18 cá nhân bị đưa đến các nơi khác nhau ở trường đại học N đều rất ngạc nhiên.
Vì sao lại có tiếng Hoa?
Vì sao lại lặp lại lần nữa bằng tiếng nước N.
“Sắp bắt đầu trận quyết đấu xé bảng tên giữa gia tộc chạy vội của nước Hoa và anh em chạy vội nước N!”
Lại tiếp tục dùng tiếng Hoa và tiếng nước N để thông báo lần nữa.
Vào ngay lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc ra mặt!
“Hai đội xé bảng tên lẫn nhau, đội còn tồn tại đến cuối cùng sẽ giành chiến thắng.” Lại thông báo bằng tiếng Hoa và tiếng nước N một lần nữa.
“Thật là vậy à? Mấy vị khách mời cố định của nước N giỏi lắm, siêu giỏi luôn đó!” Triệu Ngưng ngạc nhiên mà nói.
“Lý Bảo Bân là người mạnh nhất, tôi đã xem qua show của họ rồi, vậy chúng ta phải xé họ thế nào đây?” Lý Gia Minh nói.
Những khách mời bên nước N cũng rất phấn khích.
“Thật sao? Thật vậy sao? Mấy vị người Hoa kia cũng đến á? ( tiếng nước N )”
“Vì sao lại không đề cập trước với chúng ta chứ, bây giờ trái tim của tôi đã ngừng đập rồi đây nè.
( tiếng nước N )
“Thật vậy à? Triệu Ngưng cũng đến sao, cô ấy rất xinh đẹp.
( tiếng nước N )”
……
Trận quyết đấu đã bắt đầu, mọi người đều đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Tuy đây chỉ là một chương trình truyền hình, nhưng trong lòng họ lại có hơi sục sôi nhiệt huyết, đều cùng một kiểu show tống nghệ, và cũng đều vô cùng nổi tiếng ở quốc gia của mình, bọn họ được đặt lên bàn cân so sánh không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
An Văn vừa đi trên hành lang vừa lấy tay che lại bảng tên sau lưng mình, vừa vặn gặp được Tạ Diễm, vì thế hai người kết đội đi chung với nhau.
“Bảng tên của em nhỏ quá.” Tạ Diễm hâm mộ mà nhìn vào bảng tên của An Văn.
“An Văn, đợi lát nữa chạm mặt bọn họ thì em nhớ phải bảo vệ anh đấy nhé.” Tạ Diễm nói.
An Văn: “Lời này không phải là nên để con trai nói với con gái sao?”
“Em là con gái á?” Tạ Diễm bày ra biểu cảm ngạc nhiên, hỏi.
An Văn: “……” Em đây da trắng đẹp gái chân dài thế này, sao lại không phải là con gái chứ?
Chẳng lẽ ngày hôm qua cô đã để lại đả kích cho họ lớn như vậy sao? Chị Tống không có mặt ở đây làm cô sợ quá, có lẽ cô thực sự phải rớt fans rồi.
Anh anh anh* mình muốn khóc quá đi……
(*Âm thanh giả tiếng khóc)
Quả nhiên là dùng mặt không đáng tin cậy, vẫn là dựa vào thực lực thì hơn……
May mà mình có thực lực!
Tạ Diễm cũng không biết cô gái bên cạnh mình này đã trải qua một lần tổn thương tâm lí và tự mình chữa trị.
Vương Phong và Lý Gia Minh ở dưới lầu đang đối đầu với bốn kẻ địch, tình huống vô cùng nguy hiểm.
“Chúng ta mau xuống giúp đỡ họ đi!” Tạ Diễm nói, hai người bắt đầu chạy xuống dưới lầu.
Hai người Vương Phong thấy xé không được thì chạy trốn ngay, 4 người họ đuổi theo, hai người Tạ Diễm chạy trốn nhanh như bay.
“Oa…… An Văn! ( tiếng nước N )” Kim Huân nói với vẻ kích động.
