Dung Tranh bước một bước về phía nàng đi, duỗi tay lấy chiếc lá chi tuyết tùng trong tay nàng, nhấn từng chữ rõ ràng nói: “Chi tuyết tùng, bốn mùa xanh lá, thường sinh trưởng ở khu vực Đông Bắc, sinh trưởng tốt, năng lực thích ứng mạnh mẽ, thường được khai hoang trồng rừng hoặc được trồng ở các vùng núi những địa phương khó phát triển .”
Du Thiên Linh nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó nàng mới nở nụ cười: “Thật là kỳ quái, rõ ràng ta và ngươi đã tách ra hơn 3 năm, nhưng dường như ngươi không hề thay biến đổi một chút nào.” Du Thiên Linh lui lại mấy bước, dựa người vào hành lang dài phía sau, ngữ điệu nhẹ nhàng nói, “Ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi, không ngờ cũng đến nơi đây hít thở không khí .” ngữ khí kia giống như hai lão bằng hữu lâu ngày không gặp đang nói chuyện với nhau.
Dung Tranh cũng tiến lại gần, ngừng trước mặt nàng, thần sắc lại không cho là đúng giống nàng: “Nàng tên là Du Thiên Linh, Du Thất cũng không phải tên của nàng, nàng vẫn luôn không nói cho ta tên họ thật của nàng.”
Dường như Du Thiên Linh không nghĩ tới hắn vừa mở miệng sẽ nói cái này, nét tươi cười cứng lại, nhưng nàng lại nhanh chóng ra vẻ không sao cả nói: “Không phải ngươi cũng vậy sao? Tên của ngươi cũng không phải Bạch Dung, mà là Dung Tranh sao?”
Dung Tranh tới gần nàng một bước, thần sắc nghiêm túc nói: “Ta tên Bạch Dung, sau khi ta nhận tổ quy tông mới sửa tên thành Dung Tranh, lúc trước ta vẫn luôn theo họ mẹ, họ Bạch tên Dung, Bạch Dung là tên thật của ta.” Hắn nói cường điệu từng chữ một, “Ngay từ lúc bắt đầu ta đã nói cho nàng tên thật của ta.”
Du Thiên Linh vừa nghe như vậy, có chút hoảng hốt, nói tóm lại người không đủ thành ý là nàng?
Nàng ở dưới ánh mắt của hắn, không được tự nhiên vươn đầu ngón tay cuốn lấy ngọn tóc, nói: “Kỳ thật ta cũng không muốn lừa ngươi, vốn dĩ thời điểm ta chưa có đại danh mọi người đều gọi ta là Du Thất, cha mẹ huynh đệ cũng đều gọi ta là Tiểu Thất, đó cũng xem như nhũ danh của ta.” Nàng đẩy vai hắn về phía sau một chút, tùy tiện nói, “Ngươi so đo như vậy làm gì? Tên cũng chỉ là từ để xưng hô mà thôi !”
Dung Tranh cũng không thật sự không để trong lòng như nàng nói, bầu không khí không hề được hòa hoãn, ngược lại càng trở nên ngưng trọng, hai tròng mắt hắn nhìn chằm chằm vào nàng, hắn trầm giọng nói: “Lúc nương ta hấp hối, ta nói cho người rằng con dâu của người tên Du Thất, cho đến thời điểm người tắt thở người vẫn luôn nghĩ rằng con dâu của người là cô nương tên Du Thất.”
Biểu tình không đàng hoàng trên mặt Du Thiên Linh rút đi, ánh mắt trở nên phức tạp.

Cho nên lúc ấy Dung Tranh muốn cưới nàng? Tình cảm giữa bọn họ cũng không phải ảo giác, đó thực sự là loại tình cảm giữa nam nhân và nữ nhân? Cũng đúng, người như Dung Tranh sẽ không tùy tiện thân thiết với nữ tử, vậy lúc trước vì sao hắn không từ mà biệt?
Du Thiên Linh đang muốn hỏi hắn, Dung Tranh lại mở miệng trước, chất vấn nàng : “Lúc trước vì sao nàng không từ mà biệt? Thời điểm nương ta lâm chung muốn gặp con dâu một lần, ta đã tìm nàng thật lâu, thẳng đến khi nương tạ thế, ta cũng chưa tìm được nàng, cũng không thể để người gặp nàng một lần, vì sao nàng phải rời đi? Ngay cả một câu cũng không nhắn lại, mà chỉ để lại cho ta một cái tên giả khiến ta không thể tìm thấy nàng.”
Thanh âm của hắn thực sự bình tĩnh, nhưng từ trong mắt hắn nàng lại thấy được sự bi phẫn được cất giấu một cách yên lặng trong suốt ba năm.


