Di hờ hững liếc nàng một cái, khóe môi không ý tứ khẽ cong lên.
Những lời này, cô đã nghe quá quá nhiều rồi.
Cô thực sự rất đẹp và có một khí chất tuyệt vời.
Vào thời điểm đó, khi MV ra mắt đã khiến công chúng ngỡ ngàng bởi vốn quen trang điểm đậm, gương mặt xinh đẹp nhất và chỉnh sửa đủ kiểu.
Có người cho rằng cô là suối trong veo, mang vẻ đẹp tự nhiên, thậm chí có người nói cô có nét tươi trẻ của mỹ nữ Hong Kong thế hệ 80/90 không cần chỉnh sửa nhiều và chỉ nở một mình.
Ánh mắt Mục Hiểu Hiểu tập trung, không có khen ngợi, rất thành khẩn: "Tôi hát cho cô nghe được không?"
Tần Di liếc nàng một cái, hơi nhướng mày.

Cô chỉ lắng nghe.
Mục Hiểu Hiểu giống như một fan nhỏ được sự cho phép của thần tượng, đưa hai tay xoa xoa khuôn mặt, có chút ngượng ngùng: "Vậy tôi sẽ trình bày nha."
Ánh trăng giống như một miếng gạc, nhảy nhót trên mặt nước cạn như trên mặt đất khiến người ta bình tĩnh rất nhiều.
Đây từng là bài hát sáng tác yêu thích của Tần Di, trước đây, trong nhiều đêm như vậy, cô thường hát tự sáng tác một bài như vậy.
Cô luôn nghiêm túc với âm nhạc, cho dù sự xuất hiện của Tần Sương khiến cô không vui, cô đã bị đè nén từ lâu, ánh mắt rơi vào Mục Hiểu Hiểu.
Trước đây cô chỉ nghe tiếng ngân nga trầm thấp của Mục Hiểu Hiểu trong xe và cảm thấy ổn, nhưng tiếng ngân nga theo điệu nhạc và không kèm theo lời bài hát nên cô không nghe được gì.
Đã được một thời gian.
Tần Di thấy Mục Hiểu Hiểu nấu ăn ngon, dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, đối xử dịu dàng với em gái không thiếu bạo lực, thể dục và nấu ăn đều tốt, ca hát cũng sẽ tốt chứ?
Nếu không, ai dám trước mặt cô, thách thức cô hát ca khúc có tiếng này.
Nhìn thấy sự chú ý của Đại tiểu thư bị chính mình thu hút, Mục Hiểu Hiểu lại ho một cách nghiêm trọng, nàng hắng giọng, nhắm mắt và bắt đầu hát say sưa.

Nàng đối với bản thân khá là tự tin và trực tiếp thách thức một phần điệp khúc có độ khó.
Một cái tôi không phải là người tốt tính, nhưng tôi lại bao dung với em hết lần này đến lần khác, đó là chứng nghiện.
Tôi không phải là người có tính cách tốt, nhưng tôi lại bao dung em hết lần này đến lần khác, đó có phải là nghiện em rồi không.
Tôi không phải là người nhẫn nại nhưng tôi lại buông thả em hết lần này đến lần khác có phải đã là nghiện em rồi không.
Bài hát này ban đầu được hát bởi một người kiêu ngạo, trong tình yêu dành cho nửa kia, người đó dần thay đổi từ lãnh đạm, kiêu ngạo sang dịu dàng.

Giọng của Tần Di trong trẻo, khi hát vừa luyến láy, vừa dịu dàng như đang nói những lời yêu thương bên tai người mình yêu, nhất là sự bất lực và liên tưởng đến cảm xúc sâu lắng trong đoạn kết của "Tâm nghiện", biết bao chàng trai cô gái khi nghe xong tâm trạng liền trào dâng trong đêm, nóng lòng muốn ôm ngay người yêu vào lòng.
Nhưng khi Mục Hiểu Hiểu cất tiếng hát, âm thanh không trọn vẹn như tiếng một cái chiêng bị gãy, dường như xé tan màn đêm một cách đột ngột, giống như một người đàn ông thô bạo với rồng xanh bên trái và hổ trắng bên phải, cầm chai bia trong tay đối diện với người yêu của mình mà khiển trách, đặc biệt đó là bài hát yêu thích nhất của cô "Là bài tâm nghiện", Tần Di đã muốn lấy chai rượu mà đánh vào đầu của Mục Hiểu Hiểu.
Tần Di:...
Những người mà ngũ âm không toàn vẹn, nếu không phải vì gia đình và bạn bè, họ thường nghĩ rằng họ không hát dở mà ngược lại họ cho rằng mình là số một thế giới.
Từ nhỏ đến lớn.
Mục Hiểu Hiểu có thể có thời gian giải trí ở đâu, người duy nhất từng nghe nàng hát có lẽ là em gái mình Thu Thu.
Nhưng Thu Thu lại hay tâng bốc, chị gái chỉ cần hát một con đường núi mười tám khúc cua, cô ấy cũng sẽ vỗ tay và tán thưởng.
Khen ngợi mù quáng dẫn đến sự tự tin mù quáng.
Mục Hiểu Hiểu hát mạnh mẽ hơn, nhắm mắt cũng say, nàng biết rằng với giọng hát sáng của nàng hôm nay thì cho dù ngày mai nàng có bị sa thải đi chăng nữa thì nàng cũng như một cú lội ngược dòng mạnh mẽ thì sẽ mãi mãi được ở bên cạnh Đại tiểu thư.
"Là tâm nghiện sao"! Hát xong bài hát.
Cuối cùng Mục Hiểu Hiểu cũng mở ra đôi mắt say mê kia, nàng nhìn Tần Di với vẻ mong đợi, tự hỏi không biết Đại tiểu thư có phải là quá cảm động không, tại sao lại không có một tiếng vỗ tay.
Nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Nàng nhìn thấy thân thể Đại tiểu thư co rụt lại, sát vào xe lăn, tựa hồ muốn chạy trốn nhưng không có chỗ nào thoát ra, hai mắt thậm chí còn hơi nheo lại, khuôn mặt cao quý đó lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm kinh điển của một bà già ngồi ở tàu điện ngầm cảm thấy đau răng và đau đầu khi nhìn vào điện thoại di động của mình.
Mục Hiểu Hiểu:...?
Phản ứng này làm cho Mục Hiểu Hiểu sửng sốt hồi lâu, mím môi, đứng dậy đi về phía Tần Di hai bước: "Đại tiểu thư, cô..."
Cùng với việc nàng tiếng lên hai bước, xe lăn của Tần Di lại...!lại lùi ra sau hai bước.
Mục Hiểu Hiểu:...?.