Công ty HIN ENT.
Nguyên Ngọc Dương đang ngồi thả mình trên chiếc ghế chủ tịch, đôi mắt nhắm lại dưỡng thần, chân gác lên mặt bàn một cách thoải mái.

Bỗng một tiếng “rầm” mạnh mẻ vang lên trong không khí yên tĩnh, Nguyên Ngọc Dương bình thản như không có chuyện gì xảy ra, có vẻ không làm ảnh hưởng đến anh lắm, vì anh biết tên tiểu tử quậy phá kia lại tới đây làm phiền mình rồi ‘haizzz…thật là mệt mỏi!’
Âu Thành Triệu hùng hổ lấy chân đạp cái cửa ra, một tay đút túi quần một tay cầm điếu thút hút vào rồi nhả ra một ngụm khói, hai đôi mắt híp lại ngả ngớn.
“Tên Dương kia!”
Nguyên Ngọc Dương chậm rãi mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra, chán nản nhìn Âu Thành Triệu.

Anh và cậu bằng tuổi nhau nhưng cảm thấy tên này thật trẻ trâu đi, trong khi anh đã có cơ nghiệp hùng vĩ như thế này thì hắn lại ăn chơi, quậy phá làm phiền người khác!
“Lại gì nữa đây? Chẳng phải đã hợp tác như lời cậu nói rồi sao?”
Cậu cười đểu vang lên một tiếng “hư” rồi nói.
“Nghĩ như vậy là xong à? Mình còn nhiều thứ hay cần nhờ cậu giúp lắm, chuẩn bị tinh thần đi!”
“Tại sao cậu phải trêu chọc cô ấy làm gì?”
“Mình thích! Được không? Mình thích trêu đùa khiến người ta tuyệt vọng, đó là thú vui của mình!”
Nguyên Ngọc Dương chán nản lắc đầu.

Giọng nói mỉa mai vang lên
“Không nghe lời mình sau này đừng có tìm mình khóc đó!”
Nghe câu nói này của Nguyên Ngọc Dương cậu thầm khinh bỉ.

Nghĩ cậu là ai chứ? Một người như cậu mà phải khóc vì một người đàn bà sao? Nực cười.

Cuộc đời cậu chỉ có chơi và chơi không ai có đủ trình độ để đảo lộn kế hoạch của cậu!

“Sao phải hối hận? Không đủ tầm ảnh hưởng với mình”
Thấy tên này khó bảo Nguyên Ngọc Dương bất lực không thèm nói nữa, mà bảo cậu ngồi xuống.
“Haizz thiệt hết nói nổi cậu, có chuyện gì thì ngồi xuống nói lẹ đi cho mình còn nghỉ!”
Âu Thành Triệu bước tới ngã lên chiếc sofa đắt tiền, hai tay dang ra hai bên, đầu ngửa lên, vừa nhắm mắt hưởng thụ vừa nói.
“Nghe nói vài bữa nữa La Ly sẽ chụp hình quảng bá sản phẩm mới của Lạc Ân Nghiên?”
Nguyên Ngọc Dương nhấm nháp ly trà nóng rồi bỏ xuống, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của cậu.
“Đúng, có việc gì sao?”
“Không có gì! Mình muốn cô ta làm tốt một chút”
“Chỉ đơn giản vậy?” Anh cảm thấy nghi ngờ thái độ của tên Thành Triệu này, tự nhiên tốt vậy sao? Anh thấy cô gái Lạc Ân Nghiên này thật xui rủi khi bị lọt vào mắt xanh của tên này, chắc có lẽ cả đời này cô sẽ mệt mỏi lắm đây.
Âu Thành Triệu nhìn khuôn mặt không tin của Nguyên Ngọc Dương thì vỗ tay, bật cười thích thú.

