Sáng sớm ở công ty, cửa phòng làm việc của Hạ Minh Duệ.

Lâm Thiển Y do dự chớp mắt một cái, không có trực tiếp đẩy cửa vào mà đưa tay gõ mấy cái, gõ xong không có phản ứng, Lâm Thiển Y đoán Hạ Minh Duệ có thể không ở đây.

Vì vậy lúc này mới to gan đẩy cửa, đập vào mắt chính là cảnh Hạ Minh Duệ đang cùng một người phụ nữ vóc dáng nóng bỏng hôn cuồng nhiệt, bàn tay kia đang với vào trong áo người ta. Bên tai Lâm Thiển Y nóng lên, có chút không phản ứng kịp, chỉ là ngơ ngác nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt.

Trong lòng có thứ gì đó nhộn nhạo! Có chút đau, có chút buồn bực, có chút hốt hoảng!

"Ai cho cô vào? Cút ra ngoài!"

Hạ Minh Duệ hé mắt liếc cô một cái, cái nhìn lạnh như băng, lạnh nhạt, không có chút tình cảm nào.

Lâm Thiển Y cả người chấn động, dường như không thể tin được Hạ Minh Duệ sẽ nói với cô lời như thế. Ngay sau đó nghĩ đến ngày hôm qua, cô tự giễu cười một tiếng, trong mắt không biết thế nào liền có thêm một tầng hơi nước.

Cô ư? Bất quá cũng chỉ một trong số những món đồ chơi của Hạ Minh Duệ mà thôi.

Cô vì bọn họ đem cửa đóng lại, xoay người, khép mắt lại.

"Trước kia tôi vẫn cho rằng cô trong mắt anh ấy rất đặc biệt, nhưng bây giờ xem ra cô cùng những người phụ nữ muốn leo lên giường anh ấy không khác chút nào!"

Dường như không ngờ tới trước mặt cô còn có một người, Lâm Thiển Y kinh ngạc trợn to mắt.

"Hiểu Kha?"

"Là tôi!"

"Tại sao cô lại ở đây?"

Cố Hiểu Kha cười cười, ánh mắt kia có chút khinh miệt.

"Giống cô thôi, tới tìm anh ấy!"

Lâm Thiển Y muốn nói, cô chẳng qua là tới làm việc.

"Như thế nào, ra ngoài một chút chứ?"

"À, được!"

Lâm Thiển Y trầm mặc đi theo sau lưng Cố Hiểu Kha, không khí buổi sáng có chút ẩm thấp, hai người tuỳ ý ngồi ở ghế công viên.

Trong phòng làm việc, nhận thấy người ngoài cửa đã đi, anh liền dừng động tác trong tay, lạnh nhạt nói.

"Cô có thể đi!"

"Hả? Không muốn sao?"

Mỹ nữ với vóc dáng nóng bỏng còn chưa phản ứng kịp, đang đắm chìm trong trạng thái hưng phấn.

"Cút!"

Giọng nói nghiêm nghị khiến cô cả người run lên, không cam lòng nhìn Hạ Minh Duệ một cái, trong ánh mắt còn lấp lánh ánh nước, sửa sang lại quần áo, cứ vài ba bước lại quay đầu nhìn đong đưa mà đi!

Đáng tiếc trong cả quá trình Hạ Minh Duệ đều quay lưng về phía cô.

Sau khi người phụ nữ kia đi, Hạ Minh Duệ mới nặng nề đấm một quyền xuống bàn.

--- ------

Trong công viên, Lâm Thiển Y nhìn gò má an tĩnh của Cố Hiểu Kha, không hiểu tại sao cô gọi mình ra ngoài.

"Hiểu Kha, thân thể của cô không sao chứ?"

Lâm Thiển Y đắn đo nên thế nào mở miệng mới không làm tổn thương tới cô ấy, cho nên có chút do dự nói.

"Thế nào? Cô hy vọng tôi không khoẻ, tốt nhất là chết đi ư? Như vậy tôi cũng sẽ không trở lại, Duệ cũng không cần cùng tôi cử hành hôn lễ?"

Cố Hiểu Kha quay đầu, đuôi chân mày nhướn lên, khóe miệng khẽ nhếch, có chút đùa cợt nhìn Lâm Thiển Y!

"Tôi, tôi không có ý này, cô hiểu lầm rồi!"

Lâm Thiển Y sốt ruột, cô muốn giải thích, nhưng nụ cười châm chọc nơi khoé miệng Cố Hiểu Kha khiến mắt cô đau nhói.

Cô không nghĩ ra sao chuyện lại đến nước này.

Đầu tiên là Hạ Minh Duệ đối xử thô bạo với cô, sau đó Cố Hiểu Kha lại hiểu lầm cô. Cô thật lòng hy vọng cô ấy có thể khoẻ lại....

"Vậy ư?"

Giọng nói Cố Hiểu Kha mang theo vẻ đùa cợt không thể nhầm được, Lâm Thiển Y thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu xuống, rũ mí mắt. Cô không biết hiện tại nên nói gì.

Đang lúc cô cho rằng Cố HIểu Kha sẽ không nói với cô nữa, cô ấy lại lên tiếng.

"Cô có phải thấy may mắn vì Duệ hủy bỏ hôn lễ của chúng tôi? Nhưng trước đó anh ấy rõ ràng đồng ý với tôi, chờ tôi khoẻ lại sẽ cử hành một cuộc hôn lễ long trọng để mọi người đều biết, nhưng người giống anh ấy cũng có một ngày nuốt lời. Có lẽ trong lòng cô cũng đang cười nhạo tôi!"

Cố Hiểu Kha cười cười, tự mình nói tiếp.