Ba khách mời nước N còn lại cũng ngừng lại, nói với vẻ ngạc nhiên: “Đúng thật là An Văn, là thật kìa! Oa ( tiếng nước N )……”
“Tôi còn vừa mới suy nghĩ không biết em ấy có ở trong show này hay không, vậy mà lại ở đây thật…… ( tiếng nước N )”
……
Kim Huân bước một bước đến chỗ An Văn, kích động mà dùng tiếng Hoa bập bẹ của mình nói: “Xin chào! Xin chào!”
An Văn cười nói: “Xin chào anh.”
“Khi nãy chúng tôi còn xem phát sóng trực tiếp của em ở trên xe đó, em chơi game rất giỏi, lớn lên cũng rất xinh đẹp! ( tiếng nước N )” Kim Huân cười nói.
Phiên dịch viên thuật lại lời nói này bằng tiếng Hoa, nghe phiên dịch xong, An Văn cười nói: “Cảm ơn ạ, anh cũng rất đẹp trai.”
Hai người Vương Phong đã chạy đi xa, hai người An Văn vừa cười nói vừa đi đến chỗ cầu thang.
“An Văn, em đừng sợ, bọn anh sẽ không xé em đâu.
( tiếng nước N )” Kim Huân vẫy tay rồi nói.
“Cảm ơn anh.” An Văn cười nói, rồi sau đó lại đi lên cầu thang, không ngờ là họ thực sự thả cho nhóm cô chạy.
Đi đến tầng hai thì gặp được Hạ Cẩn và Đường Đình, bọn họ vui vẻ mà la lên: “Tiểu muội, em mau tới đây đi.”
An Văn: “……” Em không muốn đâu, ở bên cạnh các anh em sẽ rớt fans đó.
Nhưng Hạ Cẩn cũng đã đi tới, An Văn đành phải bất đi chung với hai người họ.
Phác Thành và Bùi Trí Viện đang ở trên lầu cũng thấy được bọn họ, chạy xuống dưới, kết quả nhận ra nhóm An Văn có tận 4 người, vừa rồi Hạ Cẩn và Đường Đình vào phòng học cũng không ai phát hiện.
Hai người Phác Thành lập tức chạy lên lại, đám người Hạ Cẩn nhanh chóng đuổi theo sau.
An Văn cũng chạy đuổi theo họ, nhưng cô sẽ cố gắng nhịn không đến xé bảng tên của họ.
Không ngờ khi vừa chạy đến một chỗ rẽ thì đột nhiên có hai người lao ra, bắt được Đường Đình và Hạ Cẩn, hai người An Văn chạy nhanh đến giúp đỡ, hai người Phác Thành cũng kéo người về lại chỗ mình.
Đây hoá ra là một cái bẫy của họ!
Trong quá trình hỗn chiến, Đường Đình bị xé.
Loa phát thanh lần lượt vang lên tiếng Hoa và tiếng nước N “Đường Đình OUT!”.
3 đấu 4!
Địch đông ta ít, mặc dù trông cả hai bên đều cười rất thân thiện, nhưng bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để quyết đấu.
“Các anh xé nhị đệ của tôi, tôi phải báo thù cho cậu ấy!” Hạ Cẩn nói.
Câu nói trông kiên cường làm sao, kết quả vừa nhìn thấy Lý Bảo Bân đi xuống từ cầu thang, Hạ Cẩn đã hét lên: “Chạy!”
Ba người nhanh chân chạy ngay lập tức, 4 đối thủ nước N đuổi sát sao ở đằng sau.
Lý Bảo Bân không chỉ có sức mạnh mà anh ta chạy cũng rất nhanh, ngay khi sắp đuổi kịp bọn họ, bảng tên đã ở ngay trước mặt, Lý Bảo Bân chưa muốn xé bảng tên của An Văn nên duỗi tay muốn kéo Tạ Diễm.
Đột nhiên tay lại bị giữ lại, là An Văn, cô nắm lấy tay của Lý Bảo Bân rồi ném ra sau, Lý Bảo Bân bị ném đến mức lùi lại mấy bước, còn suýt chút nữa té ngã.
“Cậu có sao không thế! ( tiếng nước N )” Bùi Trí Viện hỏi anh ta.
