Edit: Akito

Ninh Thư nghe những người này há miệng ngậm mồm đều là yêu, yêu yêu cái em gái ngươi a, vào lúc này thế giới ngoại trừ yêu liền không còn trách nhiệm, không còn đảm đương rồi.

Trong lòng Ninh Thư nghẹn lửa cháy khí, tiến vào thế giới này cô vẫn luôn chịu đựng bọn đần độn này, trên nguyên tắc không so đo với ngươi, cuối cùng trực tiếp giết chết.

Dù sao cũng làm quá táo bạo rồi, Ninh Thư lại đối với Tô Lan mãnh liệt cho mấy cái tát, sau đó một cước trực tiếp đạp Tô Lan ra, tiếp đó trưng một khuôn mặt lạnh đi đến trước mặt Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn so với Ninh Thư cao lớn hơn nhiều, trước mặt Tiêu Diễn tuyệt đối cũng có thể coi như nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng Tiêu Diễn nhìn Ninh Thư từng bước một hướng hắn đi tới, sắc mặt của cô cực kỳ lãnh khốc, ánh mắt mang theo nghiêm nghị cùng sát khí lành lạnh.

Tô Nhiễm như thế, vậy mà lại để cho trái tim Tiêu Diễn đều thoáng đập nhanh một chút, không tự chủ lui về phía sau hai bước, lại tức khắc ý thức được không thể sợ hãi nữ nhân độc trước mặt này như vậy, hếch lên lồng ngực, cười lạnh một tiếng, “Đối với em trai của mình cũng ác độc như thế, Tiêu gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho một người phụ nữ độc ác như cô.”

Ninh Thư nhìn Tiêu Diễn, bay thẳng đến trước mặt Tiêu Diễn quét một chân, thoáng một phát trực tiếp làm cho Tiêu Diễn ‘Bành’ một tiếng mà ngã trên mặt đất, tuy rằng kỹ năng so lo của cô được hệ thống đánh giá là cấp bậc cặn bã, nhưng đột nhiên ra tay như thế này, cũng có chút tác dụng đấy.

“Cô…” Tô Manh chỉ vào Ninh Thư, há to miệng, Ninh Thư bay nhanh cho Tô Manh một bạt tai, trở tay lại cho một bạt tai.

Tô Manh sưng một khuôn mặt, mở to hai mắt mà nhìn Ninh Thư, Tiêu Diễn đột nhiên bị vấp té trên mặt đất đến đầu váng mắt hoa, chứng kiến nữ nhân độc ác này cư nhiên đối với Tô Manh ra tay, nghĩ đến muốn bò dậy, Ninh Thư lại duỗi chân ra hung hăng dẫm lên trên lồng ngực Tiêu Diễn, hơn nữa còn ở vị trí trái tim.

Tức khắc, sắc mặt Tiêu Diễn liền trở nên trắng bệch, hít hà một hơi.

“Oa…”

“Oa, bà nội, cháu sợ…”

Hai đứa nhỏ gân cổ gào lên, hiển nhiên là thật sự bị dọa sợ rồi, mà ngay cả Tô Đại Bảo cũng vẻ mặt kinh hãi nhìn vào Ninh Thư.

Âm thanh Ninh Thư lạnh lùng nói: “Câm miệng.”

Giọng nói của Ninh Thư mang theo sát khí lành lạnh, tức thì làm cho hai đứa nhỏ ngậm miệng lại, nhưng không ngừng nấc lên, Tô Đại Bảo dùng ánh mắt vô cùng âm trầm nhìn Ninh Thư, ánh mắt nhìn vào Ninh Thư tràn đầy oán độc.

“Làm càn, cô đang làm cái gì.” Tiêu phu nhân chỉ vào Ninh Thư hét lên một tiếng.

Toàn thể người Tô gia bị bị Ninh Thư bưu hãn trấn trụ rồi.

Tiêu lão gia tử nhìn Ninh Thư, uy nghiêm mà lạnh lẽo, “Coi trời bằng vung, quả thực chẳng xem Tiêu gia 

ra gì.”

Hai ông bà già sắc mặt tái nhợt, đặc biệt là trông thấy hai đứa nhỏ bị Ninh Thư dọa đến bộ dạng mất hồn, vừa đau lòng vừa phẫn nộ.

Ninh Thư nhàn nhạt mà phủi tay, ở trên lồng ngực Tiêu Diễn hung hăng nghiền một phát, tức thì lại khiến cho sắc mặt Tiêu Diễn càng thêm trắng, đau đớn ‘hự’ một tiếng.

Rõ ràng là một người phụ nữ, vì cái gì có sức lực lớn như vậy, chân đạp ở trên ngực của hắn, thật giống như thoáng một phát có ngàn cân đè ở trên ngực, cảm giác trái tim cũng muốn bạo rớt, càng làm cho Tiêu Diễn khó có thể chịu được chính là tôn nghiêm của hắn giống như bị lăng trì vậy, hắn Tiêu Diễn là người nào?

Nữ nhân này, nữ nhân này… Sao cô ta dám.

Trong lòng Tiêu Diễn tràn ngập sát khí.

Ninh Thư thu hồi chân, nhìn người xung quanh, tiếp xúc đến ánh mắt của Ninh Thư, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu run lên, “Ai ở trước mặt tôi nói chuyện ly hôn, tôi liền trước diệt người đó.”

“Cô…” Tiêu Diễn từ trên mặt đất bò dậy ánh mắt tràn đầy sát khí, cùng ánh mắt Tô Đại Bảo giống nhau như đúc.

Tô Manh bụm mặt, dùng ánh mắt tội ác tày trời nhìn Ninh Thư, “Cô quả thực không còn thuốc nào cứu được rồi.”