Sau nhiều năm, nàng đã tiêu tan oán khí, nhưng dường như hắn một chút cũng không tan, thậm chí vẫn luôn oán trách nàng, chắc hẳn ba năm này hắn vẫn luôn oán nàng đi.
Du Thiên Linh có chút vô thố, không biết nói từ đâu , nửa ngày sau nàng mới nói: “Ta cho rằng người không từ mà biệt là ngươi, ngày đó sau khi ta trở về không tìm được ngươi, sau đó ta đợi ngươi ở cửa hàng năm ngày, ngươi vẫn không trở về, người chung quanh cũng không biết ngươi đã đi đâu, ta cho rằng ngươi không từ mà biệt, cũng rời đi, khi đó ta giận ngươi, nên chưa từng quay trở lại nơi đó, ta không biết ngươi vẫn tìm ta.”
Dường như đáp án này vẫn không thể khiến hắn tin phục, hắn lại nói: “Ta nhận được tin tức nương ta bệnh nặng, không kịp chờ nàng trở về đã chạy về nhà, nhưng lúc ta gần đi có để lại thư cho nàng, nàng cũng không thấy sao?”
Du Thiên Linh thật sự không thấy , ngay từ đầu nàng đã không tin Bạch Dung sẽ không từ mà biệt, nàng tìm kiếm khắp nhà, cũng không tìm thấy thư từ hắn để lại, chỉ phát hiện những đồ có giá trị trong nhà đều không thấy, ngay cả xiêm y hắn cũng mang đi hơn phân nửa.
“Mặc kệ ngươi tin hay không, lúc ấy ta đã tìm khắp nơi, thật sự không thấy bức thư nào của ngươi, ta đợi ngươi năm ngày nửa bước cũng không rời khỏi, ta cho rằng cho dù ngươi bận công chuyện nhưng trong vòng năm ngày ngươi vẫn sẽ quay trở lại nói với ta một tiếng, nhưng qua năm ngày ta vẫn không chờ được ngươi, cũng không biết nhà của ngươi thật sự ở nơi nào, ta phải đến nơi nào mới có thể tìm thấy ngươi, ta cho rằng ngươi không bao giờ trở lại nên mới rời khỏi đó.”
Mặc kệ rốt cuộc nàng có thấy lá thư kia hay không, nói cho cùng giữa hai người bọn họ chưa bao giờ có sự tín nhiệm lẫn nhau, cũng có thể nói là nàng chưa bao giờ tín nhiệm hắn.
Hắn nói: “Nhà của ta ở đó, cho dù ta đi đến đâu đều sẽ quay trở lại nơi đó, mọi thứ nàng biết về ta tất cả đều là sự thật, bởi vì nương ta bệnh nặng ta không có cách nào trở về sớm một chút, nhưng nàng cứ như vậy , đi không từ giã.

Ta không biết tên thật của nàng, cũng không biết xuất thân của nàng, càng không biết nhà nàng ở nơi nào.

Chỗ của ta, từ trước tới nay đều là nàng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chuyện của nàng nàng chưa bao giờ nói với ta, ta không hỏi không phải ta không để bụng, ta chỉ đang đợi nàng nói cho ta, nhưng nàng vẫn luôn không nói, ta còn tưởng rằng nàng đối với ta cũng giống như ta đối với nàng đều thẳng thắn thành khẩn.”
Đối mặt với chất vấn của hắn, Du Thiên Linh có chút hết đường chối cãi.

Lúc trước tuổi còn nhỏ, vốn dĩ vẫn giữ tính tình ham chơi không nhẫn nại, thời điểm ở cạnh Bạch Dung, nàng cũng chưa từng có chút kinh nghiệm gì về tình cảm nam nữ, loại này tình cảm sơ khai ngây thơ đối với nàng là một điều mờ mịt, nàng không rõ, sau đó thời điểm không tìm thấy Bạch Dung, thậm chí nàng còn tự cho là đúng căm hận hắn thật lâu, nhưng hiện nay xem ra, dường như người sai chính là nàng……
“Ta……” Nàng giống như đã quay về ba năm trước đây, trở lại thời điểm mờ mịt vô tri, “Thực xin lỗi, lúc trước ta thật sự không biết, ta tưởng ngươi không từ mà biệt, rốt cuộc ngươi không tầm thường như vậy, ta vẫn luôn cho rằng ngươi đang dấu diếm thân phận chỉ tạm thời ở nơi đó, ta……”

Nàng thật sự không biết nên nói như thế nào.

