Chương 55: Cô muốn thắng

【Hẹn nhau thứ Sáu】 thường có mấy trò chơi liên kết, cửa thứ nhất là thông qua diễn xuất để giành chiến thắng.

Trong một show trực tiếp, những người có diễn xuất tốt dễ dàng dẫn dắt mọi người vào vở diễn, nhưng có thể không phải là người giành chiến thắng bởi mỗi người đều có cho mình sự thiên vị.

Hơn một nửa số người tại hiện trường là fan của một diễn viên nào đó, vì vậy thật khó để họ chấm điểm một cách khách quan và hợp lý dựa theo các tiêu chí đã được đề ra.

Vì vậy, chúng ta có bốn vị giám khảo. Không những thế, bởi vì đây là chương trình phát sóng trực tiếp, hai trăm khán giả trực tuyến sẽ được chọn để tham gia vào việc chấm điểm.

Vì vậy, tiêu chí chấm điểm cho vòng đầu tiên chính là số phiếu bầu của 200 khán giả tại hiện trường cộng với 200 khán giả trực tuyến, cộng với bốn đánh giá của các vị ban giám khảo, mỗi đánh giá đại diện cho năm mươi phiếu.

Tổng cộng là 600 phiếu bầu.

Bất cứ ai giành được nhiều phiếu bầu nhất sẽ giành chiến thắng.

Vòng này mỗi người chỉ có ba phút, có thể tìm đồng đội cùng hợp tác, cũng có thể tự mình hoàn thành, lúc Khổng Hi Nhan xuống đài chuẩn bị, Tiếu Thừa hỏi cô chuẩn bị diễn đoạn nào, có cần phối diễn với cô không.

Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút, gật đầu.

Cô ấy muốn đóng phân cảnh Sở Thiên gieo mình xuống tường thành.

Không chỉ cần Tiếu Thừa, mà còn cần Thái tử Lăng Vũ đứng bên cạnh.

Sau khi cô và hai người bàn bạc ngắn gọn liền đến lượt Cố Linh diễn trước.

Cố Linh diễn một đoạn hiển uy trong cung, khi đó nàng đem Lâm Lương mang về trong cung, có một nha hoàn không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, bị nàng phát hiện, đang run rẩy quỳ gối trước mặt nàng, hô to công chúa tha mạng.

Nha hoàn này đã bị tra tấn đến không còn hình người, mái tóc dài lộn xộn, trên người tràn đầy vết máu, Cố Linh cười lạnh:

"Hôm nay tha mạng cho ngươi, để sau này ngươi có cơ hội lấy mạng của bổn cung?"

Nha hoàn vội vàng dập đầu trên sàn nhà, phát ra âm thanh bang bang bang:

"Sẽ không, nô tỳ không dám!"

Cố Linh vung tay áo dài lên: "Mang xuống! "

"Tuân lệnh, công chúa."

Hai thái giám sau đó kéo nha hoàn xuống, mơ hồ có thể nghe được tiếng cầu xin tha thứ, Cố Linh chỉ nâng ngón tay mảnh khảnh nhìn một chút, cười lạnh.

Phân đoạn này cũng không nhiều lắm, tập trung vào cảm xúc của nhân vật, phải đủ lạnh lùng vô tình.

Cố Linh tức giận muốn trào ra, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhớ nơi này là [Hẹn nhau thứ Sáu], không phải ở trường quay, cho nên cô bị nhiều đôi mắt khán giả nhìn như vậy rất khó nhập vai.


Sau khi cô diễn xong, mấy giám khảo đều nhỏ giọng nói vài câu, sau đó là Ngô Thanh lên sân khấu.

Ngô Thanh đóng vai tâm phúc bên cạnh Cố Linh, tuy nói là nha hoàn, nhưng văn võ song toàn, con người của cô cũng rất độc ác, giúp Cố Linh xử lý không ít chuyện khó giải quyết, về sau bởi vì chuyện của Lâm Lương cùng Cố Linh mà hi sinh.

Nhưng lúc này cô tiếp tục diễn xuất phân đoạn của Cố Linh.

Không biết có phải bởi vì cô ở hậu trường nhìn thấy Khổng Hi Nhan cùng Tiếu Thừa ở cùng nhau nên tâm tình không vui, hay là cô nhập vai nhanh hơn Cố Linh, lên sân khấu với vẻ mặt âm trầm, nha hoàn kia còn đang cầu xin tha thứ, cô không thể bỏ qua mà tiến tới vặn cằm nha hoàn kia, cười mỉm, ánh mắt âm trầm:

"Cầu xin tha thứ? Muộn rồi!"