Lần này Tiêu Diễn cũng không có nói ly hôn đấy, mang theo Tô Manh cùng hai đứa nhỏ trực tiếp rời đi, có loại quyết tuyệt một đi không trở lại.

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, nhìn bóng lưng của bốn người, đời này cũng đừng nghĩ đến trở lại cái biệt thự này đi.

Người Tô gia cũng đi rồi, Tô Lan mang theo khuôn mặt sưng phù cùng đầu heo giống nhau cũng đi rồi, Tô Bác đông lạnh, chuyện vừa mới xảy ra trực tiếp đem quan hệ hai nhà Tô Tiêu thật sự suy tàn rồi.

Ánh mắt Tô phu nhân nhìn đến Ninh Thư mang theo lo lắng.

Tiêu lão gia tử cùng Tiêu phu nhân đối xử lạnh nhạt với Ninh Thư, không nhìn thẳng Ninh Thư, trên mặt đều là vẻ đối với hai đứa nhỏ không bỏ được.

Ninh Thư đối với thần sắc chán ghét của hai người này căn bản cũng không có để ở trong lòng.

Lại nói bên này, Tiêu Diễn mang theo Tô Manh cùng một đôi hài tử về nhà trọ nhỏ của Tô Manh, vào nhà trọ, hai đứa nhỏ ôm đùi Tiêu Diễn, oa oa khóc lớn, khóc đầy thương tâm.

Tiêu Diễn chưa từng thấy qua hai đứa nhỏ khóc đến như vậy, cả hai đứa vẫn luôn đều rất hiểu chuyện, khóc đến tâm Tiêu Diễn đều đau, vội vàng ôm hai đứa nhỏ dỗ dành.

Sau đó trông thấy Tô Manh ngồi ở trên ghế sa lon bụm mặt, Tiêu Diễn liền đi qua ôm Tô Manh, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Tô Manh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em yên tâm, anh sẽ thay em báo thù, Tô Nhiễm khi 

nhục anh vài lần, tuyệt đối không thể cứ để như vậy được nữa.”

Hai đứa nhỏ vây quanh ở bên người Tiêu Diễn, Tô Đại Bảo lau nước mắt, “Ba ba, chẳng lẽ về sau người phụ nữ đó sẽ luôn khi dễ ma ma?”

“Yên tâm, sẽ không có về sau.” Tiêu Diễn sờ sờ đầu Tô Đại Bảo, lành lạnh nói: “Sẽ không có về sau, ba sẽ trực tiếp khiến cho Tô Nhiễm người phụ nữ độc ác kia biến mất.” Nữ nhân không biết tốt xấu, không muốn ly hôn, liền đi chết đi.

Tô Đại Bảo câu khóe miệng, Tô Tiểu Bảo nín khóc mỉm cười, ôm cánh tay Tiêu Diễn, càng không ngừng đung đưa, “Ba ba, ba thật tốt.”

Trên mặt Tô Manh mang theo bất an, đôi mắt hạnh nhân giống như nước linh động, “Chuyện này không tốt lắm đâu.”

“Ma ma, mẹ chính là quá thiện lương, người phụ nữ độc ác như thế nên bị trừng phạt.” Tô Đại Bảo như ông cụ non mà nói.

“Đúng, đúng, anh hai nói đúng.” Tô Tiểu Bảo xinh đẹp gật gật đầu, biểu tình ngây ngô đáng yêu.

Lúc này trên mặt Tô Manh mới hiện vẻ tươi cười, kéo đến miệng vết thương trên mặt, tức thì đau nhức ‘a’ kêu lên, lập tức làm cho ba người còn lại khẩn trương không thôi, thay phiên an ủi.

Trong lòng Tô Manh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, tuy rằng chính giữa còn tồn tại một Tô Nhiễm, nhưng cô kiên định tin tưởng tình yêu của cô và Tiêu Diễn rồi sẽ có thể đạt được hạnh phúc viên mãn thôi.

Bên đó lải nhải dài dòng Ninh Thư cũng không biết, từ Lý Tu Văn nơi đó biết được tin tức, hắn đã và 

đang hành động, có vẻ như đối phương đã cắn câu rồi, cái bẫy rập này không phải trực tiếp nhắm vào Tiêu 

Diễn, mà là nhắm vào người trong công ty Tiêu Diễn.

Đột nhiên, Ninh Thư cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, trong lòng nhảy dựng, loại cảm giác này là khi cô ở thế giới trước, thời điểm chiến tranh gặp được nguy hiểm liền có loại cảm giác này, chính là một loại cảnh báo.

Ninh Thư híp mắt, đoán chừng là đem Tiêu Diễn làm phát bực rồi, nên thật sự muốn đem cô biến thành vong thê, sau đó cùng Tô Manh song túc song tê, ân ân ái ái, tình tình hạnh phúc.

Trong lòng đã có cảnh báo, Ninh Thư trực tiếp ở lì trong Tiêu gia, căn bản là không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều nghe Tiêu phu nhân chỉ cây dâu mắng cây hòe, mắng có bao nhiêu khó nghe, Ninh Thư đều vào tai trái ra tai phải, nhưng là Tiêu phu nhân vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Thư, Tiêu phu nhân liền héo rồi.

Đối với chuyện Tiêu Diễn dọn ra khỏi Tiêu gia, Tiêu lão gia tử cùng Tiêu phu nhân đều ôm thái độ ủng hộ, bị chồng của mình vắng vẻ cùng chán ghét, còn có cái trừng phạt nào so với cái này đối với nữ nhân nặng hơn đây.

Đáng đời bị chồng của mình chán ghét, đáng đời bị chồng của mình ruồng bỏ, Tiêu phu nhân nhìn bóng lưng đi lên lầu của Ninh Thư, trong lòng hung tợn nghĩ.