Lúc trước gặp được Bạch Dung là chuyện ngoài ý muốn, khi đó nàng thích đi khắp mọi nơi, nghe nói Lâm gia thôn có rất nhiều thợ rèn có tay nghề cao siêu, nàng liền qua đó muốn tìm người luyện cho mình một binh khí phù hợp, tìm một vòng mới tìm ra Bạch Dung.

Lúc ấy giữa một đám lão nhân hắn có vẻ phá lệ xuất sắc, thành công hấp dẫn sự chú ý của nàng, nàng quan sát thủ nghệ của hắn, không ngờ lại không hề thua kém những người thành thạo cao siêu một chút nào.

Hơn nữa bộ dáng hắn làm việc đặc biệt nghiêm túc, cho dù hắn mặc xiêm y vải thô dơ bẩn, cũng có một loại mị lực nói không nên lời.
Nhưng tính tình của hắn rất quái gở, nàng bỏ tiền thuê hắn luyện chế cho nàng một thanh kiếm, hắn không làm, nói chỉ làm việc cho người có duyên.

Du Thiên Linh cũng là người có tính tình khó chịu, nàng quấn lấy hắn, la hét phải làm người có duyên của hắn, ăn vạ tại nhà hắn, mỗi ngày đi theo hắn, đuổi cũng không đi.
Sớm chiều ở chung, khiến cho Du Thiên Linh đối với hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú, hắn là thợ rèn, nhưng cũng biết làm mộc, còn biết nấu đồ ăn ngon, khâu vá cũng không kém, hơn nữa học thức uyên bác, phảng phất như cái gì hắn cũng biết.

Mà người có duyên trong lời hắn, đều là một số người nghèo khổ , thậm chí hắn còn không kiếm được một chút bạc nào, thức ăn mỗi ngày, nếu không phải tự mình trồng, chính là đào trong núi , hoặc là hương thân cho.


Rõ ràng là người ít nói ít cười , nhưng nhân duyên lại đặc biệt tốt.
Sau đó, nàng sống ở nhà hắn một thời gian dài, hương thân đều gọi nàng là tức phụ Bạch gia, mới đầu nàng chỉ cảm thấy cách xưng hô này nghe rất vui tai, nhưng dường như cách xưng hô này đã vô hình buộc hai người lại gần nhau.
Dần dần, Bạch Dung sẽ chờ nàng về nhà ăn cơm, thỉnh thoảng hắn sẽ làm chút thức ăn nàng thích ăn, ban đêm hắn sẽ khêu đèn giúp nàng may vá xiêm y, thời điểm vào thành họp chợ sẽ mua cho nàng chút đồ vật trở về.

Từ nhỏ Du Thiên Linh đã được sủng ái, cái gì cũng không thiếu, nhưng ở cùng Bạch Dung nàng đã tìm được cảm giác khác biệt, nàng và hắn giống như một đôi phu thê bình thường nghèo khổ, hắn từ phiền chán nàng, đến dùng mọi cách để dung túng nàng, cho nàng cảm giác vui vẻ mà nàng chưa bao giờ có, đó là tình cảm trong sáng ngây thơ của mối tình đầu.
Hiện tại, khi nàng đối mặt với Bạch Dung, vẫn là một loại tình cảm khác biệt.
Dung Tranh nhìn nàng, hỏi: “Lúc trước nàng quấn lấy ta, có phải chỉ muốn ta làm kiếm giúp nàng hay không, khi đạt được mục đích, nàng có thể tiêu sái rời đi.”
Đối với Dung Tranh mà nói, lúc trước Du Thiên Linh rất thần bí, chuyện của nàng hắn cái gì cũng không biết, hắn chỉ biết nàng quấn lấy hắn muốn hắn làm cho nàng một thanh kiếm, sau đó hắn làm xong, lại dấu đi không đưa cho nàng, đại khái trong lòng hắn có chút sợ nàng cầm được kiếm sẽ rời đi.

