Khán giả đều kinh hồn bạt vía, giờ phút này cuối cùng họ cũng đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì, Tống Sư Yểu và những NPC trong thế giới thực tế ảo sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của NPC người thật tạm thời, luôn âm thầm lên kế hoạch, cuối cùng quăng một mẻ lưới bắt gọn bọn họ, còn phát minh ra máy móc khoa học, kéo bộ mặt thật của họ từ thân xác NPC ra!

“Vãi thật sự!!!”

“Tôi quỳ!”

“Mẹ hỏi tôi vì sao lại xem chương trình phán xét.”

“Tống Sư Yểu… lợi hại quá rồi đấy? Suốt thời gian dài như vậy, cô ấy im hơi lặng tiếng, dưới ánh mắt của bao nhiêu khán giả cũng không để lộ ra chút manh mối nào… con mẹ nó chứ đây chính là bảo vật quốc gia!”

“Tống Sư Yểu ngầu quá!!! Bảo cô ấy vì sắc đẹp mà có ý đồ muốn cưỡиɠ ɠiαи một người đàn ông trong thế giới hiện thực? Nói ra lời này không cảm thấy rất ngu ngốc à? Chắc chắn cô ấy bị vu oan!”

“Mấy NPC người thật tạm thời này đều xong đời cả rồi, xem những chuyện họ làm trong thế giới thực tế ảo vừa ghê tởm và đáng sợ, mặt người dạ thú, ai dám qua lại với họ nữa đây.”

“...”

Ekip chương trình đều đã dừng mọi động tác, ngây ngốc tại chỗ.

Một giây trước họ còn vội vàng liên lạc với thợ sửa cabin sinh học, tìm người xem có phải hệ thống thế giới thực tế ảo xuất hiện lỗi hay không, không tin là do Tống Sư Yểu làm gì đó trong thế giới thực tế ảo nên mới dẫn đến chuyện NPC người thật tạm thời không thể thoát ra, kết quả hiện giờ, Tống Sư Yểu hung hăng giáng cho họ một cái bạt tai.

Họ bị nắm thóp rồi, nói cho cùng, ekip chương trình cũng không phải đoàn thể khoa học gì, chỉ là một đoàn đội công việc được tạo nên từ một nhóm người bình thường, đạo diễn bình thường, biên kịch bình thường... những việc làm được chẳng qua cũng chỉ là một chương trình thực tế mà thôi. Đây là lần đầu tiên họ gặp phải trường hợp này.

Từ trước tới nay đều là người bị phán xét bị họ nắm trong lòng bàn tay, bị họ xoay mòng mòng, đây là lần đầu tiên có người bị phán xét ghê gớm đến vậy, phản kích bọn họ bằng phương pháp không thuộc phạm vi hiểu biết của bọn họ.

Bây giờ… phải làm sao đây?

Trong hội quán xa hoa, đám Hoắc Sâm cũng trợn tròn mắt.

Vừa rồi còn có thể hô lên hai chữ “lợi hại”, lúc này lại chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối, không nói nên lời.

Thế này cũng con mẹ nó… quá mạnh rồi!

Tống Sư Yểu… không hổ là Tống Sư Yểu… cô thật sự bị Hoắc Hải hại thảm rồi, nếu không phải do Hoắc Hải, trong thế giới hiện thực, cô sẽ tỏa sáng đến nhường nào!

Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Sâm lại càng thêm phức tạp.

Hoắc Sâm nhìn màn hình, Tống Sư Yểu trên màn hình lấp lánh bắt mắt như vậy, khiến người ta không khỏi chú ý, tò mò không thôi.

Trong thế giới thực tế ảo, mấy người ngồi bên cạnh “Bộ trưởng Bộ Giáo dục” vốn còn đang cười hi hi ha ha, không coi những NPC này ra gì cuối cùng cũng phản ứng lại được đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

Vẻ mặt họ đầy kinh hoảng, cái gì? Không phải chứ? Không thể nào?

“Bộ trưởng Bộ Giáo dục” đã lâm vào trạng thái kinh hãi quá độ, cả người run như cầy sấy, quần áo ướt đẫm, như thể ngay lập tức sẽ tè ra quần.