Cô hung hăng tát mặt nha hoàn nghiêng sang một bên, cũng không phải đánh thật, nhưng tại hiện trường vẫn có thể nghe được tiếng fan hung hăng tức giận, ngay cả người dẫn chương trình cũng trầm mặc đứng ở một bên, lẳng lặng chờ cô lên tiếng.

Ánh mắt Ngô Thanh lạnh lùng nhìn về phía hai thái giám phía sau nha hoàn, môi mím thẳng, gợi lên điệu bộ cười như không cười:

"Đã biết phải xử lý như thế nào chưa? "

Hai thái giám vội vàng gật đầu, Ngô Thanh rũ mắt:

"Việc nhỏ này còn làm không tốt, nàng chính là kết cục của các ngươi!"

Cô vừa nói, tay vừa dùng sức vỗ vào ngực nha hoàn, nha hoàn nhất thời mềm nhũn ngã xuống đất, bên môi tràn ra tơ máu, màu đỏ tươi, có mấy fan cũng nhịn không được đứng lên nhìn.

Ba phút sau, Ngô Thanh dẫn đầu đứng lên, cúi chào mọi người thật sâu, nha hoàn vừa mới ngã xuống đất cũng được hai thái giám đỡ dậy, bọn họ cười cười sau đó đi xuống.

Tất cả các loại âm thanh đến từ hiện trường.

"Chúa ơi!"

"Mẹ kiếp, diễn xuất này, có chút tốt rồi."

"Đúng vậy, nếu cô ấy ở trong phim cũng diễn xuất như vậy, sao không sợ hãi cho được!"

"Gấp cái gì, phim truyền hình còn chưa chiếu tới phân đoạn này đi?"

"Bất quá cô ấy diễn vai kẻ xấu thật sự quá khủng bố, khiến người run rẩy."

Người dẫn chương trình thấy mọi người thương lượng không sai biệt lắm, mới giơ tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, ngay sau đó là Tiếu Thừa lên sân khấu, anh biểu diễn một đoạn cảnh giằng co với Tả Tướng đương triều, hai người tranh cãi với nhau, nhưng có thể là bởi vì vai kẻ xấu vừa rồi Ngô Thanh mang đến cho mọi người cảm giác trùng kích quá mạnh, cho nên nhìn thấy hai người bọn họ đang phân cao thấp cùng nhau ngược lại cảm thấy bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.

Thậm chí phân đoạn này đã bị bỏ qua trong bộ phim, người hâm mộ đã xem tiểu thuyết nguyên tác đều biết những câu thoại tiếp theo.

Vì vậy, Tiếu Thừa này không được quan tâm quá nhiều.

Anh ta cũng không để ý lắm, diễn xong liền trực tiếp đi xuống.

Vốn đến lượt tiếp theo là Khổng Hi Nhan, nhưng Đồng Duyệt đi đàm phán cùng nhân viên tổ tiết mục chương trình, sắp xếp cô ở vị trí cuối cùng.


Khổng Hi Nhan hiểu được ý tứ của Đồng Duyệt, cô vẫn ở hậu trường nhìn, Ngô Thanh phát huy thực sự xuất sắc, điều này khiến Tiếu Thừa diễn sau có vẻ rất bình thường, hiện tại sân khấu còn đắm chìm trong bầu không khí tàn nhẫn vừa rồi do diễn xuất của Ngô Thanh mang lại, cô lên sân khấu, cũng không phải thời điểm tốt nhất.

Cho nên Đồng Duyệt mới có thể yêu cầu đổi vị trí với người cuối cùng.

Lăng Vũ cười nhạt, lên sân khấu trước cô.

Hắn xuất đạo muộn, fan không nhiều nhưng đủ trung thành, huống hồ hắn cũng không có scandal gì, làm người dễ tính, càng có duyên với người qua đường.

Sau khi ra sân khấu, hắn đóng một đoạn hồi tưởng.

Đoạn này trong bộ phim là Sở Thiên đi Ngụy quốc tìm Lâm Lương, mà hắn bởi vì vấn đề thân phận tự nhiên không thể đi cùng, nhưng lúc này hắn đã hiểu được tâm ý của mình, một bên không muốn quấy rầy nàng, một bên lại không khống chế được nghĩ đến nàng.