Khi bệnh tình của mẫu thân tạm thời ổn định , thời điểm hắn về nhà tìm nàng, hắn phát hiện thanh kiếm mà hắn cất dấu đã không thấy, sau đó quả nhiên Du Thiên Linh cũng không thấy nữa, vừa đi chính là ba năm, thẳng đến hôm nay mới gặp lại.
Du Thiên Linh lắc đầu: “Mới đầu là vậy, sau này càng ngày ta càng muốn ở cùng ngươi, khi đó ta thật sự nghĩ ngươi không từ mà biệt, ta cũng không biết vì sao không thấy lá thư kia ……” Nói đến đoạn này, nàng đột nhiên nhớ tới, ngày nàng quyết tâm rời đi, là Hạ Diệc Thầm nửa đường đón nàng trở về……
“Nương! Tên thối tha Hạ Diệc Thầm!”
Dung Tranh nghe thấy tiếng nàng mắng thì hỏi lại: “Nàng nói cái gì?”
Du Thiên Linh có chút bực bội vò tóc: “Nói tóm lại, lúc ấy ta bị người chơi, hiểu lầm ngươi, mới tạo thành cục diện ngày hôm nay, ta…… Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng hiện nay ta đã thành thân, là người có gia thất, ngươi…… chúc ngươi cũng sớm tìm được mối lương duyên của mình, về sau có chuyện gì cần ta, cứ việc mở miệng.” Dù sao nàng cũng không có khả năng chém mình thành hai nửa.
Dung Tranh không nói chuyện, vẫn luôn nhìn nàng như vậy, một hồi lâu sau hắn mới nói: “Vì sao nàng lại thành thân? Không phải trước khi thành thân nàng không hề quen biết người nọ sao?”
Du Thiên Linh nói năng có chút lộn xộn : “Đúng là ta thành thân có chút vội vã, cảm thấy huynh ấy không tệ lắm liền gả mình đi, hiện nay ở chung cũng khá tốt, huynh ấy là người không tồi .”
Dung Tranh bước về phía nàng vài bước, ngừng ở khoảng cách chỉ cách nàng nửa người, hắn cúi đầu, đối diện với hai tròng mắt của nàng, hỏi nàng: “Nàng đã sớm quên mất ta rồi sao?”

Trong lòng Du Thiên Linh nhảy thình thịch một cách lợi hại, dường như hai người đã quay trở lại lần đầu tiên hắn hôn nàng……
Khi đó, bọn họ giặt quần áo ở bờ sông, đó là lần đầu tiên nàng giặt đồ, thời điểm đập quần áo bị nước bắn đầy mặt, hắn nâng tay áo lau cho nàng , gương mặt hai người cách nhau rất gần, thời điểm cánh môi mềm nhũn đặt lên môi nàng, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đến khi nàng phục hồi tinh thần trong lòng cũng nhảy phịch phịch một cách lợi hại.
Lúc Du Thiên Linh đang xuất thần, gương mặt Dung Tranh đã gần trong gang tấc, nàng hoảng sợ: “Ngươi…… Ngươi làm gì vậy !”
Dung Tranh duỗi tay đỡ lấy cái gáy đang cố tránh né của nàng, hơi thở mang theo một chút rượu nói: “Ta muốn biết có phải nàng đã quên ta hay không……”
*
“Hoài Kim, huynh đứng ở chỗ này làm gì, tìm được người chưa?” từ xa Chung Lâm đã nhìn thấy Thời Hoài Kim đứng ở hành lang không nhúc nhích, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Theo ánh mắt Thời Hoài Kim, hắn nhìn qua, liền thấy được hình ảnh thập phần thân mật của hai người kia, tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng một thân xiêm y theo quy chế của công chúa, ngoại trừ Du Thiên Linh còn có thể là ai?
Hắn hoảng sợ, vội nhìn về phía Thời Hoài Kim, sắc mặt mới hồng nhuận được một chút, lại trở nên trắng bệch .
Ngay lập tức Chung Lâm liền phát hỏa: Đồ công chúa xấu xa! Hắn đã sớm biết nàng sẽ không bao giờ thay đổi được bản chất của mình ! Lúc này mới qua một khoảng thời gian mà nàng đã vội vã đi tìm người khác!
Chung Lâm nổi giận đùng đùng nói: “Nhìn thì có ích gì! Đi, cùng ta qua đó, tách bọn họ ra! Hiện nay nàng đã có Phò mã là huynh, sao có thể làm như vậy ? Huynh đừng sợ , vốn dĩ trong việc này nàng chính là người vô lý!”
Thời Hoài Kim giữ chặt Chung Lâm đang xúc động, lắc đầu nói: “Đừng qua đó, ta không có việc gì, huynh xem xét bốn phía một chút, đừng để người không liên quan nhìn thấy.”
Chung Lâm thật sự hận rèn sắt không thành thép, tức phụ đã đội nón xanh cho hắn, không ngờ hắn còn muốn canh chừng giúp nàng!
“Hoài Kim……”
“Đi!” Đây là lần đầu tiên Thời Hoài Kim lớn tiếng với Chung Lâm.
Tuy rằng trong lòng Chung Lâm tức giận, nhưng lúc này hắn lại càng đồng tình với huynh đệ của mình, hắn giật giật khóe miệng, nhưng vẫn không hề nói gì, xoay người đi làm việc, lưu lại một mình Thời Hoài Kim ở chỗ này.