Edit: Akito

Hiện tại Tiêu Diễn càng ăn càng nhiều, toàn bộ đều là một cái thùng cơm, ăn càng nhiều lại càng béo, càng béo liền ăn càng nhiều, tạo thành tuần hoàn ác tính.

Tiêu lão gia tử trông thấy con trai của mình biến thành bộ dạng đức hạnh này, mỗi ngày than ngắn thở dài, còn trông cậy vào con trai quật khởi, nhưng là bây giờ cháu của mình cũng bị đưa vào đồn quản chế, Tiêu lão gia tử khốn khổ vô cùng.

Không có sự tình nào thống khổ hơn việc chứng kiến hi vọng dần dần tan vỡ, Tiêu lão gia tử trong một thời gian ngắn, đầu đầy tóc bạc, mà Tiêu phu nhân cả ngày phải giặt quần áo nấu cơm, xoay người lau nhà, vốn dĩ bảo dưỡng thật tốt.

Gương mặt Collagen bay nhanh xói mòn, cả khuôn mặt đều chảy xệ xuống, cũng không còn vẻ nở nang cùng trẻ trung trước kia, hiện tại Tiêu phu nhân căn bản là có thời gian, cũng không có tiền đi chăm sóc sắc đẹp.

Hai ông bà hiện tại chính là níu lấy Ninh Thư kéo dài hơi tàn, có thể có một miếng ăn cũng được rồi.

Mỗi lần tới chỗ Ninh Thư đòi tiền, Tiêu phu nhân cũng có thể lộ ra vẻ nịnh nọt tươi cười, một chút cũng không nhìn ra được bộ dạng ung dung cao sang phú quý của Tiêu phu nhân trước kia.

Cả người đều trở nên già nua.

Cho dù hiện tại Tiêu Diễn trở nên thay đổi hoàn toàn, nhưng Tiêu Diễn vẫn như trước có một hạt tâm kiêu ngạo, như cũ đối xử với Ninh Thư tương đối lạnh nhạt, có đôi khi khuôn mặt béo thành một phùng lộ ra đôi mắt mang thần sắc ác độc, vừa thấy chính là đang đánh cái chủ ý quỷ gì.

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, ở trước mặt mấy người Tiêu gia nói: “Tôi đã viết xong di chúc, nếu như tôi chết đi, tất cả tài sản mà tôi sở hữu đều quyên từ thiện, phòng ở này cũng quyên ra ngoài, đến lúc đó các người đi ăn đất đi.”

“Tiện nhân, tiện nhân, cô người phụ nữ ác độc này, tôi là chồng của cô, tiền của cô cũng là tiền của tôi, cô dựa vào cái gì đem đi quyên góp, tiện nhân, tôi chính là đổ tám đời vận xuôi mới cưới trúng ngôi sao chổi như cô vậy.” Thịt mỡ trên mặt Tiêu Diễn run rẩy, dữ tợn cực kỳ.

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không phải cái gì ngôi sao chổi, muốn nói ngôi sao chổi, cũng nên nói là Tô Manh a, Tiêu gia thất bại, đều là chuyện sau khi anh cùng Tô Manh ở bên nhau đi, cũng không nên quên, tôi cùng anh kết hôn gần sáu năm, đã xảy ra chuyện như vậy?”

Tốt nhất cùng Tô Manh đi tương ái tương sát, hiện tại ngay cả lăng nhục thân thể Tiêu Diễn, chà đạp tôn nghiêm Tiêu Diễn, Ninh Thư cũng không có hứng thú nữa rồi, ngược lại rút đi một tay đầy dầu của mình.

Sắc mặt Tiêu Diễn giãy dụa, thịt mỡ rung động, cuối cùng hướng Ninh Thư rít gào nói: “Cô tiện nhân này, tôi mới không tin tưởng lời nói của cô.”

Được rồi, anh muốn lừa mình dối người liền lừa mình dối người đi.

