???

Tần Thời Dụ nhất thời hóa đá ngay tại chỗ.

Người Lâm Trình gọi nhất định không phải cô, nhất định không phải cô…

Cô chỉ cần làm một pho tượng từ đầu đến cuối…

“Bộ vị tiên sinh này đang mặc, cô có thể lấy cho tôi một bộ như vậy không?”

Giọng nói ấy càng ngày càng gần, Tần Thời Dụ tự mình tê liệt thất bại, không thể không thừa nhận, người này chính xác là đang gọi cô.

Trong cửa hàng này không có người khác sao?

Sao lại cứ nhìn chằm chằm một mình cô?

Đúng là, trời xanh làm ơn cứu mạng!

Tần Thời Dụ nhìn Trì Nghiên cầu cứu, nhưng tên Trì Nghiên lại cứ đứng trước gương như gậy Như Ý cắm xuống biển, không có một chút phản ứng nào, không có một chút giác ngộ phải cứu giúp bạn cùng nhà trong hoạn nạn.

Tần Thời Dụ bất lực, nghiến răng quay người qua, đầu cúi xuống thật thấp, hình như đang viết một câu bùa chú “Anh ta nhất định không nhận ra mình” trên trán, không thèm đếm xỉa gì nữa.

“Cái đó, vị tiên sinh này, anh…”

Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, đằng sau lại truyền đến một giọng nói trầm thấp.

“Xin lỗi, bây giờ cô ấy không rảnh.”

Nói rồi, Trì Nghiên quay người qua, cởi áo vest xuống, nhét vào trong tay Tần Thời Dụ.

“Bộ này tôi không hài lòng, đổi bộ khác đi.”

Trì Nghiên nói rồi khẽ chỉnh lại cổ tay áo, sau đó lười biếng ngước mắt, ánh mắt không rõ cảm xúc rơi trên người Tần Thời Dụ.

Tần Thời Dụ thấy vậy thì phản ứng lại, ôm chiếc áo đó vội chạy lấy người.

Cô đưa chiếc áo đó nhân viên chân chính, còn hỏi cô ấy một mẫu khác, nhưng lại chậm chạp không đi trở về.

Bởi vì từ xa cô nhìn thấy Trì Nghiên và Lâm Trình hình như đang nói chuyện gì đó ở bên ấy.

Lúc này anh đã cởi áo ngoài, bên trong chỉ còn lại áo sơ mi, đường nét cơ thịt nửa thân trên rắn chắc lưu loát hoàn toàn hiện ra.

Cô biết Lâm Trình cũng là công tử nhà giàu, nhưng lúc này anh ta đứng với Trì Nghiên lại bị Trì Nghiên đè ép một phần.

Trì Nghiên nhìn có vẻ không muốn để ý đến anh ta lắm, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, có hơi mất kiên nhẫn.

Lại qua mấy phút, tạ trời tạ đất, Lâm Trình cuối cùng cũng đi rồi.

Tần Thời Dụ cầm áo ngoài vội vàng chạy ra, chạy đến trước mặt Trì Nghiên còn hơi thở gấp.

“Hai người… Quen nhau à?”

Đầu mày Trì Nghiên hơi chau lại, không có biến hóa cảm xúc gì.

Hỏi anh anh cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Quen, không thân.”

“Ồ.”

Nhìn thấy dáng vẻ không muốn nói của Trì Nghiên, Tần Thời Dụ cũng không hỏi nữa.

Bầu không khí đột nhiên đông cứng, hai người đều không nói chuyện, im lặng ở đây đợi Trì Linh quay trở lại.

Qua một lúc, Trì Nghiên như nhớ ra việc gì đó, liếc mắt nhìn cô, con ngươi hơi híp lại, hình như là đang cười.

Bên môi lại không có một chút ý cười nào.

“Vừa nãy là chuyện gì?”

Tần Thời Dụ nhớ đến một màn ngượng ngùng làm cô chui xuống lỗ vừa nãy, bất lực lại buồn cười, cũng không giấu diếm gì, trực tiếp nói với Trì Nghiên.

“Buổi tối hôm đó không phải em đã nói cấp ba em có hảo cảm với một nam sinh sao.”

“Chính là anh ta.”

“Lâm Trình.”

“Không ngờ anh cũng biết.”

Cô vừa nói xong, hai người lại rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, Trì Nghiên nở nụ cười lười biếng lại trào phúng, lời đến bên miệng cũng mang ý trêu trọc.

“Hóa ra, chính là anh ta.”

“Ánh mắt của em cũng chẳng tốt lắm.”

Tần Thời Dụ lập tức muốn vặt đầu Trì Nghiên xuống làm bóng đá.

Cô đã đủ khó chịu rồi, còn phải k1ch thích cô!

Quả thực không phải con người.

“Chỉ mỗi ánh mắt anh tốt thôi được chưa.”

Tần Thời Dụ tức giận bừng bừng, quay đầu đi không muốn nhìn anh.

Cúi đầu nhìn thấy tay mình còn đang giúp anh cầm áo ngoài, càng tức giận hơn, quay đầu vứt chiếc áo cho anh.

“Tự mình tính tiền đi.”

