Buổi tối hôm đó Tống Lê đợi bao lâu, Tống Y đợi cùng cô bấy lâu.

Anh ta cũng biết khi cô đi có không cam lòng bao nhiêu thì hận Hà Niệm Đồng bấy nhiêu.
Cho nên Tống Y không động một đầu ngón tay của cô ta lại làm cô ta cảm nhận được gọi là vấp phải trắc trở khắp nơi.

Đặt dấu vết của sự đau đớn khi đồ của mình bị cướp đi, giống như hút thuốc hỏng phổi ở trong lòng cô ta.
Tống Lê không ngăn cản, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Trước nay cô không cảm thấy mình là người tốt.
Giờ khắc này lại bởi vì một câu nữ chủ nhân của anh, nghĩ lại xem mình có phải tàn nhẫn quá mức hay không, thống khổ lại nhân từ.
Buổi chiều Hứa Từ muốn đi ra ngoài một chút, nên giao Tống Lê cho nhóm Tiểu Phan chăm sóc, thật ra không tính là chăm sóc, anh chỉ lo lắng cô ở một mình sẽ buồn, nên qua bên kia ngồi chơi.
Cô an an tĩnh tĩnh sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ ai.
Hứa Từ hôn xuống đỉnh đầu cô: "Anh rất nhanh sẽ về.

Bọn họ đều rất thích em, anh đã nói qua rồi, đừng lo lắng."
Buổi chiều đều tương đối thanh nhàn nhưng bây giờ cửa ải cuối năm buông xuống là thời gian văn phòng bận nhất, Tống Lê không muốn thêm phiền toái: "Em có thể đến phòng an ninh."
Cô rất ít khi đến đây.

Trước đó đến hai lần, một lần là trả kiểm huy, không chờ hai phút là đi, một lần là chờ anh trong văn phòng, không cẩn thận ngủ mất.

Khi đó thì sắp tan tầm cũng không có bao nhiêu áp lực.
Bây giờ không giống vậy.
Hứa Từ thấy cô kiên trì cũng nói được: "Nhưng hôm nay người canh gác là ông lớn, hai người có lẽ sẽ có sự khác nhau."
"Em còn lo lắng ông ấy quá trẻ tuổi, anh thấy sẽ ghen."
"Đừng hiểu anh như vậy." Hứa Từ không nhịn được mà bật cười: "Đến lúc đó anh muốn để em dỗ hai câu cũng không hạ mặt xuống được."
Anh lấy áo khoác và khăn quàng cổ giúp cô, khi lái xe đi ra ngoài nói trước một câu với Lão Đàm, nói một tiếng sau trở về.
Hứa Từ muốn đến tòa án một chuyến, nhưng Hà Niệm Đồng gọi điện thoại hai lần, anh cũng tiện đường đến gặp cô ta một lần.
Hà Niệm Đồng chờ chưa đến nửa tiếng, người đàn ông đã xuất hiện ở cửa quán cà phê.

Kiểm phục mặc trên người anh phẳng phiu đẹp trai, như là đặt làm cho chính mình, một đôi chân dài rất hút tình, vừa mới rảo bước đi vào đã có người ngẩng đầu nhìn.
Anh chỉ dùng hai giây đã nhìn thấy Hà Niệm Đồng ngồi bên cửa sổ, khi ngồi ở trước mặt cô ta, Hà Niệm Đồng còn chưa phản ứng lại.
Trai đẹp có hình có sắc trong giới không ít, đàn ông mặc vest càng sâu, nhưng Hà Niệm Đồng vẫn không thể không thừa nhận, trong lúc lơ đãng trên người Hứa Từ lơ đãng toát ra hormone vẫn là thiên hạ độc nhất, ai cũng không thể vượt qua.
"Tôi chỉ có mười mấy phút." Hứa Từ lời ít ý nhiều, đến cốc nước phục vụ bưng đến cũng chưa uống.
Hà Niệm Đồng biết anh bận nhưng cũng rõ ràng cho dù anh có rảnh, cũng sẽ không liên hệ với cô ta.

Bắt đầu từ cấp ba anh đã phiền chán cô ta, trước đó chỉ là lạnh nhạt, sau lại tránh không gặp như đang trốn đồ vật gì chán ghét đến cực điểm.
Trước mắt trưởng bối còn giữ lại một chút thể diện.
Hà Niệm Đồng hiển nhiên đã khóc, ở trong phòng cũng không tháo cặp kính râm kia xuống: "Anh họ..."
Hứa Từ nhăn mày lại trong nháy mắt, con ngươi màu đen không có cảm xúc nhưng thoạt nhìn lạnh nhạt đến cực điểm.

Hà Niệm Đồng biết cô ta nếu không vào chủ đề chính, giây tiếp theo anh sẽ không lưu tình mà đứng dậy tránh đi.
Xưa nay anh đã như vậy, đối với ai cũng giống nhau, chỉ có Tống Lê là khác biệt.
Cô ta từng thấy Tống Lê vây quanh bên cạnh anh ríu rít vô nghĩa nhiều đến mức muốn chết, anh cũng không đuổi cô ta, biểu cảm là sự dịu dàng chính anh cũng không phát hiện.
Cô ta nỗ lực như vậy, có ý định thu hút lực chú ý của anh nhưng anh vẫn không nhìn thấy cô ta.
Lúc ấy còn trẻ, luôn cố chấp với người hay đồ vật mình không chiếm được, nhưng bây giờ đã khác.
Hà Niệm Đồng khóc lóc nói một năm một mười chuyện Tống Lê đã làm cho cô ta: "Cô ta trả thù Trương Mặc, lại đến ức hiếp em, chín năm nay em đã chịu đủ rồi.