Ánh trăng tịch liêu càng làm hắn cảm thấy tĩnh mịch trong chính tẩm điện Vọng Lâu của mình.

Lăng Vũ hướng về phía trăng sáng, ngửa đầu uống rượu, ánh đèn đánh vào người hắn, cổ họng chuyển động như chứa đầy vô số bi thương.

Hiện trường yên tĩnh, như thể tất cả đều đang đắm chìm bầu không khí mà anh ta tạo ra.

Dưới ánh trăng, Thái tử một mình uống rượu, từng ly từng ly, ánh mắt nhìn về phía ghế gỗ trống rỗng trước mắt lộ ra ánh sáng mềm mại, hắn đột nhiên buông ly xuống, đưa tay về phía trước, năm ngón tay sờ vào trong không khí, hô một câu: "Thiên Thiên."

Đinh một tiếng.

Hết giờ.

Lăng Vũ cười đứng dậy, nhân viên tới thu dọn dụng cụ, tại hiện trường có không ít fan đã đỏ hốc mắt, không giống như phân đoạn tàn nhẫn vừa rồi của Ngô Thanh, Lăng Vũ diễn rất nhu tình.

Nhưng điều đó cũng gây ấn tượng với mọi người nhiều hơn.

Sau khi bước xuống, Đồng Duyệt liền nhìn Khổng Hi Nhan nói:

"Đừng khẩn trương, đây là một trò chơi mà thôi, chúng ta không nhất định phải là người chiến thắng."

Khổng Hi Nhan mím môi cười, gật đầu: "Được. "

Bộ dáng rất ngoan ngoãn.

Đồng Duyệt nhìn thấy bộ dáng này của cô, khép đôi mi lại.

Cô vẫn lo lắng về trạng thái của Khổng Hi Nhan, dù sao ba năm không lên sân khấu, hiện tại đang phát sóng trực tiếp, hơn nữa biểu hiện vừa rồi của cô, ôn nhu đạm nhạt, không hề nhìn thấy khí phách của Sở Thiên.

Nơi này rốt cuộc không phải là trường quay, đôi khi khó có thể nhập vai trong nháy mắt.


Vì vậy, cô cảm thấy lo lắng.

Nhưng cô đã bỏ qua một điều.

Đây chính là Khổng Hi Nhan.

Ba năm trước, khi xuất đạo được mọi người ca ngợi là thiên tài diễn xuất, là thiếu nữ đứng ở đỉnh phong.

Diễn xuất dường như được sinh ra cùng cô, không cần chạm khắc, cũng có thể tỏa sáng lấp lánh.

Khổng Hi Nhan đứng trên tường thành, cao hơn hai mét, phía dưới được trải thảm bọt, dưới sân khấu có người hâm mộ nhỏ giọng nói: "Nhảy thành!"

- Đây là phân cảnh nhảy thành kia!

Ánh mắt mọi người đều gắt gao khóa chặt trên người Khổng Hi Nhan.

Khổng Hi Nhan thần sắc lạnh nhạt cúi đầu, đứng bên cạnh là Lăng Vũ, còn có không ít binh sĩ cầm cung tiễn mặc áo giáp, bọn họ xếp thành một hàng, như tên đã lên dây cung, chỉ chờ mệnh lệnh.

Toàn bộ sân khấu được bao phủ bởi một bầu không khí căng thẳng.

Thái giám đứng bên cạnh Thái tử đột nhiên kêu lên:

"Là Lâm tướng quân! Thật là tướng quân! "

Giọng nói của hắn quá mức tinh tế, trong nháy mắt liền từ sân khấu truyền đến lỗ tai mọi người, Sở Thiên thoáng ngước mắt lên, thần sắc lãnh đạm như trân châu, giọng nói lạnh lẽo bức người: "Hắn không phải Lâm tướng quân. "

"Hắn uống máu người Ngô quốc chúng ta! Ăn thịt người Ngô của chúng ta! Giẫm lên xác người Ngô của chúng ta! Giành xéo giang sơn của Ngô quốc chúng ta để lấy lòng các vị vua Ngụy quốc!"

"Hắn vong ân phụ nghĩa! Tàn nhẫn, bất lương! Không xứng đáng là một con người!"

Thanh âm Khổng Hi Nhan càng lúc càng lớn, giờ phút này nàng chính là Thái tử phi cao cao tại thượng, đang lên án một gian thần, nàng lên án hắn ta mà lòng đau như cắt, đau đớn nhất vẫn là trái tim nàng.

