Buổi chiều, Nam Chức phải tới đài truyền hình để tham gia buổi gặp mặt ứng viên của chương trình《Bên trong giọng nói》.

Sau khi chốt lại thời gian, cô tạm biệt Lý Tử Lâm rồi rời đi.

Công viên Sáng Ý vào buổi chiều giống như một đứa trẻ ngủ trưa không thể dậy nổi, đâu đâu cũng mang theo hương vị của sự lười biếng, ngoài đường đến một bóng người còn không có.

Nam Chức đứng bên ngoài tòa nhà cao ốc, trong tay cầm một chiếc ô che nắng.

“Vậy cuối tuần này chúng ta cùng đi xem phim nhé… Được không? Anh đã mua vé và đồ ăn vặt rồi.”

Thật là một giọng nói nhỏ nhẹ.

Nam Chức xoa xoa cánh tay, cũng không có ý định làm mấy chuyện xấu như nghe lén chuyện của người ta.

Đang định rón rén rời đi thì giây tiếp theo, chàng trai kia trả lời lại: “Thôi cũng được.”

“…”

Chu Trạch?!

Nam Chức nghĩ, không nên quay đầu lại.

Người ta yêu đương với ai là quyền tự do của người ta, tò mò chỉ giết chết con mèo mà thôi.

Đài truyền hình Tinh Hải thành phố B.

Nam Chức lên tầng 14 theo thông báo, tìm tới phòng 1407.

Trong phòng có không ít người, nam nữ đều có đủ, tuổi tác nào cũng có. Một số người trong đó có lẽ chỉ là lồng tiếng bán thời gian, nhưng bọn họ cũng đã chuẩn bị một tiết mục nhỏ.

Có vẻ như chương trình này mang tính giải trí nhiều hơn.

Bản thân Nam Chức không có hứng thú gì với việc tham gia biểu diễn, cô chỉ tìm một chỗ ngồi nào đó rồi đi vào nhà vệ sinh.

Trên hàng lang có mấy công nhân đang di chuyển đạo cụ, Nam Chức đã cẩn thận để tránh nhưng vẫn không tránh được, đành phải đứng ở một bên để nhường người ta đi qua trước.

Nhưng đột nhiên có người ôm lấy eo cô, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở vào tai cô: “Cẩn thận.”

Cô thấy ghê tởm, lập tức né sang một bên, nghiêm mặt nói: “Không cần anh phải nhọc tâm.”

Người đàn ông đó thoáng sửng sốt, quan sát cô rồi cười hỏi: “Cô là người mới sao? Đi nhầm tầng rồi, đây là…”

“Xin lỗi, tôi đi trước.” Nam Chức trực tiếp rời đi.

Người đàn ông quay đầu nhìn cô gái rời đi, nhướng mày.

Không lâu sau đó, buổi gặp mặt bắt đầu.

Các nhân viên đã giới thiệu qua về mục đích và quá trình tham gia chương trình, đồng thời còn nhấn mạnh rằng chương trình được tổ chức nhằm giúp cho nghề lồng tiếng trở nên phổ biến hơn. Khi nói đến điều này, không ít người lập tức hào hứng hẳn lên, mong muốn được công hiến hết mình cho chương trình kể từ bây giờ.

Nam Chức chống cằm, lướt xem tài liệu trên điện thoại để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt tối nay với Mạnh Hân Dĩnh.

Đột nhiên trong phòng vang lên từng tràng hò hét nhiệt tình, mấy người cạnh cô còn ngẩng cổ nhìn về phía trước.

Nhà sản xuất của 《Bên trong giọng nói》 —— Giang Nguyên, tự mình lộ diện.

“Chào buổi chiều, các vị diễn viên lồng tiếng.”

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người cao dong dỏng, khí chất nhõ nhã lịch thiệp thu hút không ít sự chú ý của các cô gái ở đây.

Nam Chức cũng nhìn theo. Đây chính là người vừa ôm lấy cô.

“…”

Thời đại này ai cũng có thể trở nên nổi tiếng được sao?