Cô ta rốt cuộc còn muốn tra tấn em đến khi nào? Anh họ, mục đích cô ta trở về không đơn thuần, quả thực chính là người điên."
Trương Mặc là trừng phạt đúng tội, nhưng việc cô ta làm căn bản không chạm đến mấu chốt của pháp luật, Hà Niệm Đồng tự nhận chính mình không tội ác tày trời như vậy.
Hứa Từ căn bản không dám hồi tưởng, đêm mưa kia cô chờ mong bao nhiêu, lại phẫn nộ bao nhiêu.
Đối mặt với sự khóc lóc kể lể của Hà Niệm Đồng, Hứa Từ chỉ nhẹ giọng hỏi cô ta: "Cô vứt đồ vật ở đâu?"

"Cái, cái gì."
"Quyển sách chín năm trước tôi đưa cho Tống Lê kia, cô vứt ở đâu." Hứa Từ ngước mắt, đuôi mắt hẹp dài không mang theo bất cứ cảm xúc gì, lạnh băng đến mức như nhìn đồ vật không có sinh mệnh.
Cách kính râm, cô ta vẫn bị ánh mắt này làm kinh sợ, ngón tay đặt ở đầu gối không nhịn được mà nắm chặt.
Đoạn thời gian kia trạng thái Tống Lê không tốt, sẽ thường xuyên vứt đồ bừa bãi nhưng mà quyển sách trước khi cô đi Hứa Từ đưa cho cô, cô sẽ không vứt đi.
Cô biết bên trong có một phong thư tình, chứng minh cô đã xem qua, sẽ không bởi vì cảm xúc không tốt thì vứt đồ anh đưa, càng sẽ không trước khi rời đi mấy tiếng ngắn ngủi kia, sẽ để ở góc không biết tên nào đó mà quên mang đi.
Người ngày đó cũng đi tìm Tống Lê như anh, ngoại trừ anh còn có Hà Niệm Đồng.
Không phải ác ý trộm đi, Hứa Từ không tin.
Kính râm chặn cảm xúc lo lắng chảy ra từ đáy mắt cô ta, lại không che giấu được sự thật là cô ta chột dạ.
"Em..." Hà Niệm Đồng cắn môi, âm thanh có chút yếu xuống: "Ở sông Dũng, em vứt ở đó."
"Được."
Hứa Từ gật đầu, sau khi nói xong đứng dậy, Hà Niệm Đồng duỗi tay muốn kéo anh, còn chưa đụng đến ống tay áo đã bị anh tránh đi.
Đuôi mắt Hứa Từ dính một chút hồng, rõ ràng là ngữ khí bình tĩnh lại làm cô ta nghe thấy được sự đau đớn áp lực rất lâu.

Ở trong cổ họng giống như có một khối thiết bị chặn rất khó chịu mà không có nguyên nhân.
"Cô có biết buổi tối hôm đó trời mưa hay không." Hứa Từ nói với cô ta: "Cô ném bức thư vào sông Dũng, cô ấy có lẽ biết rõ không vớt lại được vẫn sẽ đi tìm."
"Hà Niệm Đồng, trước kia tôi nhiều lắm chỉ cho rằng cô tùy hứng.

Tôi ăn nói khép nép với cô không sao cả, nhưng mà cô làm cô ấy chịu tủi thân thì không được."
"Dì nói muốn chăm sóc cô không cần thiết nữa.


Để cô trưởng thành còn không thể phụ trách với chính mình, làm xằng làm bậy giống như đứa trẻ con, là phụ huynh thất trách chứ không phải tôi."
Đây là lần đầu tiên anh không lưu tình như vậy.
Hứa Từ chưa ngồi được mười phút, khi đi ra ngoài cửa gió rất lớn, không có mưa, anh đi từ quán cà phê đến hiệu sách trên đường, lại chật vật như dầm mưa suốt đêm.
Khi tính tiền chủ tiệm nhìn anh thêm hai lần, phát hiện trong mắt người đàn ông có cảm xúc đặc sệt, giống mây đen dưới chân trời, đang ủ mưu muốn đổ mưa to.
"Mua giấy viết thư màu hồng nhạt, chắc không phải viết đơn từ chức." Ông chủ hàn huyên thêm hai câu với anh: "Một phong thư tình còn chưa viết, làm sao lại cảm giác như thất tình vậy."
Anh đã 27, bây giờ nam sinh 17 tuổi phỏng chừng còn không thịnh hành viết thư nữa, Hứa Từ cũng không biết mình vì sao sẽ đi đến đây, chỉ là nghĩ, có người vứt đồ vật quan trọng sẽ khổ sở.
Anh không muốn cô khổ sở.
Thư tình bị sông Dũng và mưa to bao phủ, không nên trở thành lý do cô chán ghét ngày mưa một lần nữa,
Anh vẫn luôn nỗ lực để cô cảm nhận được sự vui vẻ khi trời mưa, tựa như thế giới này thật ra cũng không phải không ổn như trong tưởng tượng.
Hứa Từ nhếch môi: "Vâng, bởi vì đến muộn chín năm, không biết cô ấy còn thích hay không."
Chắc là thích, hay là thích đến muốn mệnh.
Chủ động không chỉ là một mình cô, luyện tập rất nhiều lần trong nháp trên bàn học mới viết được một phong thư tình, cũng không chỉ là một mình cô.
Lời tỏ tình thế nào mới có thể lưu lại?
Hứa Từ không biết, chỉ rõ ràng trên thế giới này chỉ có giấy trắng mực đen là không thể khống chế.

Chữ trong thư tùy chỉ có vài nét bút ít ỏi nhưng tiêu hao hết tất cả dũng khí thời niên thiếu.