Trong thời gian vui chơi cùng Âu Thành Triệu, Lạc Ân Nghiên không biết rằng điện thoại cô để trong túi liên tục hiện lên những thông báo tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ của Phong Lãnh Thiên.

Từ sự việc Châu Ái Nghi đến giờ anh chưa bao giờ gọi cô giải thích về vấn đề đó, cô những ngày qua đi chơi khắp mọi nơi cũng quên bẵng đi việc phải gọi điện chất vấn Phong Lãnh Thiên.
Lạc Ân Nghiên cùng Âu Thành Triệu dắt cún đi dạo, có lẽ cô đã trở nên thân thiết quen thuộc với Âu Thành Triệu nên Lạc Ân Nghiên nói chuyện rất thoải mái, không còn lạnh lùng nghiêm nghị như ban đầu.

Âu Thành Triệu dừng lại quay qua nhìn cô cười.
"Chị có mệt không? Tôi đi mua nước cho chị nhé! Nãy giờ chúng ta cũng đi hơi lâu."
"Được!."
Trong lúc ngồi đợi Âu Thành Triệu, Lạc Ân Nghiên thấy hai cún con chúng đùa với nhau bên cạnh cô làm cô cảm thấy rất đáng yêu.

Lạc Ân Nghiên lấy điện thoại ra tính quay lại khoảnh khắc dễ thương này thì vô tình thấy được nhiều cuộc gọi nhỡ của Phong Lãnh Thiên.

Khuôn mặt cô đang vui vẻ bỗng trầm xuống.
Trải qua sự việc đó đến nay đã bốn ngày, anh không hề gọi điện cho cô nói một lời giải thích nào, mặc dù cô đã gọi cho anh vô số cuộc.

Lạc Ân Nghiên cảm giác mình không dám tin tưởng vào Phong Lãnh Thiên nữa.

Cô âm trầm nhấn vào dãy số lưu tên anh, tiếng chuông kéo dài một lúc lâu thì đầu dây bên kia bắt máy.
" Ân Nghiên sao anh gọi em không nghe máy? Đang đi chơi sao? Ham chơi đến độ quên đi người yêu của mình sao." Tiếng nói trầm thấp vang lên, lâu lâu lại có tiếng cười nhẹ.
"Anh không giải thích?."
"Giải thích?? Về chuyện gì?."
"Mau quên thật! Tại sao hôm trước anh lại ở cùng Châu Ái Nghi? Cô ta cùng anh không cùng nhau làm ăn chắc chắn sẽ không có việc cùng nhau đi gặp đối tác."
"Chuyện đó....."

"Thật ra thì.....bữa đó....."
"Nói không được sao? Ấp úng như vậy chứng tỏ anh thật sự đã lừa dối em? Đi chơi cùng nhau, vào khách sạn cùng nhau.

Em nghĩ.......chắc hai người đã tiến xa hơn nữa rồi phải không?."
"Lãnh Thiên! Em không ngờ anh lại là con người như vậy! Kết thúc đi!."
"Nghiên Nhi.....Nghe anh nói.....Thật..thật ra là bữa đó....anh, anh cùng Châu Ái Nghi vô tình gặp nhau ngoài quán rượu uống hơi quá chén nên cô ấy đưa anh vào khách sạn sau....sau đó....."
Tút tút.
Không để Phong Lãnh Thiên nói hết câu Lạc Ân Nghiên cúp máy, cô không muốn nghe lời giải thích của anh nữa, nhìn cách trả lời của Phong Lãnh Thiên cô đã biết được mình có bị lừa dối hay không.
Lúc này Âu Thành Triệu đi mua nước về, cậu đưa cho cô một ly trà sữa của Starbucks.
"Chị uống đi nghe nói rất ngon tôi xếp hàng mãi mới mua được đó."
Thấy Lạc Ân Nghiên trầm mặt không nói, lại vô tình nhìn vào điện thoại của cô thấy vô số tin nhắn liên tục hiện lên.

Âu Thành Triệu trong một giây nào đó cậu nhếch môi cười khẩy nhưng lại nhanh chóng dấu đi.
"Vừa gọi điện cho anh ta sao? Tin nhắn kìa."
"Đừng quan tâm." Lạc Ân Nghiên trả lời lạnh nhạt.
"Tôi có cái này không biết.....!nên cho chị xem không."
"Cho xem thì sợ chị buồn! Mà không cho xem thì lại cảm thấy tội lỗi."
"Chuyện gì sao?."
"Ừm.....Đây chị xem đi."
Âu Thành Triệu đưa điện thoại hướng về phía cô.

Đó là hình ảnh Châu Ái Nghi đang khoác tay Phong Lãnh Thiên, không biết bọn họ đang nói gì, cô thấy Phong Lãnh Thiên đang nhìn Châu Ái Nghi bộ dạng có vẻ rất vui.

Thật là trào phúng!.
"Tôi vừa kết thúc rồi!."
"Thật sao!?."
"Ừm...Đối với tôi tội lừa dối phản bội là không thể tha thứ."
Âu Thành Triệu nghe thế thì im lặng.

Một lúc sau cậu quay sang nhìn cô khuôn mặt bình tĩnh nhẹ giọng hỏi.
"Chị có muốn đi uống chút rượu ngọt không? Tôi biết một quán này bán rượu và đồ ăn rất ngon."
"Cũng được! Tôi cũng muốn uống rượu, chúc mừng bản thân thoát khỏi tên tồi tệ.