Giang Nguyên tiếp tục giải thích ý nghĩa và dự định ban đầu của 《Bên trong giọng nói》 trên màn chiếu.

Anh ta mỉm cười thân thiện, nói chuyện khá hài hước, mọi người đều bị anh ta dẫn dắt, hết cười rồi lại hưng phấn, đều chìm đắm trong sức quyến rũ cá nhân của Giang Nguyên.

Cuối cùng, Giang Nguyên nói: “Mọi người hãy tham gia nhóm trao đổi trực tiếp để sau này tiện liên lạc với chúng tôi nhé.”

“Nhà sản xuất Giang, anh cũng ở trong đó sao?” Một cô gái hỏi.

Những người khác cũng nhao nhao hỏi theo. Giang Nguyên cười nói: “Đương nhiên rồi. Mọi người có vấn đề gì đều có thể trao đổi trực tiếp với tôi, bởi vì  chương trình này không có sự phân biệt nào về chức vụ hay trình độ cả.”

Mọi người đều cảm thấy Giang Nguyên này là một người tốt bụng và khiêm tốn, sôi nổi lấy điện thoại ra để quét mã.

Nam Chức miễn cưỡng phải quét mã.

Buổi gặp mặt kéo dài gần hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Nam Chức bước từ trong đài truyền hình ra. Trần Diệp An gửi lời mời ăn tối trong nhóm nhỏ của bọn họ.

Anh Trần: [Hôm nay tớ vừa nhận được một quảng cáo, hãy đi ăn nhân lúc tớ còn tiền đi.]

Tây ngốc: [Ôm đùi.JPG]

Chức Chức: [Tớ không đi được rồi, tối nay tớ có việc đã được sắp xếp trước. Hai cậu cứ đi ăn đi, ăn nhiều vào một chút, ăn luôn cả phần của tớ đi.]

Trần Diệp An và Viên Tây thấy vậy đều nói bọn họ sẽ đổi thời gian.

Nam Chức đang gõ bàn phím thì tiếng còi xe ô tô xẹt qua bên tai.

Một chiếc Mercedes Benz dừng lại trước mặt cô.

“Đi đâu vậy? Tôi sẽ cho cô đi nhờ một đoạn.” Giang Nguyên cười để lộ hàm răng trắng nhỏ.

Nam Chức nói: “Không cần đâu.”

Giang Nguyên gật đầu, cũng không có ép cô: “Bỏ đi. Nhưng mà tôi không ngờ cô lại là diễn viên lồng tiếng đó. Tôi còn tưởng cô là người mới, điều kiện ngoại hình tốt như vậy cơ mà.”

Ha ha.

Nam Chức thậm chí còn không muốn cười gượng với người này. Cô bắt một chiếc xe rồi rời đi.

*

1901, phòng riêng.

Lúc Khang Tuyền đang chọn rượu vang đỏ thì Mạnh Hân Dĩnh đẩy cửa bước vào.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ ôm lấy cơ thể một cách hoàn hảo, cổ áo hình chữ V để lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay ẩn sau chiếc kính râm, làm nổi bật lên làn da trắng trẻo của cô ấy.

“Buổi phỏng vấn kết thúc rồi sao?”

Mạnh Hân Dĩnh phớt lờ Khang Tuyền, đi thẳng đến ghế sofa rồi ngồi xuống, ném giày cao gót sang một bên.

Khang Tuyền cầm lấy cái ly chân dài, ôm lấy vai người phụ nữ, đút cho cô ấy một ngụm rượu vang đỏ.

Mạnh Hân Dĩnh khép hờ đôi mắt, lạnh lùng nói: “Hương vị tạm được.”

Năm nay Mạnh Hân Dĩnh 34 tuổi, cô ấy gặp Khang Tuyền trong một bữa tiệc, rồi sau đó, mọi chuyện thuận theo tự nhiên mà trở thành câu chuyện “phong hoa tuyết nguyệt” (*).