“Đây chính là bộ mặt thật của ông sao?” Tống Sư Yểu nghiêng đầu: “Cầm thú trông giống người phết đấy.”

Tống Sư Yểu ấn xuống một cái nút, ánh sáng biến mất, hình ảnh người nọ cũng không còn. Sau đó, cô đẩy máy hiện hình ảnh tới người thứ hai.

Người thứ hai chính là thanh niên kia.

Anh ta thấy Tống Sư Yểu tới, khóe mắt như muốn nứt ra, cả người liều mạng trốn về phía sau, sợ hãi rống to: “Tôi muốn rời khỏi đây! Mau cho tôi rời khỏi đi! Ekip chương trình! Ekip chương trình! Mau cho tôi ra ngoài đi!!! A a a a a a!”

Nếu bị tiết lộ mặt thật thì xong đời, có bao nhiêu người đang xem chương trình? Trong đó nhất định có ba mẹ, họ hàng, bạn học, thầy cô của anh ta… Anh ta không dám tưởng tượng sau khi bộ mặt thật của mình bị công khai thì sau này phải làm thế nào, quá đáng sợ, anh ta đang gặp ác mộng sao?!

Nhưng dù anh ta có liều mạng giãy giụa gào thét, ekip chương trình không hề đáp lại anh ta một tiếng, thời gian livestream đóng lại không phải thứ ekip chương trình có thể kiểm soát.

Tống Sư Yểu ấn nút, dưới ánh mắt tuyệt vọng muốn sụp đổ của thiếu niên, một bóng người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khỏa thân lại xuất hiện, tuy là ảnh khỏa thân nhưng bộ phận nhạy cảm sẽ tự động được che mờ, có điều, gương mặt hoàn chỉnh của anh ta lại hiển thị rõ ràng trên livestream.

Sau đó, tới lượt “tổng thống”, biếи ŧɦái cưa điện...

Họ đều phát ra những tiếng kêu thảm thiết, sợ hãi, gào thiết gọi ekip chương trình, thậm chí nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng họ cũng không thể thoát khỏi vận mệnh khủng khϊếp này.

Từng gương mặt xuất hiện trước mặt tất cả khán giả.

“... Tôi cũng đăng ký làm NPC người thật tạm thời, may mà không bị chọn trúng!!!”

“Ghê thật sự, nhớ kỹ mấy gương mặt này đi, hy vọng đừng đụng phải trên đường.”

“Hãi hồn con luôn mẹ ơi, thiếu niên kia là học trưởng ở trường chúng tôi, thành tích rất tốt, trông có vẻ hiền lành ngoan ngoãn, không ngờ lại biếи ŧɦái như vậy? Sởn cả gai ốc!”

“Tên biếи ŧɦái cưa điện ở ngay bên cạnh nhà tôi luôn… chủ nhà chỗ tôi sắp phát điên rồi, sống cùng loại người như vậy trong một tòa nhà, ai có thể yên tâm ngủ ngon được đây? Tôi? Cảm ơn đã quan tâm, tôi đang trên đường tới ở nhờ nhà bạn QAQ.”

“Sao ekip chương trình không rút người ra? Để Tống Sư Yểu tùy ý lột gương mặt họ ra vậy??”

“Ekip chương trình chết rồi sao? Sao không rút người ra??”

“Tôi to gan suy đoán, không phải ekip chương trình không rút người ra, mà là họ không rút được, nguyên nhân là do cái mũ giáp đó!”

“Suy đoán trước đây nhóm của Tống Sư Yểu không lập tức bắt những NPC người thật tạm thời đó lại là vì phát hiện ra họ có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, thế nên đang kéo dài thời gian, nhanh chóng chế tác mũ giáp đó, sau khi đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nào mới lập tức ra tay quăng lưới bắt hết bọn họ!”

Cuối cùng khán giả cũng đã hiểu ra, hai tiếng cuối cùng trước khi kết thúc tập đầu tiên của chương trình thực tế “Ngày phán xét chính nghĩa” mùa mới đã mở ra một cao trào cực mạnh, dù là tỉ suất người xem hay đề tài thảo luận đều vượt xa mùa một.

Có quá nhiều yếu tố khiến người ta quan tâm tới cao trào này, bảng hot searchh hoàn toàn bị chiếm giữ.