Ninh Thư lại không có tính toán để cho Tiêu Diễn thấy cô là người tốt.

Không nói đến Tiêu Diễn bên này trong lòng giãy dụa, tuy rằng không tin lời mà Ninh Thư nói, nhưng là Tô Manh trước đó, trông thấy hắn liền bỏ chạy, làm cho trong lòng Tiêu Diễn tồn tại một cái bóng ma.

Bên kia Tô Manh muốn cứu con trai của mình, chỉ có thể đi cầu Lý Tu Văn, Tô Manh bày ra một bộ dạng đại nghĩa lăng thiên nguyện hi sinh tất cả ‘Chỉ cần anh cứu con của tôi ra, tùy anh muốn thế nào cũng được’, trong lòng còn bởi vì phản bội Tiêu Diễn mà cảm thấy thống khổ, chính là trong lòng cô có nỗi khổ tâm.

Đến cùng Lý Tu Văn vẫn là đi cứu Tô Đại Bảo, thế nhưng mà ngay cả mặt của Tô Đại Bảo cũng không thấy, người của đồn quản chế trực tiếp đem Tô Đại Bảo cách ly rồi, quản nghiêm vô cùng, đứa trẻ nhỏ như vậy, lại có thể có bản lĩnh như thế, kiên quyết không thể thả vào xã hội.

Hơn nữa người của đồn quản chế còn phát hiện, tâm lý của đứa bé này có chút vặn vẹo, căn bản không biết đúng sai, quá nguy hiểm.

Dù cho thủ đoạn Lý Tu Văn có thông thiên đến đâu, cũng không thể cứu Tô Đại Bảo bị quốc gia xác định là phần tử nguy hiểm này ra, có thể bị tẩy não thì còn may, nếu như không thể dạy dỗ, cũng chỉ có thể ở thời điểm Tô Đại Bảo đủ mười tám tuổi kết thúc sinh mạng của Tô Đại Bảo.

Ngay cả Lý Tu Văn cũng không cứu được Tô Đại Bảo, Tô Manh hoàn toàn tuyệt vọng, cả ngày bày một bộ dạng thế giới sụp đổ, khóc sướt mướt nói lắp, cả ngày đối mặt với đôi mí mắt phát sưng, Lý Tu Văn cũng có hơi không thể kiên nhẫn nổi nữa, số lần đến tìm Tô Manh ngày càng ít đi.

Tô Manh càng thêm tuyệt vọng, cảm giác giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, càng thêm thương tâm, mỗi ngày ôm Tô Tiểu Bảo khóc, sắc mặt Tô Tiểu Bảo mộc mộc, có chút tối tăm phiền muộn, một bên khích lệ ma ma của mình đừng khóc, nhưng là thời gian dài, Tô Tiểu Bảo cũng không khuyên giải nữa, liền nghe Tô Manh khóc cả ngày.

Mặc dù hiện tại xảy ra tình huống như vậy, nhưng Tô Manh đều không có đi tìm Tiêu Diễn, đoán chừng là khuôn mặt Tiêu Diễn thật sự rất có tính đánh sâu rồi.

Sau đó Lý Tu Văn kết hôn, đối tượng kết hôn là một tiểu thư hào môn, mà không phải Tô Manh, để Tô Manh biết được tin tức này lúc sau, cô cảm giác thế giới của mình một mảnh u ám, Lý Tu Văn, người nam nhân ôn nhu kia cũng phản bội cô, Tô Manh cảm giác như ông trời muốn đem tất cả cực khổ giáng xuống ở trên người cô, cô thật sự quá thống khổ quá thống khổ a.

Tô Manh ở trong hôn lễ của Lý Tu Văn cùng tiểu thư hào môn, vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng chất vấn Lý Tu Văn, tại sao lại phản bội cô, ngay lúc này mặt Lý Tu Văn cũng biến đen rồi, trực tiếp sai người xách Tô Manh đi ra ngoài.