(*) Phong hoa tuyết nguyệt: Trước đây, câu thành ngữ này dùng để nói đến những cảnh vật được miêu tả trong thơ ca, nhưng sau này nó còn dùng để chỉ văn thơ có câu từ rườm rà, nội dung nghèo nàn, rỗng tuếch. Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm, ăn chơi đàng điếm.

Chỉ là không ai nghĩ tới, câu chuyện vẫn tiếp tục cho đến tận bây giờ.

Cô ấy không đòi hỏi danh phận, mà anh ta cũng chưa từng đề cập đến —— Thú vui trai gái, cứ hưởng thụ trước đã.

“Lát nữa sẽ có người đến bàn chuyện với em, anh tránh đi.” Mạnh Hân Dĩnh nói.

Khang Tuyền gật đầu: “Triệu tổng và những người khác cũng đã đến rồi, anh vừa hay cũng phải đi chào hỏi.”

“Hừ.” Mạnh Hân Dĩnh mở mắt ra, cười nhạt: “Anh đừng nên tới chào hỏi Triệu tổng mà phải khuyên nhủ ông ta đừng có vấy bẩn mấy cô gái trẻ tuổi, coi chừng bị quả báo đó.”

Khang Tuyền cũng cười, sau đó gạt đi sợi tóc rơi xuống trên vai người phụ nữ, nói: “Hôm nay anh thật sự muốn thiết đãi Triệu tổng mà, làm sao có sự xuất hiện của mấy cô gái xinh đẹp được chứ? Anh còn phải để ý đến mấy cậu em tốt của mình nữa.”

Cậu em?

Mạnh Hân Dĩnh suy nghĩ một hồi, có lẽ là đang nhắc đến tên ngốc si tình Ngôn Trạm.

Cô ấy đã tiếp xúc với Ngôn Trạm vài lần.

Khuôn mặt đẹp trai tới mức có thể hủy diệt đất trời, nếu xuất hiện trong giới giải trí thì phải đạt tới cấp độ thần thánh. Tiếc là tính cách quá lạnh lùng, nói chuyện cũng quá cứng rắn, chỉ cần mở miệng là có thể khiến người ta nghẹn đến chết. Quả thực uổng phí khuôn mặt ấy…

Nam Chức tìm tới 1901.

Sau khi báo số phòng ở quầy lễ tân, người phục vụ đưa cô tới một phòng riêng ở cuối tầng ba.

Đứng ở ngoài cửa, Nam Chức hít một hơi thật sâu.

Vừa rồi khi xuống xe taxi cô đã không mở miệng nói lời nào, giọng nói bây giờ đang trong trạng thái rất tốt.

Sau khi kiểm tra lại tính cách nhân vật Tinh Ca một lần nữa, cô uống một ngụm nước ấm để làm ấm cổ họng… Không có vấn đề gì cả, cô có thể làm được.

Nam Chức gõ cửa. Hai, ba giây sau, một giọng nói trầm thấp vang lên.

Manh Hân Dĩnh ngồi ở chính giữa ghế, trên tay cầm một cái ly, đánh giá Nam Chức vừa mới bước vào —— Khá xinh đẹp.

“Xin chào cô Mạnh.”

Nam Chức gật đầu, sau đó đóng cửa lại bước vào.

“Ngồi xuống rồi nói.” Mạnh Hân Dĩnh đặt cái ly xuống: “Joe đã cho tôi nghe bản demo của cô, cô rất có triển vọng. Cô có cân nhắc tới việc chuyển sang phòng làm việc của tôi vào thời gian tới không?”

“…”

Không phải tới để đánh giá sao? Sao lại thành nhảy việc thế này.

Mạnh Hân Dĩnh mỉm cười, nói: “Dọa cô sợ rồi sao? Chỉ là tôi thấy có quá ít diễn viên lồng tiếng phù hợp với giọng của tôi thôi. Ký hợp đồng chứ?”

“…”

Sao có thể dễ dàng như vậy được?