#Ngày phán xét chính nghĩa#

#Tống Sư Yểu người bị phán xét mạnh nhất trong lịch sử#

#Gương mặt thật của NPC người thật tạm thời bị tiết lộ.

#Sự cố chương trình phán xét#

#XXX#

#XXX#

#...#

Những NPC người thật tạm thời bị vạch trần đều sôi nổi leo bảng, bởi vì những người trong số đó có chủ doanh nghiệp, con trai chủ doanh nghiệp, tác giả nổi tiếng, vân vân...

“Tuy là thế giới thực tế ảo nhưng cũng không thể làm càn quá lên như thế chứ? Nội tâm họ khao khát làm những chuyện như vậy đúng không.”

“Có phải tên biếи ŧɦái cưa điện kia nên bị bắt không? Hắn ở trong thế giới thực tế ảo như vậy, trong thế giới hiện thực chưa chắc sẽ không gϊếŧ người!”

“Tống Sư Yểu thật quá đáng, công khai mọi người ra như v ậy, trong đó còn có một đứa trẻ nữa, đây là đang ép chết người ta sao?”

“Thánh mẫu có thể cút đi được không? Đứa trẻ cười hì hì hắt thuốc ăn mòn lên người cô vệ sinh, hủy dung người ta? Loại trẻ con này nên chết sớm thì hơn.”

“Tống Sư Yểu quá tâm cơ, trước mặt 1,5 tỷ người xem mà làm ra kế hoạch như vậy, cô ta cũng thật đáng sợ, tôi sẽ không làm bạn với loại người như vậy trong thế giới hiện thực đâu.”

“Lầu trên còn nghĩ tới việc làm bạn với Tống Sư Yểu cơ à, cũng không nhìn lại xem mình có xứng hay không.”

Trên mạng ầm ỹ, các nền tảng mạng xã hội cũng suýt chút nữa sập mất, không thể không gọi nhân viên nghỉ phép tới tăng ca, bảo vệ server.

Minh Thù nhìn mà choáng váng, liên tục gửi tin nhắn cho Thang Khải.

“Tiền bối xem livestream chưa?” Đàn chị lợi hại quá!!!”

Thang Khải đang xem livestream lúc rảnh rỗi, thấy tin nhắn bèn trả lời cô ta: “Cô vẫn còn gọi cô ấy là đàn chị?”

“A a a a a a a a giờ tôi hối hận muốn chết vì đã ra trước đây này, sao tôi lại ra trước chứ, tôi bị ngốc sao? Tôi nên nghĩ cách ở bên cạnh chị ấy để có thể tận mắt chứng kiến những chuyện này mới phải a a a a a a a a a đây là những tình tiết tôi chỉ thấy ở trên phim thôi a a a a!!!”

Thang Khải: “Bình tĩnh.”

“A a a a a a a a a a!!!”

Thang Khải: “...”

Được rồi, thật ra anh ta cũng rất muốn tận mắt thấy những chuyện xảy ra trong thế giới đó, nhất định sẽ cực kỳ chấn động, cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, nhưng Minh Thù còn có khả năng nhìn thấy, anh ta thì không, dù sao thì anh ta cũng chỉ là một giáo y thấp cổ bé họng...

Nghĩ vậy xong, Thang Khải nhìn những tiếng hét chói tai hối hận của Minh Thù, trong lòng lại cảm thấy thoải mái.

Lúc này, Minh Thù lại gửi tin nhắn tới: “Tiền bối, anh biết phán quan minh tinh sẽ tiến vào tập hai là ai không?”

Tập đầu tiên sắp kết thúc rồi, phán quan minh tinh kỳ hai đã được quyết định, chỉ là vẫn chưa công bố ra bên ngoài thôi. Vì người trong giới giải trí đều muốn giành một chân vào chương trình này, bởi vậy rốt cuộc là ai trúng thưởng, thật sự không dễ đoán chút nào. Có điều với địa vị và quan hệ của Thang Khải, chắc đã biết tập hai sẽ là ai.

“Không tiện nói, chắc là sẽ có biến động đấy, Tống Sư Yểu không dễ đối phó, những công ty quản lý đó đã rút ra được bài học từ chúng ta, sẽ lập một kế hoạch mới, có khả năng sẽ rời khỏi.”