Ninh Thư biết được nam phụ quân cư nhiên không cùng nữ chính ở bên nhau, giật giật khóe miệng, hiện tại đã thành công thượng vị rồi, trở thành nam chính rồi, anh mẹ nó cư nhiên không cần nữ chính, anh không có lòng cầu tiến như vậy, xứng đáng làm nam phụ.

Bất quá giống như Tiêu Diễn cùng Tô Manh cái đôi tương xứng này bị chia rẽ, quầng sáng trên đầu nam phụ Lý Tu Văn cũng không còn.

Vợ mới cưới của Lý Tu Văn cũng không phải người lương thiện gì, trực tiếp đem phòng ở Lý Tu Văn cho Tô Manh thu hồi, đem Tô Manh đuổi ra ngoài, không có chỗ để đi Tô Manh chỉ có thể tìm phòng cho thuê nhỏ hẹp dơ bẩn sống qua ngày.

Tô Tiểu Bảo đã sáu tuổi cũng đã tới tuổi đến trường, nhưng Tô Manh thật giống như không nghĩ tới chuyện này vậy, bi xuân thương thu, cũng không có nghĩ đến chuyện kiếm tiền sinh hoạt, thẳng đến không còn tiền nữa, Tô Manh chỉ có thể mở to đôi mắt hạnh vô tội mà nhìn Tô Tiểu Bảo, cuối cùng lại bày vẻ mặt kiên cường hướng Tô Tiểu Bảo nói, ma ma nhất định sẽ nỗ lực nuôi sống con, nhất định.

Không phải Tô Manh không nghĩ tới chuyện đi tìm Tiêu Diễn, có một lần vụng trộm đi tìm Tiêu Diễn, phát hiện Tiêu Diễn hiện tại béo giống như heo, không riêng như thế, còn thiếu một cái chân, bởi vì quá béo, không làm được xe lăn, chỉ có thể nằm ở trên giường, trong phòng một có cỗ mùi lạ khiến người ta muốn nôn mửa, ăn uống tiêu tiểu đều ở trong phòng, hương vị đương nhiên có chút khiến cho người khó có thể chịu được.

Về phần tại sao chân Tiêu Diễn lại không còn, là vì lúc đó Tiêu Diễn biết con trai của mình bị giam giữ cả đời, quá sốt ruột lúc chạy xuống lầu liền từ trên cầu thang lăn xuống, chân gãy xương nứt, bó cái thạch cao thì tốt rồi.

Ninh Thư nghe bác sĩ nói như vậy, liền ‘nga’ một tiếng, kí tên ở trên giấy xác nhận phẫu thuật, trực tiếp nói một câu, ‘cưa đi’.

Biết được chân của mình đã không còn, Tiêu Diễn giống như người điên vậy, đôi mắt đỏ bừng mà nhìn Ninh Thư, “Tô Nhiễm, tôi chính là biến thành quỷ, đời này, kiếp sau sau nữa tôi cũng sẽ không buông tha cho cô.”

Ninh Thư cười nhạt một tiếng, có vẻ thanh lãnh vô cùng, nhưng lại khiến cho Tiêu Diễn lạnh đến tận xương cốt, nữ nhân này, nữ nhân này…

Tô Manh đi rồi, cũng không có đến tìm Tiêu Diễn nữa.

Về sau Ninh Thư biết được, chỉ là đạm nhiên cười, cũng không nói gì thêm, chân ái bất quá cũng chỉ đến như thế, không cần làm lụng vất vả vì củi gạo dầu muối tương dấm chua trà, có vô số tiền để cho bọn họ phong hoa tuyết nguyệt, lãng mạn vô cùng, có thể cái gì đều không cần làm mỗi ngày đánh rắm xoắn xuýt anh yêu em, em yêu hắn, hắn yêu cô.

Tình yêu tuyệt mỹ có một không hai không dính khói lửa nhân gian a.

HẾT QUYỂN 3