Nam Chức không thể tin được. Trên đường tới đây cô đã rất căng thẳng, sợ mình sẽ mất đi cơ hội tốt như vậy, cho nên cô đã không ngừng tập luyện.

Kết quả, cô được thông qua.

“Thời gian của tôi rất quý giá.” Mạnh Hân Dĩnh chỉ vào đồng hồ: “Từ lúc cô bước vào cửa, tôi đã biết cô có thể làm được. Có khá nhiều cô gái đã run rẩy sợ hãi khi nhìn thấy tôi, không thể nói rằng cô không lo lắng, nhưng cô lại chịu đựng được nó.”

Nam Chức thở phào, cơ mặt lập tức thả lỏng, thừa nhận: “Tôi đã phải gồng lên.”

Gồng lên cũng là một phương pháp, chứng tỏ rằng tố chất tâm lý không hề tệ chút nào.

Trước đó Mạnh Hân Dĩnh không đồng ý tìm người lồng tiếng, thứ nhất là bởi vì cô ấy rất tự tin vào kỹ năng lời thoại của mình, thứ hai là cô ấy không tin diễn viên lồng tiếng có thể thể hiện tốt các nhân vật.

Cô ấy đã rất độc đoán, khăng khăng không nghe bản demo của Nam Chức.

Nếu không phải vì Joe thổi phồng cô gái này quá mức, cô ấn vẫn nhất quyết không cần người lồng tiếng.

Cũng may là cô ấy đã nghe.

Nếu cô ấy dùng Nam Chức để lồng tiếng cho mình trong bộ phim này, nó chắc chắn sẽ đem đến hiệu quả gấp đôi.

Sẽ không có ai cứng đầu vì một giao dịch ổn định và có lãi cả.

Mạnh Hân Dĩnh cầm cái ly lên, vừa định nói điều gì đó thì Khang Tuyền vội vàng đẩy cửa bước vào.

Trên quần áo anh ta đều là rượu vang đỏ. Trong lúc nâng cốc giao lưu, anh ta vô tình trúng kế.

“Lão Triệu này thật là! Có phụ nữ là…” Khang Tuyền thoáng sửng sốt khi nhìn thấy Nam Chức.

Nam Chức cũng giật mình khi nhìn thấy Khang Tuyền.

Mạnh Hân Dĩnh có chút bực bội nói: “Đã nói là em có khách ở đây, sao anh có thể lỗ mãng như vậy hả? Lớn tuổi rồi còn không nghiêm chỉnh, em sẽ nhờ trợ lý mang quần áo tới cho anh.”

Khang Tuyền xua tay, bước từng bước về phía Nam Chức.

Giống! Rất giống!

Nhưng dường như cũng có chỗ không giống.

“Vị này…”

“Cháu… Không phải là. Không đúng, rất giống. Cháu là Tiểu Đường đúng không?”

Nam Chức há hốc mồm, tay đột nhiên giơ lên, ngập ngừng nói: “Đúng là chú, chú nhỏ!”

Chị họ của ông ngoại Nam Chức là vợ của chú Khang Tuyền.

Gia tộc nhà họ Nam rất lớn mạnh, nằm rải rác trên khắp đất nước.

Quan chức cao cấp, học giả, nhà khoa học, kỹ sư, doanh nhân, mọi tầng lớp mọi ngành nghề đều phát triển lớn mạnh.

Ông ngoại của Nam Chức, Nam Cẩn Sơn từng là hiệu trưởng của trường đại học B, là một bậc thầy nghiên cứu về Hán ngữ cổ đại. Mà chị gái của Nam Cẩn Sơn là Nam Cảnh Trân, cũng chính là bà bác của Nam Chức, là chủ tịch tập đoàn vận chuyển Tứ Thông, đã kết hôn với con trai thứ của tập đoàn Khang Thị.

Cặp chị em này là hai người duy nhất của gia tộc nhà họ Nam định cư ở thành phố B.

“Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?” Khang Tuyền cảm thán: “Lần cuối chú gặp cháu thì cháu mới chỉ là học sinh trung học, cũng mới chỉ cao ngần này thôi. Chẳng mấy chốc đã trở thành thiếu nữ rồi này.”