“Chắc là có Tưởng Mật phải không?” Minh Thù nói. Trước đây Tưởng Mật từng bóng gió một lần rồi, đại khái nói là cô ta vô dụng, cũng đang dẫn dắt fans mình lôi kéo thành anti-fans của Tống Sư Yểu, cực kỳ đáng ghét.

Thang Khải ngầm thừa nhận.

Minh Thù nghĩ thầm, được lắm, quá tuyệt, tới lúc đó có thể để Tống Sư Yểu xử lý cô ta!

...

Thời gian livestream của tập đầu tiên còn lại một tiếng đồng hồ, tỉ suất người xem đạt mức tối đa, người xem livestream cũng đạt tới con số hai tỷ.

Vẫn còn một tiếng nữa, nhưng ekip chương trình đã mất đi ý chí chiến đấu rồi, họ gặp phải phiền phức vô cùng lớn, trước hết là bị người nhà của những NPC người thật tạm thời mà Tống Sư Yểu vạch trần bộ mặt thật gọi điện thoại tới mắng chửi, trách móc, đồng thời yêu cầu họ lập tức rút tinh thần thể của người nhà họ ra khỏi thế giới thực tế ảo, họ dựa vào đâu mà phải chịu mất mặt như vậy, sao có thể bỏ qua cho ekip chương trình?

Nhưng họ căn bản không rút ra nổi, thậm chí còn lo lắng sau khi livestream kết thúc, mấy người kia có thể tự động bắn ra khỏi livestream được hay không, nếu không được, vậy thì ekip chương trình thật sự xong đời rồi.

Tổng đạo diễn Đàm Uy ngay từ đầu đã không coi nhân khí cao của Tống Sư Yểu ra gì, lúc này sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi, ngồi trên ghế không biết làm sao, nhìn nhân viên vò đầu bứt tai chạy tới chạy lui, ngay cả thuốc cũng không hút nổi nữa.

Anh K vội vàng chạy tới, ông ta lập tức đứng dậy, như tìm được vị cứu tinh.

“Anh K, nhất định là hệ thống xảy ra vấn đề, xin anh mau xem giúp cho!”

Anh K không tới một mình mà còn dẫn theo một người bạn, dù sao nếu như hệ thống xảy ra vấn đề, dẫn tới người thật bị giữ lại trong thế giới thực tế ảo không thể ra ngoài thì sự việc sẽ rất nghiêm trọng.

Đồng thời, trong lòng Đàm Uy còn có một nỗi sợ khác, cẩn thận dè dặt hỏi: “Anh K, phía vương cung… Bệ hạ không bị chuyện rối loạn đó làm phiền chứ?”

Anh K: “Bệ hạ không rảnh mà đi lo những chuyện này. Nhưng nếu chuyện này bị làm lớn lên thì chưa chắc đâu.”

Đàm Uy run rẩy.

Lúc này đang là mùa hè, thời tiết ở thế giới hiện thực rất nóng, nhưng người trong vương cung vẫn còn ngại trời chưa đủ nóng, không những không mở máy lạnh mà còn mở máy sưởi.

“Bật máy sưởi lớn lên, nếu không thể lớn hơn nữa thì đốt lò, lò sưởi trong tường cũng bật luôn!”

Quan nội vụ mặc vest, đeo mắt kính, thoạt nhìn rất khôn khéo giỏi giang, cả người mướt mải mồ hôi, khăn tay ướt sũng, nhưng vẫn nghiêm túc ra lệnh cho người hầu. Tất cả mọi người đều bận rộn chạy tới chạy lui.

“Chậm một chút, đừng làm kinh động tới Bệ hạ!”

“Đại nhân, không hay rồi, máy sưởi hỏng rồi…”

“Sao có thể hỏng được! Mau gọi người tới sửa đi!”

Mấy sứ thần lớn tuổi nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu điều muốn ôm đầu khóc rống lên.

“Tình hình của Bệ hạ ngày càng nghiêm trọng…”

“Cứ tiếp tục như vậy sẽ gây ra đủ loại thiên tai, quốc gia diệt vong cũng là chuyện sớm muộn thôi.”