Đi thôi!."
********
Âu Thành Triệu lái xe vòng về nhà đưa hai bé cún cho quản gia sau đó cùng cô lên xe đi đến quán rượu.
Quán rượu hai người đến tên Rose Bar là một quán rượu khá nổi tiếng giữa trời Mĩ đông đúc này.

Vào trong Lạc Ân Nghiên ngồi vào ghế, trước mặt là một cái bán xoay tròn.

Quán rượu này được thiết kế đơn giản không cầu kì, tên là Rose Bar nhưng bên trong rất yên tĩnh.


Ánh đèn chỗ này chỉ có một màu đơn giản là màu vàng, sự kết hợp độc đáo càng làm cho không khí ở đây mang lại cảm giác có chút gì đó ấm áp.

Bên trong được trang trí những bức tranh của một hoạ sĩ nổi tiếng tên Andy Warhol.
"Chị uống gì? Champagne nhé?."
"Tuỳ cậu!."
Âu Thành Triệu ra quầy oder hai chai Champagne.

Hai phút sau nhân viên đã đem ra cho hai người, cùng với một dĩa trái cây đơn giản.

Âu Thành Triệu đẩy chai rượu về phía Lạc Ân Nghiên.
"Uống đi! Nếu chị muốn uống thêm thì nói tôi, tôi sẽ lấy thêm cho chị."
( biết ý đồ của anh nhà rồi nha ????.)
Lạc Ân Nghiên không nói, liên tục đưa rượu vào miệng mình.

Cô mặc váy đỏ để lộ hai vai trần, tay cầm ly rượu lắc nhẹ, ánh đèn màu vàng hắt lên bờ vai ấy làm cô tăng thêm vài phần quyến rũ khiến ai cũng phải nhìn không rời mắt.

Âu Thành Triệu nhìn cô như vậy không kiềm được cái nóng rục rịch trong người mình.
Cậu nhìn không bỏ sót một hành động nào của cô.

Lạc Ân Nghiên vừa ngồi uống rượu, vừa nhắm mắt cảm nhận âm thanh nhẹ nhàng trong quán rượu, chẳng mấy chốc cô đã có chút say.

Uống xong một chai Champagne Lạc Ân Nghiên lấy luôn chai của Âu Thành Triệu uống hết sạch, ngồi lắc lư một lúc cô gục mặt xuống bàn bộ dạng hoàn toàn say.
Âu Thành Triệu nãy giờ không nói một lời, lúc này lại hiện lên một vẻ mặt thoả mãn chưa bao giờ có.

Cậu gọi nhân viên tính tiền sau đó đi lại đỡ Lạc Ân Nghiên, ôm ngang cô lên như ôm một công chúa.
Âu Thành Triệu để cô nằm lên ghế sau của chiếc xe rồi vòng ra trước khởi động đạp ga di chuyển về phía hướng hoàn toàn khác với hướng về nhà.
********
Chiếc Maybach S 450 tiến dần vào sân của một căn biệt thự.
Đây là biệt thự riêng của Âu Thành Triệu do Âu Việt Minh mua làm quà sinh nhật năm mười tám cho cậu.


Nó được thiết kế đơn giản không hề cầu kì như căn biệt thự ở Âu gia.

Âu Thành Triệu đi ra phía sau mở cửa bế bỗng Lạc Ân Nghiên lên, từng bước tiến vào căn nhà.

Mặc dù Âu Thành Triệu không hay về đây nhưng cậu vẫn thuê giúp việc dọn dẹp hằng ngày nên căn nhà vẫn trông rất sạch sẽ.
Âu Thành Triệu bế Lạc Anh Nghiên lên tới phòng ngủ của mình, đặt nhẹ cô lên chiếc giường êm ái rồi đi xuống phía dưới cởi giày ra cho cô.

Cậu hiện giờ nhìn thật ôn nhu, giống như một người đàn ông đang săn sóc người phụ nữ của mình vậy.
(có mưu đồ cảnh báo nguy hiểm ????)
Đang giúp Lạc Ân Nghiên chỉnh tư thế cho cô nằm thoải mái nhất thì một đôi tay như rắn nước bất ngờ ôm cổ cậu kéo xuống, Lạc Ân Nghiên "um" lên một tiếng.

Âu Thành Triệu nhanh chóng chống hai tay lên giường nhưng vì mất đà nên cậu vẫn té nằm lên trên người cô.

Đôi môi cậu chạm nhẹ vào cần cổ Lạc Ân Nghiên, một mùi thơm thoang thoảng của sữa phát ra từ người cô, Âu Thành Triệu cảm thấy máu nóng trong người đang dần dần xâm chiếm tâm lý cậu, tim đập nhanh thịch thịch nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy.

Cậu nở nụ cười nhạt nói thầm vào tai cô.
"Chị cứ từ từ không phải gấp gáp, đừng làm mất đi sự lí trí cuối cùng của em." Nói xong cậu hôn nhẹ vào đôi môi hồng mọng nước của cô.
_______________
Chớt chớt gay cấn rồi.

Chap sau sẽ có chương thịt đầu tiên cho bộ truyện nho, cùng hóng nàooooo!!!.
Mọi người nhớ follow + like + vote cho truyện để ủng hộ Châu giúp Châu có động lực ra chap liên tục cho mọi người đọc nhé.
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện ????..