"Tôi là loại người một khi đã xác định sẽ không buông tay, có lẽ thật như lời anh ấy nói, hôn lễ chỉ nhằm kích động tôi, để cho tôi tỉnh lại. Mặc dù tôi đã tỉnh, anh ấy cũng không thừa nhận, nhưng dù sao anh ấy cũng nói là sẽ lấy tôi, còn tôi thì tin đó là thật!”

Lâm Thiển Y yên lặng nghe, không phát biểu ý kiến.

"Lâm Thiển Y! Tôi có thể hỏi cô một câu không?"

Cố Hiểu Kha quay sang cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, hình như muốn xem thấu suy nghĩ thật của cô.

"Ừ!"

"Cô tại sao muốn ở cùng Hạ Minh Duệ? Tôi biết trước khi anh ấy về đây, cô chính là nhân viên trong công ty anh ấy, đừng nói với tôi là anh ấy coi trọng cô. Cái này tuyệt không buồn cười chút nào."

Cho tới bây giờ chỉ có phụ nữ bám lấy Hạ Minh Duệ, mà cô chưa bao giờ thấy anh chủ động trêu chọc phụ nữ.

Lâm Thiển Y: "..."

Thật ra thì cái này cô cũng có chút mơ hồ, cô chỉ bất quá đi Bất Dạ Thành, trong lúc vô tình uống say ngủ với một người đàn ông. Mà người đàn ông này vừa lúc là Tổng giám đốc mới được bổ nhiệm của bọn họ.

Cái này ngay chính cô cũng cảm thấy có chút thần kỳ, cô có thể nói ra không? Nói ra Cố Hiểu Kha liệu có tin?

Lâm Thiển Y trầm mặc khiến Cố Hiểu Kha nghĩ rằng là do cô mê hoặc Hạ Minh Duệ trước.

"Cô hẳn là vì tiền mới ở cùng Hạ Minh Duệ?"

Lâm Thiển Y suy nghĩ một chút, rất thành thực ‘Ừ’ một tiếng.

"Cô muốn bao nhiêu tiền?"

"Cái gì?"

Lâm Thiển Y quay đầu nghi hoặc nhìn Cố Hiểu Kha, mà lúc này Cố Hiểu Kha cũng chăm chú nhìn cô.

"Kẻ khôn không nói chuyện lòng vòng, cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Duệ?"

"Lời này trước kia cô đã hỏi tôi!"

Lâm Thiển Y dời tầm mắt khỏi người Cố Hiểu Kha, giọng nói nhàn nhạt, vẻ mặt đau thương.

Tiền quả thật là tốt, mà không có tiền cô...

"Cô thiếu Duệ bao nhiêu tiền? Tôi giúp cô trả?"

Chỉ sợ cô nói thiếu anh tiền chỉ là một cái cớ đi? Vậy thì cô căn bản là muốn ở bên cạnh anh?

"Ừm, hơn một ngàn vạn!"

Lâm Thiển Y suy nghĩ một chút, nếu đã như vậy thì cũng đành thế thôi.

"Tôi cho cô hai ngàn vạn! Cô rời khỏi anh ấy, như thế nào?"

Lâm Thiển Y kinh ngạc lần nữa đưa mắt nhìn sang Cố Hiểu Kha, giữa hai hàng lông mày mang theo chút ưu thương.

"Tôi cũng rất muốn rời khỏi anh ấy! Nhưng giữa chúng tôi không phải dùng tiền có thể giải quyết, hơn nữa tôi cũng không thể cầm tiền của cô!"

Lâm Thiển Y bất đắc dĩ.

"Cô tại sao phải ở lại bên cạnh anh ấy? Nếu như cô muốn tiền tôi liền cho, cô chẳng lẽ còn hy vọng xa vời rằng anh ấy thích cô ư? Tôi nghĩ sáng hôm nay cô cũng nhìn thấy anh ấy cùng người phụ nữ kia..."

Nói đến đây Cố Hiểu Kha không tiếp tục, mà là tức giận đứng ở đối diện Lâm Thiển Y. Gió thổi tung mái tóc dài của cô, có loại mỹ cảm khiến người rối loạn. 

"Cô cùng những người phụ nữ khác không có gì khác biệt cả, anh ấy cũng chỉ là nhất thời ham mới mẻ mà thôi. Còn không bằng thức thời một chút cầm tiền rời đi!"

"Tôi cũng muốn nhưng mà..."

Lâm Thiển Y có chút khó khăn, không biết nên nói như thế nào quan hệ giữa cô và Hạ Minh Duệ. Cố Hiểu Kha nên đi tìm Hạ Minh Duệ để anh để cô rời đi mới phải. Tìm cô? Cô cũng không có cách nào a.

"Hai người đang làm gì?"

Hạ Minh Duệ không biết từ lúc nào thì đã cách bọn họ không xa, giọng nói lạnh lùng, không có một tia nhiệt độ.

Lâm Thiển Y cắn răng từ trên ghế đứng lên, ánh mắt cũng không nhìn về phía Hạ Minh Duệ, vẫn cúi đầu, cụp mắt, làm cho người ta đoán không ra cô đang nghĩ gì.

Mà Cố Hiểu Kha trong khoảnh khắc Hạ Minh Duệ lên tiếng liền cao hứng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui mừng, về phần quanh thân Hạ Minh Duệ tản mát ra lãnh ý thì cô tự động bỏ qua.

Cô muốn khoác tay Hạ Minh Duệ nhưng lại bị anh thản nhiên đẩy ra. Khuôn mặt tràn đầy nụ cười của Cố Hiểu Kha lập tức trở nên trắng bệch, cô ngước đầu bi thương chất vấn.