“Gần đây già nhanh quá, ông xem mặt ông toàn là nếp nhăn kìa.”

“!! Ông tưởng ông không thế chắc?!”

“Rốt cuộc cô ấy đang phải nếm trải nỗi khổ gì mới khiến Bệ hạ đau khổ tới vậy? Những quốc gia khác đều đang giúp đỡ tìm kiếm, bởi vậy còn giải quyết trăm ngàn tội phạm bị cầm tù, nhưng vẫn không tìm thấy.”

“Diện tích lãnh thổ nước ta rộng như thế, tìm một người không biết tên họ tuổi tác quả thật không hề dễ dàng… chỉ là cứ tiếp tục như vậy thì hỏng mất…”

“Nói cho cùng thì Bệ hạ cũng thật là… sao có thể vì cảm thấy bị ảnh hưởng mà ném “tim” đi...

“Này, câm miệng ngay, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa, việc cấp bách hiện giờ là tìm được người định mệnh kia…”

“...”

Những chuyện xảy ra trong vương cung, mọi người hoàn toàn không biết gì cả. Hiện giờ khắp nơi trên cả nước, các ngành các nghề đều đang xem và bàn tán về chương trình phán xét, mọi người đều đổ dồn chú ý vào livestream.

Trong thế giới thực tế ảo.

Giang Bạch Kỳ đánh giá qua văn phòng của Tống Sư Yểu, văn phòng sạch sẽ, thoáng mát, trên tủ bày cúp và giấy chứng nhận của cô, không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.

Anh có thể tưởng tượng dáng vẻ Tống Sư Yểu ngồi ở bàn làm việc, nhất định sẽ cực kỳ nghiêm túc.

Anh ở đây đã sắp ba tiếng rồi, nhưng không hề cảm thấy vô vị hay mất kiên nhẫn, chỉ lẳng lặng ngồi đó, nghĩ tới hình ảnh cô làm việc ở đây, biết cô ở dưới mái hiên này, như vậy là đã cảm thấy yên tâm.

Di động truyền tới mấy tin nhắn Giang Bạch Lạc gửi tới.

Giang Bạch Lạc: “Anh??? Có chuyện gì thế? Anh đang ở đâu???”

Tối qua Giang Bạch Lạc nhìn thấy Giang Bạch Kỳ bị đưa đi, tới giờ vẫn chưa về, Tống Sư Yểu cũng không thấy bóng dáng đâu, cậu ta khó tránh khỏi sợ hãi và tò mò.

Giang Bạch Kỳ không để ý tới cậu ta, tới khi ba mẹ gửi tin nhắn tới hỏi, anh mới tiện tay trả lời một câu, nói với họ nơi mình đang ở. Ngay sau đó càng nhiều tin nhắn ngạc nhiên và tò mò gửi tới, Giang Bạch Kỳ thẳng tay tắt điện thoại.

Anh đứng dậy ra khỏi văn phòng. Đi qua một văn phòng rộng đang mở cửa, bước chân chợt khựng lại.

“Mấy người nhìn thấy bạn trai Tống Sư Yểu chưa?”

“Thấy rồi, nhưng mà lạ lắm, không nhớ được trông thế nào… hình như cảm giác tồn tại rất mờ nhạt.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy! Từ trước đến giờ chỉ cần gặp qua là tôi sẽ không quên, nhưng sao lại không nhớ nổi trông anh ấy thế nào chứ, người này có thể chất đặc biệt sao?”

“Nhưng cảm giác tồn tại mờ nhạt như vậy, chắc là cũng không đẹp trai nhỉ? Soái ca không phải đều tỏa sáng sao?”

“Không phải tôi nói chứ, Yểu Yểu xinh đẹp như vậy, lại còn thông minh nữa, tuy Giang Bạch Kỳ cũng là một thiên tài, nhưng thế giới này có rất nhiều thiên tài, nhất định sẽ có người vừa đẹp trai vừa tốt bụng… anh ta không xứng với Yểu Yểu của của chúng ta chút nào, cũng không biết là nhìn trúng anh ta ở điểm nào nữa.”

“Cô đừng nói nữa, thiên tài có thể làm ra thứ khiến Albert tiên sinh để ý thì không phải thiên tài bình thường đâu…”

“...”