Nàng vẫn còn yêu người đàn ông này.

Lâm Lương đứng dưới thành ngửa đầu nhìn, trong nháy mắt tầm mắt đã bị khóa chặt, Sở Thiên mặc một thân váy vàng, mái tóc dài ngang vai, thân hình bị gió thổi như lung lay sắp đổ, ánh mắt phức tạp của cô nhìn chằm chằm mình.

Có hận thù, hối tiếc, cũng có tình yêu không thể che giấu.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã không thể dời tầm mắt.

Sở Thiên đứng ở trên cao, nhìn về phía dưới, tầm mắt cùng Lâm Lương chạm vào nhau, cô nhếch khóe miệng, thoải mái cười nói:

"Ngươi một tên lang tâm cẩu phế như vậy, lại do một tay ta kéo từ quỷ môn quan trở về. "

"Thật sự là nực cười đến cực điểm."

Môi nàng tràn ra một tia trào phúng, sau đó nói:

"Là do ta có mắt như mù, phụ lòng tin tưởng của muôn dân!"

"Là ta hổ thẹn với Ngô quốc! Hổ thẹn với Hoàng thượng! Hổ thẹn với Thái tử điện hạ!"

Thái tử đứng bên cạnh cô: "Không phải lỗi của nàng..."


Khổng Hi Nhan nghiêng người, lấy tay điểm lên môi Thái tử, ngước mắt lên, trên mặt trang điểm tinh xảo thêm vài phần ý cười bất đắc dĩ, giọng nói khàn khàn nức nở: "Thái tử, xin bảo trọng."

Nàng nói xong cũng không đợi Thái tử có phản ứng liền phóng người nhảy lên, dứt khoát quyết tuyệt, không hề chần chờ, thân hình tựa như bướm, nhẹ nhàng rơi xuống, Thái tử vội vàng đưa tay kéo nàng, lại chỉ nắm được một ít sợi tóc.

Trên đài bộc phát ra một trận rống: "Sở Thiên! "

Là Lâm Lương kêu lên!

Đáng tiếc lúc này Sở Thiên đã nhảy xuống tường thành, hương tiêu ngọc vẫn.

Đinh một tiếng.

Hết giờ.

Dưới sân khấu còn đắm chìm trong phân đoạn nhảy thành vừa rồi của Khổng Hi Nhan không kịp phản ứng, thẳng đến khi người trên đài thu dọn sạch sẽ, người dẫn chương trình mới một lần nữa lên sân khấu: "Thật tuyệt vời! "

"Thật là một màn trình diễn xuất sắc!"

"Thật sự làm cho người ta xem không đủ, mọi người nói có phải hay không!"

Khán giả ở đây được cô dẫn dắt, nhanh chóng phản ứng lại.

Khổng Hi Nhan trở lại hậu trường, lúc cô vừa nhảy xuống cổ tay đụng phải một cái cạnh, vẫn còn chút đau, cô sờ xuống, tú mi nhíu lại, Phó Thu nhìn thấy sắc mặt cô không thích hợp vội vàng hỏi:

"Khổng tỷ, sao vậy? "

Khổng Hi Nhan lắc đầu: "Không sao đâu."

Phó Thu không tin kéo cổ tay cô:

"Có phải vừa mới đụng phải không? "

"Khổng tỷ chị cũng quá lớn mật, cứ như vậy nhảy xuống, chị không biết vừa rồi tim em như muốn dừng lại, dọa chết em!"

Khổng Hi Nhan thu tay lại, quay đầu nhìn cô:

"Thật sự không sao."

Phó Thu nói: "Tất cả bọn họ đều nói rằng chị đang liều mạng."

Liều mạng à?

Khổng Hi Nhan lắc đầu.

Cũng không tính là liều mạng.

Cô chỉ muốn giành chiến thắng.

Chính là cảm thấy, sợi dây chuyền kia, rất xứng với Trì Vãn Chiếu.

Không nhắc tới Trì Vãn Chiếu đã từng ở trường quay giúp đỡ mình, sau này đi Trường Ninh chính cô ấy đã cởi bỏ tâm kết của cô, cô cũng không có cơ hội nào hảo hảo cảm tạ cô ấy, cho nên cô muốn chiến thắng trở về, tặng món quà này cho cô ấy.