Nam Chức cười vui vẻ.

Chủ nhỏ Khang Tuyền này cũng rất thú vị. Vì cô muốn gọi anh ta là “chủ nhỏ” nên anh ta cũng nhất định phải gọi cô là “Tiểu Đường”. Anh ta nói rằng không thể chỉ một mình anh ta nhỏ được, mọi người cũng đều phải nhỏ như vậy.

“Bà bác vẫn khỏe chứ ạ?” Cô hỏi: “Cháu mới về nước không lâu, công việc vẫn chưa ổn định, cháu định một thời gian nữa mới tới thăm hai vị trưởng lão.”

Khang Tuyền nói: “Đều khỏe cả.”

Hai người đã không gặp nhau trong nhiều năm, nhất thời có rất nhiều chuyện muốn nói.

Mạnh Hân Dĩnh cũng không nghĩ rằng có thể có sự trùng hợp như vậy. Cô ấy đã gọi thêm nước trái cây và chút điểm tâm, sau đó nghe bọn họ nói chuyện.

“Tiểu Đường này, sau khi về nước cháu đã gặp Ngôn Trạm chưa?” Khang Tuyền đột nhiên hỏi.

Nam Chức ngẩn người, sau đó gật đầu.

Trong lòng Khang Tuyền hiện lên một chuỗi “Haizz”.

Thảo nào gần đây thằng nhóc đó lại khác thường, chắc chắn lại bị kéo đi xem mắt nên mới nổi loạn như vậy.

Còn nhớ ngày đó, Khang Tuyền cảm thấy Ngôn Trạm mà đính hôn với cháu gái nhỏ của mình thì mọi người sẽ càng thêm thân thiết với nhau hơn, đây là chuyện tốt.

Có thể nói Ngôn Trạm là người trời sinh đã phản nghịch, nói hết nước hết cái vẫn không chấp thuận, cuối cùng còn trực tiếp hỏi anh ta: “Nếu bây giờ có người mang tới cho anh một vị hôn thê giấu mặt, anh có thấy vui vẻ không? Đời này chắc chắn em sẽ không có quan hệ gì với cô ta cả.”

Khang Tuyền đã thuyết phục nhưng vẫn không hề có kết quả, mà anh ta cũng cảm thấy chuyện tình cảm càng miễn cưỡng càng không thể đến được với nhau.

Dần dần cũng chỉ lôi chuyện có “vị hôn thê” ra trêu đùa một chút, nhưng rồi cũng không nhắc đến chuyện này quá nhiều.

Bây giờ thì tốt rồi, vị hôn thê đã trở về, cậu em của anh ta không phải phiền chết đi được sao?

Thở dài một tiếng, vào thời điểm mấu chốt thì vị đại ca như anh ta cũng phải giải vây cho cậu em thôi.

“Tiểu Đường, Ngôn Trạm hoàn toàn không xứng với cháu.” Khang Tuyền nói.

Mạnh Hân Dĩnh trừng mắt nhìn anh ta, thầm nghĩ: Cậu em ngốc nghếch của anh khó khăn lắm mới hái được đóa hoa đào, anh định bóp chết nó từ trong trứng nước à?

Nam Chức không muốn nói về Ngôn Trạm.

Cô định nói mình đã hủy bỏ hôn ước trong bữa ăn trước đó rồi, nào ngờ Khang Tuyền lại nói ——

“Thằng nhóc đó, nó thích cấp dưới của mình.” Anh ta lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối: “So với cháu thì kém xa. Nhưng cũng không còn cách nào khác, Ngôn Trạm là tên kỳ quái, mà người nó thích cũng kỳ quái.”

*

Lăng Hách tức giận lao tới, dừng trước chiếc Ferrari phiên bản giới hạn mới mua của anh.

“Thằng nhóc này bây giờ đúng là trò giỏi hơn thầy.” Anh ta nói: “Trước đó còn than thở cả ngày trời, bây giờ thì trực tiếp tới nhà ăn cơm với em gái lồng tiếng. Lợi hại!”