Giọng nói vui vẻ vang lên.
“Cậu nghĩ sao?”
“Mình không nghĩ đơn giản vậy, cậu có ý đồ gì à?” Nguyên Ngọc Dương hỏi.
“Cậu biết rồi còn hỏi làm gì? Nói chung nói qua cậu thì hơi phiền, tốt nhất là cậu đưa số điện thoại minh tinh đó cho mình.

Còn làm gì sau này sẽ biết sau”
“Thành Triệu! Mình khuyên cậu có giới hạn thôi!”
Âu Thành Triệu khuôn mặt thả lỏng mỉm cười, tay vỗ vào đệm ngồi chiếc sofa rồi từ từ đứng lên tặc lưỡi nói.
“Mình biết rồi cậu không cần quan tâm đâu! Nhớ gửi số cô minh tinh đó cho mình, tạm biệt!”
Nguyên Ngọc Dương nhìn bóng lưng dần dần khuất đi mất dạng thì lắc đầu ngán ngẫm.

Đúng là tên khó bảo!

****************
Trong phòng tổng giám đốc.
Lạc Ân Nghiên ngồi nghiêm, khuôn mặt tập trung nhìn vào màn hình.

Cô đang chuẩn bị cho dự án xuất ra thị trường sản phẩm mới.

Lần này La Ly sẽ là người chụp ảnh quảng bá cho sản phẩm này.

Mọi kế hoạch đều được cô dựng lên rất kĩ lưỡng, sản phẩm lần này tốn rất nhiều công sức của cả cô và công ty, cô mong muốn nó sẽ được tiếp nhận đông đảo từ phía người dùng.
Tiếng gõ cửa vang lên phá hư không khí yên tĩnh.

Vi Yến bước vào tay cầm tập hồ sợ đặt nhẹ lên bàn nói.
“Nhiệm vụ đã được hoàn thành ạ! Sếp xem kế hoạch còn gì sai sót nữa không ạ?”
“Được rồi em ra ngoài đi, tí chị xem xong sẽ bảo em vào nhé!”
“Vâng ạ!”
Hai mươi phút sau, Lạc Ân Nghiên hoàn thành xong bản kế hoạch cần làm cho hôm quảng bá, cô mệt mỏi vươn vai, những tiếng “tách tách” khớp xương vang lên rõ rệt.

Đúng là sau khi hoàn thành công việc gì đó cảm thấy thật thoải mái đi.

Bỗng Vi Yến đẩy cửa bước vào mà không gõ cửa trước, trên tay cầm một bó hoa hồng khổng lồ làm cô có chút giật mình.
“Sếp có người gửi hoa cho chị!”
Cô trợn mắt bất ngờ, đứng lên tiếp nhận bó hoa từ tay Vi Yến, giọng nói thắc mắc.

“Ai tặng vậy?”
“Em không biết, có một người giao tới nói là đưa cho chị” Vi Yến vừa lắc đầu vừa nói.
Lúc này, tay cô chạm nhẹ vào một tờ danh thiếp, được treo bằng sợ dây lủng lẳng dưới bó hoa, cầm lên đôi mắt bắt đầu chạy theo dòng chữ ghi trên đó.
‘Ân Nghiên! Sắp tới ngày lẽ tình nhân, lúc chúng ta quen nhau không bao giờ có những dịp đi chơi vào ngày này, cũng không bao giờ tặng quà nhau vào những ngày này.

Anh cảm thấy thật có lỗi với em…’ cuối câu của tờ giấy còn ghi ba chữ “Anh yêu em” được nhấn mạnh.

Với câu từ như thế này, cô đã biết được ai tặng rồi, Lạc Ân Nghiên lạnh nhạt nói với Vi Yến.
“Đem bó hoa này vứt hộ chị!”
Vi Yến há hốc mồm ngạc nhiên.
“Sao ạ? Vứt sao chị, em thấy hoa hồng này rất bự sẽ rất nhiều tiền đó, vứt đi thì tiếc lắm”
“Nếu em thích chị có thể cho em đem về cắm bình bông đó!”
“Thật sao? Vậy em xin nhé” Vi Yến vui vẻ ôm bó hoa đi về chỗ bàn làm việc của mình.
Lạc Ân Nghiên thở dài ngồi xuống chiếc ghế giám đốc, hai ngón tay xoa lên đôi mắt đang nhắm lại.

