“Alo! Cố Thừa Luân nghe đây.”
“Cố Thừa Luân? Cậu là Cố Thừa Luân? Mẹ của cậu đang nằm ở phòng cấp cứu bệnh viên gần Sân bay.”
“Mẹ tôi bị làm sao?”
“Tôi chỉ là người qua đường thấy mẹ cậu bị ngất nên mới tiện thể đưa đến bệnh viện.

Bác sĩ chưa khám xong, nhưng vừa rồi bà ấy có gửi cô y tá mang ra tờ giấy có ghi địa chỉ và số điện thoại của cậu.

Cậu đến xem mẹ mình đi.

Tôi phải đi ngay bây giờ.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Cố Thừa Luân cúp điện thoại sau đó liền nói với đồng nghiệp một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Lúc này khi đến nơi gặp mẹ mình, Cố Thừa Luân một phen thảng thốt.

Anh cầm cánh tay đang bị bó bột của mẹ lên xem, rồi nhìn những bầm xanh bầm tím ở trên mặt đến bả vai không khỏi kích động.
“Mẹ! Mẹ bị đánh sao? Là ai đánh mẹ ra nông nỗi này.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, thời gian qua không thể gọi điện thoại được cho mẹ?”
Bà Cố rớt nước mắt cũng kích động không kém, giọng khàn khàn nói: “Luân! Dẫu thế nào con cũng phải cứu em của con...!Nó bị người ta bắt rồi.

Mẹ thật vô dụng...!chỉ biết chạy sang Hong Kong cầu cứu con.”
Cố Thừa Luân bàng hoàng: “Em ấy bị ai bắt, sao mẹ không báo cảnh sát?”
Bà Cố đưa ngón tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng.


Sau đó rưng rưng nước mắt: “Chuyện thật dài dòng lắm.”
Cố Thừa Luân vừa hay muốn nói tiếp thì điện thoại cầm tay lại reo lên.

Anh lập tức mở máy, bên kia đầu dây đồng nghiệp không ngừng hối thúc anh quay về sở vì có đoàn thanh tra cấp cao đến.
Cố Thừa Luân nhịn xuống, an ủi mẹ mình: “Mẹ bây giờ an tâm nghỉ ngơi trước.

Chuyện khó gì con cũng cố gắng giải quyết, nhất định giúp em ấy thay mẹ.”
“Được, được...!con có việc cứ đi làm trước đi.

Mẹ đã hẹn với đám người đó một tuần, trước mắt chắc không có vấn đề gì.”
Cố Thừa Luân mặc dù không hiểu hết ngọn nguồn nhưng nghe mẹ anh nói như thế cũng giảm bớt sự khẩn trương.

Ngẫm nghĩ chỉ có thể nhờ vả đến Uông Thành và Ân Hi.

Cho nên lập tức gọi điện thoại cho hai người đó.

Xong thì nhanh trở về Sở tiếp tục làm việc.
Buổi chiều sắp tan tầm lại nghe điện thoại của Ân Hi gọi tới: “Bác sĩ kiểm tra bảo bác gái không có gì nghiêm trọng, chủ yếu ở chỗ cánh tay bị nứt xương và thương tích ngoài da.

Bác ấy nói không muốn ở lại bệnh viện, anh xem nên đưa bác ấy về nhà của anh chứ?”
“Bác sĩ thật sự bảo không sao?” Cố Thừa Luân quan tâm hỏi lại.
“Không có sao.

Về nhà tịnh dưỡng và tái khám lấy thuốc.

Ở nhà vẫn được thoải mái hơn đó mà.”
“Vậy thì em hãy đưa mẹ tôi đến nhà ở Cửu Long Thành, ở đó môi trường tốt hơn.

Không phải lên xuống bằng thang bộ.

Em có chìa khóa chứ? Thật ra tôi vẫn chưa thay ổ khóa ở đó.”
“Vậy được.

Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bác ấy thật tốt.

Anh cũng về nhà ăn tối nhé, chỗ thím Uông đang nấu rất nhiều món ngon mang qua.”
“Mọi người thật có lòng...!À...”
“Anh định nói gì?”
Cố Thừa Luân im lặng, suy nghĩ cuối cùng không muốn nói, chỉ lập lại câu ‘cảm ơn’ rồi chào Ân Hi một tiếng.
Ân Hi đối với sự do dự này của Cố Thừa Luân hơi lấy làm hiếu kì, nhưng rồi không có để tâm nữa, đón xe đưa mẹ Cố về nhà ở Cửu Long Thành, dọc đường đi Ân Hi nói rất nhiều lời động viên an ủi bác ấy.
“Anh Luân nay đã làm việc cho sở quy hoạch chính phủ rất là có tương lai.

Lúc trước cùng anh Thần Hi và anh Thành phát triển công ty Dật Vĩ có lãi nên đã mua và sửa san căn nhà.


Là do anh ấy tự thiết kế.