Ngôn Trạm nới lỏng cà vạt, thản nhiên nói: “Tôi, không theo nổi cậu.”

Lăng Hách nổi da gà: “Này! Cậu đắc ý cái gì! Có khi lúc đó em gái lồng tiếng bối rối quá nên mới mời cậu ăn cơm thôi, thực ra không lo lắng cho cậu chút nào cả.”

Ngôn Trạm đẩy kính lên, thật sự anh rất để ý tới câu [Không rảnh] của cô. Nhưng cô còn có việc bận riêng, nhất thời không có thời gian là chuyện bình thường thôi.

“Cậu cứ ghen tức đi.” Anh hơi nhướng mày: “Không sao cả.”

Lăng Hách: Sao mặt tên này có thể dày như vậy được chứ?

Ngôn Trạm và Lăng Hách đã hẹn Khang Tuyền uống rượu, lúc này vừa kịp tới thời gian.

Tiến vào đại sảnh 1901, người quản lý chào đón bọn họ rồi đích thân dẫn bọn họ tới phòng riêng.

Lăng Hách đút tay túi quần, cà lơ phất phơ thở dài: “Cậu nói thử xem, nếu cậu biết hai cô ấy là một ngay từ đầu, có phải tất cả đều vui vẻ không? Loanh quanh một vòng lớn như vậy, thật phiền phức.”

Ai nói không chứ.

Tuy hơi tục nhưng Ngôn Trạm phải nói rằng, đây chính là duyên phận. Từ đầu đến cuối cô đều không thể rời khỏi anh, bọn họ cứ buộc chặt vào cùng một chỗ như vậy.

Nghĩ đến đây, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, khuôn mặt lạnh lùng tan ra thành từng hơi ấm.

Đinh ——

Cửa thang máy từ từ mở ra.

“Sau này nếu có vấn đề gì thì cứ gọi cho chú, đừng khách sáo với chú nhỏ của cháu làm gì.” Khang Tuyền nói.

Nam Chức nói cảm ơn: “Một thời gian nữa cháu sẽ tới nhà thăm bà bác với ông dượng.”

“Được được, chú chờ cháu.” Khang Tuyền dừng lại một chút, nghĩ rằng dù sao cũng đã nói rồi thì cứ nói ra hết đi: “Cháu cũng đừng bận tâm đến thằng nhóc Ngôn Trạm kia. Nó đã có người nó thích rồi thì cứ mặc nó đi.”

Cửa thang máy mở ra hoàn toàn.

Cô gái nghiêm túc gật đầu với Khang Tuyền, nụ cười vô cùng ngoan ngoãn.

Khang Tuyền vui mừng: Người anh em, vì cậu mà anh phải hy sinh người thân của mình đó! Cậu mau quỳ xuống cảm ơn anh đi!

“Tiểu Đường của chúng ta xứng đáng với người tốt hơn!” Cuối cùng anh ta còn nói: “Cứ để bông hoa kỳ lạ đó bay theo gió đi.”

Khi câu nói vừa dứt, Khang Tuyền lập tức đối mặt với vẻ mặt tuyết lở “hôm nay không phải anh chết mà là em chết” của Ngôn Trạm.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn Chó: A!!! (Chuột chũi hét lên)

Ngôn Chó: A!!! (Lục Chấn Hoa sụp đổ)

Ngôn Chó: A!!! (Mã Cảnh Đào gào thét)

……

Ngôn Chó hét xong nghẹn ngào nói: Rốt cuộc tôi đã làm gì sai…

Mọi người trả lời: Ban đầu là anh nói không muốn, không muốn chính là không muốn. Bây giờ chúng tôi tới giúp ngươi, anh lại oán chúng tôi —— Anh đáng bị như vậy!!!

~

Yuu: Bắt đầu từ chương này Yuu phải edit thẳng từ raw vì không có convert, nên là bản dịch sẽ không thể đúng 100% được, nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng:v