Trì Nghiên nhìn gương mặt nhỏ của cô bị tức đến đỏ ửng, giống như một con mèo kiêu ngạo, làm người ta muốn trêu chọc nó.

Anh thấp giọng cười một tiếng.

“Em khen ánh mắt anh tốt là đang khen chính mình à?”

???

Tần Thời Dụ: Anh lý giải như vậy cũng được.

Tần Thời Dụ vẫn không để ý đến anh, ngược lại Trì Nghiên lúc này chọc cô đến nghiện rồi, còn lảm nhảm ở đằng sau cô.

“Sợ bị anh ta nhìn thấy như vậy sao?”

Tần Thời Dụ quyết định giữ vững đức tính tốt đẹp im lặng là vàng, không để cho Trì Nghiên có cơ hội cười mình.

Trì Nghiên thấy cô cứ mãi không nói chuyện, ngữ điệu ôn hòa hơn một chút, còn mang theo ý giải thích.

“Anh nói ánh mắt em không tốt là vì tên Lâm Trình đó không tốt như trong tưởng tượng của em.”

“Các cô gái trong giới đều bị anh ta tán tỉnh một lượt, có người thậm chí còn bị lừa lên giường, mặc quần lên là không nhận người nữa, người trong giới đều biết, anh ta chỉ là một tên mặt người dạ thú.”

Tần Thời Dụ ngây ra, sau đó là kinh ngạc.

Hồi còn học cấp ba, Lâm Trình vẫn luôn có hình tượng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng dịu dàng như ngọc, thành tích cũng vô cùng ưu tú, là nam thần ở trong trường học.

Tốt đẹp như là bước ra từ trong tiểu thuyết.

Cô có chút không tin được… Người này thế mà lại có một mặt như vậy.

Tần Thời Dụ nhất thời còn chưa sắp xếp được mạch suy nghĩ, Trì Nghiên lại nói tiếp.

“Vậy nên em tự ti như vậy làm gì, trực tiếp phóng khoáng tốt bao nhiêu, em cũng không phải không thể gặp người khác.”

Trì Nghiên nói đến đây thì ngừng lại, đuôi mày ẩn giấu ý cười.

“Hơn nữa, anh ta hình như, căn bản không nhận ra em.”

Tần Thời Dụ nghe thấy lời vừa nãy của anh còn có chút cảm động, lúc này lại bị làm cứng họng không nói nên lời.

Anh không thể! Thu lại câu cuối cùng sao!

Không thể không nói, tâm tư của con gái cũng khá kỳ lạ.

Vừa nãy cô còn cầu mong Lâm Trình không nhận ra mình, lúc này chút lòng tự trọng đó đang tác quái, rối rắm về việc tại sao anh ta lại không nhận ra mình.

Lẽ nào là do cô xấu hơn?

Béo hơn?

Hay là cô bị trọc rồi?



Tần Thời Dụ còn đang chìm trong bi thương, khép hờ mắt đang suy nghĩ hôm nào có nên hẹn một buổi trồng tóc để cứu vãn đường chân tóc của mình không.

“Vậy nên, vừa nãy anh ta nói chuyện với em nói không chừng không phải thật sự muốn em giới thiệu cho anh ta, chẳng qua là thấy em xinh đẹp, muốn tán mà thôi.”

…?

Tần Thời Dụ bỗng ngước mắt lên.

Biểu cảm có một tia kinh ngạc.

Vừa nãy… Trì Nghiên… Có phải khen cô xinh đẹp không?

“Vừa nãy anh nói gì? Nói lại lần nữa?”

Trì Nghiên lập tức hồi phục lại vẻ lãnh đạm trước kia, giống như người vừa khen cô xinh đẹp là nhân cách thứ hai của anh, không phải bản thân anh.

Anh thu lại biểu cảm, thờ ơ nói một câu.

“Anh chỉ đang an ủi em, đừng hiểu lầm.”

A, người đàn ông này kiêu ngạo thật, lời mình đã nói còn không thừa nhận.

Khen cô một câu khó vậy sao?

Tần Thời Dụ vốn còn muốn lý luận với anh hai câu, nhưng lúc này Trì Linh đã trở lại, cô đành thôi.

“Anh, chị dâu, hai người chọn xong chưa?”

Tần Thời Dụ khoanh tay, đứng một bên giễu cợt.

“Trì Linh, rõ ràng là sinh nhật em, em xem anh em đi, tìm bao nhiêu đồ đẹp cho mình, chậc chậc…”

Trì Linh cười cười.

“Không sao, đợi chút nữa để anh giúp chúng ta thanh toán là được rồi.”

“Anh, anh mau thanh toán đi, chúng em ở đây đợi anh.”

Tần Thời Dụ đang định ngồi xuống ghế đợi anh đi thanh toán, ai ngờ cô lại bị Trì Nghiên kéo lên.

Trì Nghiên kéo tay cô, cả người cô lập tức tê rần như có dòng điện chạy qua, nhưng Trì Nghiên không dừng lại tại đó, anh phủ người xuống, gác cằm lên hõm vai cô, hơi thở nặng nề phả lên, rất ngứa.

