Mạc Song Song nhìn thấy cô ta, chuyện quá khứ rất sống động, cơn thịnh nộ trong ngực bùng cháy lên, “Ô, đây không phải là X tiểu tam khét tiếng sao? Ăn mặc lả lơi như thế lại muốn đào góc tường nhà ai sao
Lục Lê Vân cười giễu cợt một tiếng: “Đây gọi là gợi cảm, dáng người của tôi xuất sắc mặc cái gì trông cũng đẹp.

Không giống côngực phẳng như sân bay, ăn mặc khó coi như thế.

Đến nơi này để lừa đảo sao, tôi khuyên cô mau chóng cút xéo đi, đừng để bị mất mặt ở đây nữa.”
Lục Lê Vân nhận định rằng kiểu nơi như sơn trang Giá Vân, cô gái có điều kiện kinh tế giống như Mạc Song Song căn bản là không đủ khả năng.
Mạc Song Song không chịu thua kém trừng mắt nhìn cô ta, “Tôi đến đây ảnh hưởng gì đến cô? Cái loại tiểu tam cướp người yêu của bạn thân như cô cũng có thể đến, tôi vì sao không thể đến.”
Lục Lê Vân không tức giận ngược lại còn cười: “Tôi nói cô này Mạc hoa si, môi múa mép cũng vô tác dụng thôi.

Cô xem lại cô
muốn vóc dáng không vóc dáng, muốn nhan sắc không nhan sắc, dáng vẻ của một tomboy, người đàn ông nào mà thèm cô, cho dù tôi không xuất hiện Đỗ Chí Quân cuối cùng cũng sẽ đá cô thôi.”
Mạc Song Song cúi đầu nhìn chính mình, quả thật không có một chút sự nữ tính nào.


Lúc cô và Đỗ Chí Quân ở bên nhau, anh ta cũng từng phàn nàn cô, ăn mặc lôi thôi lếch thếch gương mặt không chút phấn son*, ngay cả dẫn theo cũng không dẫn theo được.

Nhưng cô ấy tùy tiện cẩu thả suy nghĩ đơn giản, nghe xong cũng bỏ qua.

Kết quả thực sự phải trả giá vì lí do này.
*Nguyên bản là “tố diện triêu thiên”
: bắt nguồn từ tích về chị gái của Dương Quý Phi thời Đường là phu nhân nước Quắc thường không trang điểm khi gặp hoàng thượng.
Ngay cả như vậy, Mạc Song Song vẫn không muốn bị Lục Lê Vân giành được ưu thế, khi cô ấy đang nghĩ lời đệ phản bác trong đầu, đột nhiêm nghe thấy giọng nói
quen thuộc: “Song Song sao em lại ở đây”
Mạc Song Song vừa nhìn, ngay lập tức đóng băng tại chỗ.

Đỗ Chí Quân, người mà cô ấy không bao giờ muốn gặp lại trong đời này.
“Chí Quân, sao em bảo anh đi mua nước uống mà anh đi lâu như thế khát chết em rồi.” Lục Lê Vân hờn dỗi chạy đi, hờn dỗi khoác lây cánh tay của Đỗ Chí Quân.”
“Em yêu à, anh xin lỗi.

Có rất nhiều người đang xếp hàng bên đó, vì thế hơi chậm chút.”
Đỗ Chí Quân chu đáo cắm ống hút vào nước uống rồi đưa cho Lục Lê Vân.
“Aiya, sao lại là coca vậy, em không thích uống nước có ga.

Em muốn uống cà phê đá.” Lục Lê Hân bĩu cái miệng nhỏ, cả mặt không hài lòng.
“Xin lỗi, bảo bối, cà phê đá đã bán hết rồi.


Em uống tạm đi.” Đỗ Chí Quân kiên nhẫn giải thích nói.
“Được rồi, em tha cho anh lần này.

Nào
đến đút cho em.
Mạc Song Song cảm thấy cảnh này như thấy gai trong mắt, trước đây khi cô với Đỗ Chí Quân yêu nhau, dường như lần nào cũng là cô chạy đi mua cái này cái kia.

Anh ta giống như ông lão bất động, an tiền mã hậu tận hưởng sự chăm sóc của cô ấy nhưng trước giờ chưa bao giờ chăm sóc cô, cho dù là một lần cũng không có.
Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, cô ấy sẽ tuyệt đối không tin người đàn ông này là Đỗ Chí Quân.
Đỗ Chí Quân hầu hạ Lục Lê Vân toàn tâm toàn ý hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô bên cạnh.
Lục Lê Vân vừa tận hưởng sự phục vụ của Đỗ Chí Quân vừa dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng kinh thường cô.
Mạc Song Song cảm thấy bản thân không chờ tiếp được nữa, quay người liền muốn rời đi, lại bị Lục Lê Vân gọi lại, “Này, Song Song, sao lại đi rồi, em nói này Chí Quân, anh đừng chỉ chăm sóc rồi đút cho em, Song Song đợi không được muốn bỏ đi
rồi.”
Đỗ Chí Quân mới nghĩ đến Mạc Song Song, “Song Song lâu rồi không gặp, dạo gần đây em sống có tốt không?”
“Nhờ phúc của anh, sống rất tốt.” Mạc Song Song có hàm ý trong lời nói.
“À, nghe nói em làm bác sĩ, cuối cùng ước mơ cũng thành hiện thực, chúc mừng em.” Đỗ Chí Quân nói.
Mạc Song Song lạnh lùng cười nói: “Thật là trí nhớ tốt, lại có thể vẫn còn nhớ ước mơ của tôi.”

Đỗ Chí Quân cười ngại ngùng: “Đương nhiên là nhớ rồi, trước đây em ngày ngày treo trên miệng, có thể quên sao?”
Lúc đi học Mạc Song Song rất là chịu khó, toàn tâm toàn ý muốn trở thành một bác sĩ, đến mức mà thường đọc sách quên cả thời gian, thậm chí đến hẹn hò cũng thường đến muộn.

Vì chuyện này, Đỗ Chí Quân cãi nhau với cô không ít lần.
Sau khi chia tay, cô ấy tập trung tinh thần
vào việc học, Cuối cùng, cô ấy vào Bệnh viện trung tâm Tây Thành lý tưởng với kết quả tốt nhất toàn khoa và trở thành một bác sĩ phẫu thuật mà mọi người đều ngưỡng mộ.

Cho đến sau này làm sao biết đến viện dưỡng lão Phúc Sơn, cái đó để sau hãy bàn.
“Nói thật, tôi vẫn muốn cảm ơn anh.

Nếu như năm đó anh không có cắm sừng tội, không chừng tôi còn không thi được bằng bác sĩ.” Mạc Song Song thản nhiên nói.
Mặt của Đỗ Chí Quân ngay lập tức tối sầm, “Chúng ta đều đã chia tay rồi, từng người đều bình an không phải rất tốt sao? Hà cớ gì phải nhắc đến chuyện cũ”