Dù là người làm việc ở nơi như thế này thì cũng có bản tính thích nhiều chuyện.

Giang Bạch Kỳ đứng trên hành lang, có người đi qua anh, không hề chú ý tới sự tồn tại của anh, vừa lướt qua vừa xem tài liệu. Nhân viên làm việc trong phòng nhanh chóng đổi sang một chủ đề nói chuyện khác.

Anh rũ mi mắt xuống, lông mi dài thượt đổ bóng xuống gò má nhợt nhạt, đôi môi mỏng mím chặt lại dưới sống mũi cao thẳng.

Vì sao lại làm ra cái mũ giáp đó? Anh không hề nghiêm túc trả lời câu hỏi này của Albert. Anh từng hoài nghi về tính chân thật của thế giới này, hoài nghi tại sao bản thân lại tồn tại trong thế giới này, giống như người ngoài cuộc, vào nhầm chỗ, thế nên cảm giác tồn tại mới mờ nhạt, không hòa nhập với thế giới này đến thế.

Vì sự nghi ngờ này, ma xui quỷ khiến anh đã làm ra món đồ đó, nhưng kết quả thí nghiệm không hề phù hợp với mong muốn của anh, cùng lắm là khiến người ta hôn mê mấy tiếng đồng hồ, sau đấy anh mở to mắt ra, thứ nhìn thấy vẫn là thế giới khiến người ta tuyệt vọng này.

Sự xuất hiện của Tống Sư Yểu khiến anh cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của mình, mặc dù thế giới này u ám, nhưng chỉ cần anh có Tống Sư Yểu là có được ánh sáng.

Nhung hóa ra như vậy vẫn không đủ, trong mắt người khác, sự tồn tại của anh làm ảnh hướng tới ánh sáng của Tống Sư Yểu sao? Sẽ có người khác tỏa sáng hơn, ví dụ như Kim Ngọc, vì coi thường anh mà mưu toan cướp cô đi sao?

Có người đi qua anh, đi được vài bước, bất chợt dừng lại quay đầu: “Giang Bạch Kỳ?! Cảm giác tồn tại của cậu… thật đúng là không thể tin nổi.”

Là Albert.

Thói quen tư duy lớn lên trong gia đình buôn bán vũ khí khiến Albert nảy lên suy nghĩ có hai nghề phi pháp rất phù hợp với Giang Bạch Kỳ là gián điệp và sát thủ. Cảm giác tồn tại thần kỳ này của Giang Bạch Kỳ nói không chừng sẽ là một tên trộm tài ba đấy.

Trước đây ông ta nhìn trúng kỹ thuật robot côn trùng của anh nên đã phái người điều tra. Vị thám tử tư nổi danh kia chính vì đánh giá thấp cảm giác tồn tại của Giang Bạch Kỳ nên mới tốn một thời gian dài để hoàn thành nhiệm vụ, chụp được mấy tấm ảnh, kết quả anh ta lỗ to vì vụ làm ăn này, ngày nào cũng phải mở to mắt chơi trò trốn tìm với Giang Bạch Kỳ, tìm tới nỗi mắt sắp mù đến nơi.

Có điều suy nghĩ kỹ thì, như vậy cũng rất bi ai.

Albert đi tới bên cạnh Giang Bạch Kỳ, hùng hổ vỗ lên lưng anh: “Cậu muốn tìm học trò của tôi sao? Cô ấy có chút việc, nhờ tôi dẫn cậu đi ăn cơm trước, đi thôi.”

“Nơi cô ấy đang làm việc hiện giờ, tôi không thể tới sao?”

“Ồ, đương nhiên không thể, đó là nơi cơ mật tuyệt đối.”

“Đoàn đội Olympic có thiếu người không.” Giang Bạch Kỳ đột nhiên hỏi.

Albert khựng lại, đôi mắt tràn ngập cảm giác áp bức nhìn thẳng Giang Bạch Kỳ, Giang Bạch Kỳ mở to đôi mắt xám xịt bình tĩnh không gợn sóng nhìn lại ông ta.

Giang Bạch Kỳ: “Việc kinh doanh vũ khí nhà ông, chấp nhận đầu tư công nghệ không.”

Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng anh nói ra lại mang cảm giác trần thuật, giống như vô cùng chắc chắn điều mình muốn có thể đạt được. Anh biết năng lực của bản thân, chỉ là luôn không để ý tới nó mà thôi.

Albert đột nhiên cảm nhận được mị lực trên người cậu nhóc này, bình thường không nhìn ra được, nhưng thực ra lại có một loại kiêu ngạo và bá đạo ẩn sâu trong thân thể. Đôi mắt màu xám bình tĩnh không một gợn sóng giống như đang nói, thứ anh muốn, đương nhiên sẽ giành được, điều anh muốn làm, đương nhiên sẽ làm được.

Mà sự thật là, ông ta quả thật hoàn toàn không có lý do gì để từ chối một thiên tài như vậy. Dù là đoàn đội Olympic hay là gia tộc ông ta.

Albert lập tức lộ ra nụ cười sảng khoái, duỗi tay ra với Giang Bạch Kỳ: “Hợp tác vui vẻ.”

Giang Bạch Kỳ duỗi tay ra, bắt lấy tay ông ta.

Người đời thiển cận biết bao, chỉ cần anh có của cải, danh tiếng và quyền lực vượt trội là có thể loại bỏ hầu hết các khuyết điểm trên mình, sẽ không có ai xen vào chuyện sao anh có thể ở bên cạnh cô, hoài nghi mắt nhìn của cô nữa.

Khi Giang Bạch Kỳ trở về, Tống Sư Yểu đã ở trong văn phòng nghỉ ngơi. Cô đang suy nghĩ, bút máy trên tay viết ra ba chữ trên cuốn sổ.

… Ekip chương trình.

Viết xong còn mạnh mẽ khoanh tròn lại.

Ekip chương trình thấy vậy trong lòng lập tức giật thót, khán giả cũng căng thẳng không thôi.

Tuy sau đó ekip chương trình đã lập tức giảm năm giác quan của NPC người thật tạm thời xuống mức thấp nhất thông qua cabin sinh học, tiến vào trạng thái gây tê, không thể nói rõ lời nữa, nhưng lúc trước những NPC người thật tạm thời đó kêu gào, la hét vẫn để lộ ra chút tin tức.

Giờ phút này, thời gian phát sóng trực tiếp tập đầu tiên đếm ngược còn hai mươi phút, ekip chương trình đã không thể phản kích Tống Sư Yểu được nữa, họ chỉ hy vọng, ít nhất đừng làm cho mọi chuyện khó coi thêm thôi.

“Chắc Tống Sư Yểu sẽ không đoán ra được chân tướng của thế giới này đâu.”

“Nếu cô ấy đoán ra được cả chân tướng của thế giới này thì tôi sẽ lập tức quỳ xuống với cô ấy.”

“Chắc cùng lắm là nghi ngờ sinh vật ngoài hành tinh hoặc là có siêu năng lực gì đó thôi.”

“Tống Sư Yểu thật sự quá quá quá lợi hại rồi!!!”

“Ekip chương trình rác rưởi ekip chương trình rác rưởi ekip chương trình rác rưởi! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!!”

“Những NPC người thật tạm thời đó thế nào rồi?”

Nhìn thấy Giang Bạch Kỳ, Tống Sư Yểu nở nụ cười ấm áp, xán lạn với anh. Giang Bạch Kỳ nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, nếu sớm biết sẽ yêu cô như vậy, anh nhất định sẽ gia nhập đoàn đội Olympic từ lâu, sớm tối ở bên cạnh cô, san sẻ áp lực cùng cô.

“Ăn cơm trước đã được không?” Giang Bạch Kỳ mang đồ ăn đóng gói từ nhà ra.

Tống Sư Yểu phát hiện Giang Bạch Kỳ đóng gói hơi nhiều: “Anh cũng chưa ăn à? Muốn ăn cùng em sao?”

“Ừ.”

“Mới mấy tiếng không gặp em đã cảm thấy cô đơn rồi sao?” Tống Sư Yểu cong mắt cười, trêu chọc anh.

Giang Bạch Kỳ không biết đùa, đỏ bừng tai, đưa cơm cho cô, khàn giọng nói: “Ăn cơm đi.”