Nhưng cô lại không dám động đậy.

Cô nghe thấy Trì Nghiên thấp giọng cười cười bên tai mình, âm thanh còn mang theo một tia mị hoặc.

“Bà xã, tiền của anh đều giao cho em giữ rồi, làm gì còn tiền để thanh toán.”

“Cục cưng giúp anh mua có được không?”

???

!!!

Bây giờ trong đầu Tần Thời Dụ tràn ngập dấu hỏi, thậm chí còn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không.

Mẹ nó, có nhầm không vậy, tiền của Trì Nghiên ở hết chỗ cô thì cô đã sớm cuỗm tiền cao chạy xa bay, làm một con chim nhỏ tự do tự tại vui vẻ rồi, còn ngày ngày đấu trí đấu dũng với anh làm gì, quan trọng là còn đấu không lại?

Cô đang định lên tiếng, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của Trì Nghiên, nhìn ánh mắt bây giờ của anh có bao nhiêu xảo quyệt.

Cô hiểu rồi, cô đây là lại trúng kế rồi.

Dưới sự c**ng bức dụ dỗ vô hình của anh, Tần Thời Dụ run rẩy móc thẻ của cô ra, dùng ánh mắt như nhìn mẹ ruột nhìn chị nhân viên bán hàng, suýt nữa thì nói ra một câu.

“Tình yêu, có thể giảm giá không?”

“Hoặc là, có thể trả góp không?”

Cuối cùng, lý trí chiến thắng xúc động, cô ngẩng đầu nhìn trang trí xa xỉ cao quý trong tiệm, lại nhìn người đàn ông có giá trị con người không biết cao gấp bao nhiêu lần cô đứng bên cạnh, lặng lẽ nuốt ngược nước mắt vào trong, giao thẻ ra.

Nghe câu “Cảm ơn quý khách ghé thăm, hoan nghênh lần sau lại đến” của chị nhân viên bán hàng, trái tim Tần Thời Dụ hoàn toàn vỡ vụn.

Vụn đến nỗi keo 502 cũng không dán lại được.

Ba người đi ra khỏi cửa hàng, Tần Thời Dụ rõ ràng có hơi ủ rũ, đầu cụp xuống, đi rất chậm.

Điện thoại của cô cũng rung lên một cái.

Ngân hàng thân thiết nhắc nhở lần này cô tiêu mất 2xxxx, cô nhìn số dư ít ỏi, càng cảm thấy tức không chịu được.

Nói thật nếu là con số này trước đây cô cũng không đến nỗi không tiêu nổi, chủ yếu là do dạo gần đây tài chính eo hẹp, một đồng tiền cô cũng phải bủn xỉn.

Tích lũy từng chút một bây giờ là để sau này đại phú đại quý sớm ngày đá bay Trì Nghiên.

Bây giờ cô đã bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để moi tiền trên người Trì Nghiên rồi.

Anh cướp đi từ chỗ mình, cô nhất định sẽ để anh trả lại gấp bội.



Trì Linh tưởng rằng Tần Thời Dụ đi mệt rồi, chạy đến bên cạnh cô, khoác tay cô kéo cô đi.

“Em không ngờ anh em lại nghe lời như vậy, để chị dâu giữ tiền của mình.”

“Đàn ông đã kết hôn đúng là khác hẳn, nhớ lúc đầu anh ấy ham chơi như vậy, không có tiền trên người là không được. Bây giờ xem ra cũng tìm được một người có thể đàn áp được anh ấy rồi.”

Xong rồi Trì Linh còn cảm thán một tiếng.

“Đúng là hạnh phúc.”

Tần Thời Dụ ở một bên lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Chút hạnh phúc này cô không muốn, bây giờ trả hàng còn kịp không?



Nhị thế tổ Trì Nghiên còn chưa định bỏ qua cho cô, lại kéo cô đi mua nào là nhẫn, vòng cổ, kính râm, mũ…

Tuy rằng đều là những vật nhỏ, nhưng đều là nhãn hiệu lớn, một đống cộng lại suýt nữa làm Tần Thời Dụ phát điên ngay tại chỗ.

Nếu như không phải nể mặt Trì Linh, còn có các yếu tố tiềm tàng xung quanh, cô chắc chắn sẽ liên hệ luật sư ngay tại chỗ, hôm nay cho dù phải táng gia bại sản cũng phải viết được tờ đơn ly hôn.

Suy cho cùng món nợ này cô sẽ đòi lại từ chỗ anh.

Tần Thời Dụ chỉnh lại sắc mặt, giả vờ cười khoác lên tay Trì Nghiên.

“Ông xã, hôm nay mua nhiều như vậy, chắc là không còn gì phải mua nữa đâu nhỉ?”

Tần Thời Dụ cảm thấy bản thân đã ám thị rất rõ ràng rồi.

Nhưng không biết tên Trì Nghiên này thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, có lẽ phần lớn là vế sau.

Anh còn thật sự chau mày lại, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một phen.

“Còn có một thứ.”

“Hứa Trầm hai ngày trước lái chiếc Lamborghini Aventador của anh đi rồi.”

“Anh muốn mua một chiếc nữa.”