Hi vọng sẽ đón bác và em gái sang Hong Kong cùng sống với nhau.”
“Nó thật nên người và có chí làm ăn quá...!Chỉ đáng tiếc, ngày đó thật sự không biết là khi nào.” Mẹ Cố có hơi nghẹn ngào.
Ân Hi ngạc nhiên, nhưng vì trông thấy mẹ Cố buồn bã nhìn ra ngoài ô cửa, không có ý nói chuyện nên cô chỉ biết giữ im lặng.
Chỉ là lúc mở khóa căn nhà bước vào, Ân Hi thoáng bàng hoàng một trận.
Uông Thành vừa hay mang điểm tâm đến, cũng rất trầm trồ trước thiết kế của căn nhà.
“Chà, thằng Luân thật sự có bản lĩnh này ha.

Bác gái! Xem quang cảnh này thích chứ nhỉ?”
“Căn nhà thật thoải mái quá, xem kìa có nhiều chậu hoa kiểng như vậy.

Cái phòng kín đó, có phải trồng được cả rau xanh hay không?” Mẹ Cố tươi cười nói.
Uông Thành xách hành lí vào trong phòng sau đó xuống bếp dọn thức ăn ra bàn.

Mà Ân Hi vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn quanh căn nhà một lượt, nội tâm một phen chấn động.
Những lời mà cô và Cố Thừa Luân đã nói trong đêm tối hôm đó cứ không ngừng vang lên trong đầu cô.
Mộng tưởng về căn nhà mơ ước...!chính là...!cảnh trí hiện tại.
Ân Hi đi vào trong phòng kín, ngước mắt lên trên cao, ở đó có một cái cửa sổ hứng gió lắp bằng kín có thể nhìn ngắm sao trời.
Đặt cạnh những chậu kiểng là chiếc bàn tròn và hai cái ghế.

Vô cùng phong vị ấm áp.
Ân Hi tựa người vào mặt tường kính, nghe cả người bàng hoàng từng đợt...!cô thật sự không dám tin, Cố Thừa Luân lại dành cho cô tình cảm lớn lao như thế.
Cô xúc động, vội vã chạy ra ngoài, bàng hoàng nhìn mọi người rồi bảo: “Tôi có chút việc, không thể ăn tối cùng mọi người.”
“Giờ này em lại có việc gì chứ? Thừa Luân đang trên đường về tới...”
“Xin lỗi...” Ân Hi chạy ập ra ngoài.

Cũng không biết mình nên đi đâu.
Cô bước vào khoang tàu điện ngầm chơi vơi nhìn những con người xung quanh cô, tự cảm thấy mình quá đổi tầm thường và nhỏ bé.
Chiếc Roll-Royce chạy trên đoạn đường cao tốc, Lôi Kình bên trong ngồi bắt chéo chân có chút nghiêm nghị.


Thượng Thần Hi ngồi bên cạnh trình bày với ông: “Còn mấy mảnh đất nhỏ chưa gom được, tôi có tìm các trưởng làng bàn qua rồi.

Tôi nghĩ là không có vấn đề gì đâu.”
“Được.

Cậu có tài cán mà, tôi không phải lo lắng.

Để một lát nữa ăn xong bữa cơm này rồi mới nói tiếp.”
Thượng Thần Hi trông thấy thái độ này của Lôi Kình thì nhất thời lấy làm lạ tuy nhiên không mở miệng hỏi.

Cho đến khi chiếc xe rẽ qua một hướng khác thì không khỏi ngạc nhiên đặt nghi vấn: “Ông Lôi à, không phải đi Thịnh Thế Trà Hương hay sao?”
“Tôi đón luôn Simon rồi cùng đến đó.”
“À.”
Thượng Thần Hi cảm thấy thêm phần khó hiểu, Simon đi làm nhiệm vụ gì mà được Lôi Kình nể mặt đưa đón như thế chứ?
Lôi Kình nhìn đồng hồ, nhịp nhịp cái chân, dường như là đang nóng lòng.

Đến khi chiếc xe dừng trước đại sảnh của một nhà hàng Nhật, thì ông cúi người nhìn ra ngoài cửa, khẽ thì thầm: “Ra rồi.”
Thượng Thần Hi hiếu kì nhìn theo ngoài cửa, lúc này từ chính chính nhà hàng trông nhìn thấy Simon lịch sự mở cửa mời một người đàn ông đi ra ngoài, sau đó cả hai bắt tay với nhau trò chuyện mấy câu rồi vẫy tay chào nhau.
Simon nghe tiếng tuýt còi của tài xế liền trông qua bên này, sau đó nhanh bước tiến lại.

Riêng Thượng Thần Hi từ đầu chí cuối không khỏi ngây người bất động.

Dõi theo dáng người đàn ông quen thuộc đó, nhìn mãi cho đến khi thấy ông ta ngồi vào taxi và mất dạng anh mới quay đầu lại trông về phía Simon ngồi vào chỗ ghế phụ phía trước, gật đầu chào Lôi Kình.
Tài xế cho chiếc xe chạy, mà Lôi Kình cũng đã không nhịn được nữa bật hỏi: “Sao rồi, ông ta đòi điều kiện gì?”.