Trên mặt Lý Bảo Bân đầy vẻ nghi ngờ cuộc đời, nói: “Trí Viện à, sức An Văn mạnh lắm đó! ( tiếng nước N )”
Mọi người bắt đầu nhớ lại khi nãy, An Văn vừa gầy vừa trắng như vậy thì sức lực có thể lớn đến đâu chứ, vì thế họ nói giỡn: “Bảo Bân à, dạo này câu hư quá đấy! ( tiếng nước N )”
“Có phải là cậu chưa ăn cơm hay không? ( tiếng nước N )”
“Chắc là cậu ta bị hút hết tinh khí rồi ( tiếng nước N )”
“Bảng tên của An Văn nhỏ thật, chẳng lẽ em ấy có nhiệm vụ bí mật gì sao? ( tiếng nước N )”
……
Lý Bảo Bân: “……” Có lẽ là vừa rồi mình không đứng vững chăng?
Anh em Chạy vội của nước N đã ra mắt được 7 năm, còn gia tộc Chạy vội nước Hoa chỉ mới được 2 năm, về phương diện kinh nghiệm chắc chắn là không thể nào so được.
Suýt chút nữa là bị phục kích nhiều lần, nhưng từ trước đến nay Hà Giải luôn rất giỏi về phương diện chơi xấu, anh ta đã khi dễ được vài khách mời ở các mùa trước, nên cũng đã phục kích thành công mà xé được một người.
“Lý Duẫn OUT!”
Từ sau khi Đường Đình bị xé thì Hạ Cẩn đã bắt đầu mở ra chế độ tiêm máu gà, gặp người nào thì xé người đó, cuối cùng lại xé một chọi một với Tống Nguyên Thuận.
An Văn tách ra khỏi hai người họ, tự đi một người.
“Cuộc chiến của những người mạnh nhất.” An Văn nói.
Ở đằng trước, Lý Bảo Bân và Trần Dục Văn đang xé một chọi một với nhau, Bùi Trí Viện cũng ở đó.
Cô ấy cũng đã nhìn thấy An Văn, Bùi Trí Viện hỏi với vẻ thân thiện: “Chào em…… em có muốn xé với chị không?”
An Văn lập tức xua tay nói: “Em không xé đâu!”
Cô không bắt nạt con gái đâu.
Loa phát thanh lại vang lên “Tạ Diễm, OUT!”
Hai người Trần Dục Văn ngưng chiến để nghỉ ngơi một chút, rồi sau đó lại tiếp tục xé bảng tên lẫn nhau, cuộc chiến giữa hai người mạnh diễn ra vô cùng kịch liệt.
An Văn và Bùi Trí Viện đều ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào họ, muốn đi đến giúp đỡ, hai người Trần Dục Văn thấy vậy thì kêu hai cô tránh ra.
“Cuộc chiến của hai người chúng tôi không liên quan đến hai người đâu.”
An Văn: “……”
Bùi Trí Viện: “……”
Hai người bắt đầu đi ra ngoài, Bùi Trí Viện lại nói: “Em có muốn xé nhau không? Cuộc chiến giữa hai người chúng ta á! (Tiếng nước N)”
“Em không muốn xé nhau với chị đâu.” An Văn xua tay, mỉm cười rồi nói: “Trông chị đẹp quá.”
Bùi Trí Viện còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng An Văn đã chạy đi nơi khác.
Bên kia, vài bị khách mời của nước N áp dụng chiến thuật đồng đội, xé hội đồng Lý Gia Minh.
Gia tộc Chạy vội nước Hoa chỉ còn 6 người, anh em Chạy vội nước N còn lại 8 người.
“Không được, bên mình cũng phải tập hợp với nhau, nếu không sẽ có thêm mấy người nữa bị loại.” An Văn quyết định đi tìm đồng đội để hội hợp.
Mới lên cầu thang đã gặp được Kim Huân, Kim Huân vươn tay chào hỏi thân thiện, nói: “Xin chào…… xin chào……”
An Văn cười bắt tay với anh ta, một tay khác lại che bảng tên ở sau lưng lại, sợ có phục kích.
“Anh sẽ không xé em, An Văn, em xinh quá…… ( Tiếng nước N )” Kim Huân cười ngớ ngẩn.
“Cảm ơn anh.” An Văn cười khom lưng rồi nói: “Vậy em đi trước đây.”