Cô cảm thấy mình hơi vô tâm với Phong Lãnh Thiên chắc có lẽ tình yêu không giống theo cô nghĩ.

Cô nghĩ rằng chỉ cần tin tưởng nhau, không cần phải bọc lộ tình cảm sến súa quá nhiều thì vẫn sẽ hạnh phúc, nhưng có lẽ là không phải.

Cô không trách Phong Lãnh Thiên, có thể khi yêu cô quá nhạt nhẽo nên anh muốn tìm một cái vui mới hơn, tìm một cô gái ngọt ngào yểu điệu biết làm nũng với phái nam hơn cô.

Chỉ trách anh lại đi quen Châu Ái Nghi, một người đã từ dùng mọi thủ đoạn hại cô để cướp anh, nghĩ rằng anh sẽ biết mà không tới gần nhưng không ngờ rằng một ngày cô lại thấy anh ngủ cùng với cô ta.

Thật trào phúng mà!
Đang chìm trong suy nghĩ, có lẽ vì mệt mỏi Lạc Ân Nghiên thiếp đi lúc nào không hay.

Cánh cửa phòng được đẩy ra nhẹ nhàng, một đôi chân dài đi một đôi Nike trắng từ từ bước vào.


Bàn tay to lớn đầy gân guốc chạm lên khuôn mặt trắng nõn mình màn của cô, từ từ lại lướt xuống bao bọc cái đồi núi tròn chỉnh đó mà n.ắn bóp nhẹ.

Đôi không quên cúi xuống trao cho cô những nụ hôn ướt át nồng cháy, Lạc Ân Nghiên cảm thấy khó chịu liền tờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Âu Thành Triệu cứ nghĩ mình đang mơ cô bực bội dơ tay tát một cái thật mạnh vào hình bóng kia quát.
“Đến cả mơ mà cũng vào nghịch ngợm tôi sao”
Thấy được sự đau đớn do Lạc Ân Nghiên mang lại Âu Thành Triệu tức giận môi vừa cúi xuống cắn vào môi cô tay đồng thờ bóp mạnh vào gò bông ấy, cô cảm nhận được cái đau ấy liền bất ngờ tính dậy, khuôn mật ngơ ngác nhìn cậu.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Em lén vào đó!”
“Cái gì?”
Lạc Ân Nghiên đứng dậy nhanh chóng đi ra mở cửa, cái đầu nhỏ quay qua quay lại kiểm tra có người không.

Cảm thấy không ai nhìn lén cô thở phào đóng cửa lại.
“Không ai cản cậu sao?”
“Nhân lúc bọn họ đi ăn trưa em lén lút lẻn vào”
Cô khoanh tay giọng nói ngái ngủ:“Đến đây làm gì?”
Âu Thành Triệu nở nụ cười đáo để, tay chỉ chỉ mờ ám.
“Tiểu Thành Triệu nhớ chị, muốn đút cho tiểu Ân Nghiên ăn no”
“Nói tào lao gì đó?”
Nghe giọng nói tức giận của cô cậu cười trừ, tiến lại ôm chiếc eo nhỏ, khuôn mặt vùi vào hõ cổ cô nói.
“Nhớ chị mà! Muốn nhìn chị”
“Nhìn xong rồi thì về đi”
“Sao lại đuổi em chứ? Em tới để nói chị tối nay đi chơi ngày lễ tình nhân nha, đừng có quên đó”
“Có món quà to lớn đang chờ chị”
“Được rồi! Bây giờ đừng quậy nữa, về cho tôi còn làm việc”
Đạt được mục đích Âu Thành Triệu cũng không nén lại lâu, nhanh chóng trao cho cô nụ hôn tạm biệt sau đó biến mật dạng..