Tống Sư Yểu đi tới ngồi xuống đối diện anh, nhìn dáng vẻ cúi đầu bưng đồ ăn của anh, tập đầu tiên sắp kết thúc rồi, cô sẽ nhanh chóng rời đi. Sau khi người thật đi, thế giới thực tế ảo sẽ có trạng thái như thế nào? Vẫn tự động vận hành, hay là tất cả NPC sẽ tiến vào trạng thái ngủ, cho tới khi tập hai bắt đầu mới tỉnh dậy.

Nếu cô đột nhiên biến mất trước mắt Giang Bạch Kỳ, anh sẽ ra sao đây?

Cô không hề hay biết, cũng không có thời gian để để ý.

Còn bao lâu nữa? Mười phút? Năm phút?

Để tập đầu tiên có một cái kết đầy gay cấn, giống như một bộ phim truyền hình xuất sắc, nhất định phải tung ra mồi câu ở mỗi tập cuối, khiến khán giả tràn ngập tò mò cùng cảm giác chờ mong, như vậy họ mới nóng lòng đón xem tập tiếp theo.

Đồng hồ đếm ngược còn năm phút kết thúc tập đầu tiên...

“Anh muốn ở bên em mãi mãi.” Giang Bạch Kỳ nói, anh đang tìm cách nói cho Tống Sư Yểu chuyện mình gia nhập đoàn đội Olympic, hy vọng cô sẽ không cảm thấy anh quá bám người.

“Anh sẽ ở bên em mãi mãi thôi.” Tới tập hai, anh nhất định sẽ lại xuất hiện bên cạnh em.

Đồng hồ đếm ngược còn ba phút kết thúc tập đầu tiên...

“Anh có cảm thấy, có gì đó kỳ lạ không?” Tống Sư Yểu thất thần ăn vài miếng, đột nhiên hỏi Giang Bạch Kỳ.

Lúc này, trái tim tổ đạo diễn đập thình thịch như sấm, da đầu lập tức căng ra, khán giả cũng không khỏi căng thẳng nắm chặt tay lại.

Giang Bạch Kỳ ngẩng đầu nhìn cô.

Đồng hồ đếm ngược còn một phút kết thúc tập đầu tiên...

“Phỏng đoán liên quan tới những người “chiếm giữ” đó, họ cảm thấy có lẽ là tổ chức nào đó nắm giữ một loại vũ khí khoa học kỹ thuật gì đó, có thể gϊếŧ chết tinh thần thể người khác sau đó bám vào… nhưng trong đầu em lại nảy lên một suy nghĩ khiến em rợn tóc gáy, chúng ta… hoặc là em, đang bị trêu đùa, đang bị quan sát…”

Góc trên cùng bên phải màn hình livestream, đồng hồ bắt đầu đếm ngược mười giây cuối cùng.

Tống Sư Yểu cụp mắt nhìn vào đáy bát, giọng điệu như đang kể một câu chuyện đáng sợ, khiến ekip chương trình nghe mà vã mồ hôi, da đầu tê dại.

“Em cảm thấy, thế giới này…”

5, 4,...

“Nhanh nhanh nhanh!” Người của ekip chương trình không nhịn được mà đứng lên, căng thẳng trừng mắt đếm số, cảm giác chẳng lành dâng lên mãnh liệt khiến họ nóng lòng muốn kỳ này kết thúc ngay lập tức.

Nhanh nhanh nhanh! Kết thúc đi!! Đừng để cô ấy nói ra! Mau im miệng ngay!!!

3, 2,...

Tống Sư Yểu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía máy quay vô hình, đôi mắt đen nháy đầy vẻ chắc chắn, không chút nghi hoặc, đánh thẳng lòng người.

“... Không phải là thật.”

1.

Đếm ngược kết thúc, phòng livestream đen kịt, chỉ còn những bình luận dài ngoằng chạy trên màn hình.

Trường quay chương trình “Ngày phán xét chính nghĩa” im phăng phắc, mọi người nghẹn họng trân trối, vẻ mặt trống rỗng.

Bình luận trên màn hình cũng trống trơn, vài giây sau mới bộc phát những tiếng thét chói tai như dời núi lấp biển.

...

Tác giả có lời muốn nói:

o( ̄▽ ̄)d