Lúc này hai người đi đến khu vực náo nhiệt nhất của đường Thanh Châu, tửu lầu lớn nhất của Trấn thanh Châu Bách Hương lâu.Sau khi vào cửa, cứ theo lẽ thường ngồi vào đại sảnh ở lầu một.

Sau khi Lạc Vân Dã gọi mấy món ăn đặc sắc, Ngu Tri Dao lại gọi thêm mấy món, rồi sau đó hai người yên lặng chú ý những người xung quanh, lưu ý tin tức của Vân giới.Bởi vì ngày mai trấn Thanh Châu sẽ tổ chức hội đèn, lúc này trong đại sảnh lầu một gần như không còn chỗ ngồi nữa.Ngu Tri Dao còn nhìn thấy Sở Thanh cầm đầu bốn đệ tử Vân Kiếm phái, lúc bọn họ ngồi vào không lâu, đám người này vào cửa ngồi bên trái nàng.Ngu Tri Dao cũng không lo lắng bọn họ bị nhận ra, bây giờ nàng rất ăn ý đồng bạn thiếu niên này.Ngôn hạnh cử chỉ của Lạc Vân Dã và Minh Lê chỉ có thể nói là không liên quan chút nào.


Cho đám người này suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ được nàng ở bàn bên cạnh.Vì vậy Ngu Tri Dao cứ theo lẽ thường ăn uống vô cùng vui vẻ với Lạc Vân Dã.Trái lại bàn tu sĩ sau lưng bọn họ ăn uống xong, ngươi một lời ta một lời nói ra tin tức hữu ích.Tu sĩ áo trắng uống nhiều, tự cho là nói nhỏ, thực tế giọng nói rất lớn: "Ôi ôi, các ngươi đều nghe qua chữ? Nghe nói thôn kia lại hao tổn một nhóm tu sĩ, tiến vào thì không đi ra được nữa."Tráng hán giắt bên hông một cây đại dao, cơn say dâng lên, lớn tiếng nói: "Ợ! Thôn nào?"Tu sĩ áo trắng: "Chính là cái thôn "không thể nói" từ trấn Thanh Châu đi về phía Đông ba mươi dặm."Tráng hán không nhịn được: "Cái gì mà thôn "không thể nói"! Chính là một cái thôn nát, lão tử ở bên ngoài cũng có thể trực tiếp lật nó!"Người bên cạnh lập tức che miệng gã lại: "Xuỵt xuyt, nhỏ giọng một chút.

Thôn kia rất kỳ lạ, nghe nói có tiền bối Quy Nhất cảnh đi vào.

Chẳng qua cũng chỉ là nghe nói, tiền bối này muốn tìm kiếm tu sĩ đi vào lúc trước nhưng cũng một lần đi không về.

Xa không nói, cứ nói gần đi.

Ba ngày trước không phải có bảy tu sĩ Minh Tâm cảnh, ở ngoài đường phố gi3t chết người giả mạo Tu sĩ Thiên Bảng sao.

Sau khi bọn họ nghe được chuyện này, cảm thấy là có Ma tộc quấy phá, muốn trảm yêu trừ ma, giải cứu bá tánh trong thôn kia, lập tức mời một người dẫn đường.


Sau khi bọn họ tiến vào người dẫn đường ở bên ngoài nói, mơ hồ nghe dược tiếng kêu thảm thiết, người dẫn đường vội vả trốn về."Tráng hán bị dọa cho tỉnh rượu: "Chuyện này...!thôn "không thể nói", lại đáng sợ như vậy sao?""Ai..." Tu sĩ áo trắng lắc đầu nói: "Không thể nói, không thể nói."Ngu Tri Dao vừa ăn vừa nghi nhớ những chữ mấu chốt, đi về phía Đông cách trấn Thanh Châu ba mươi dặm, thôn "không thể nói" có cổ quái, rất nguy hiểm, phải tránh.Ở đối diện Lạc Vân Dã cũng âm thầm ghi nhớ.Bàn phía sau không còn nói chuyện này nữa, lại bắt đầu uống rượu.

Ngu Tri Dao còn dành chút thời gian dựng lỗ tai nghe ngóng bàn bên cạnh.Từ trước đến nay Sở Thanh lấy trừ ma làm nhiệm vụ của mình lúc này lại khuyên can hai ba đệ tử nhiệt huyết muốn cầm linh bảo đi liều mạng, lấy trách nhiệm nặng nề bắt phản đồ mà môn phái giao cho thuyết phục bọn họ..