Tống Thời Cẩn đỡ người dậy nhìn nàng chằm chặp, dần dần thu lại nụ cười: "Nàng sẽ ghét bỏ ta sao? Bởi vì quá khứ đáng xấu hổ đó?"

Thực ra hắn có thể hiểu Cố Hoài Du, đời trước bất kể nàng có gặng hỏi thể nào, những chuyện này hắn cũng không hề kể với nàng. Những trải nghiệm quá mức xấu xa, vẫn luôn là cái gai vướng lại trong lòng.

Hắn sợ nàng biết được rồi thì sẽ ghét bỏ hắn.

Bất kì ai nhục mạ, chửi mắng, Tống Thời Cẩn đều có thể chấp nhận, nhưng chỉ mình Cố Hoài Du là hắn không thể chịu được. Đây cũng chính là nguyên nhân mà đời trước tại sao hắn nhất định phải đợi đến khi công thành danh tựu mới dám đi tìm nàng.

Chỉ là sự cố chấp hư ảo này liền nhanh chóng biến thành sự hối hận sau khi nhìn thấy nàng chết, nó như con dao cứa vào tâm hồn hắn.

Nhưng mà giữa hai người là khoảng cách giữa cái chết và sự sống, hối hận thì có tác dụng gì chứ, nàng không thể trở về, những lời chưa kịp nói ra kia, những chuyện chưa kịp làm kia, cũng chỉ có thể trở thành sự tiếc nuối mà thôi.

Cũng may, hắn vẫn còn có cơ hội bù đắp. Cho nên chỉ cầng nàng sống, chỉ cần nàng vẫn ở đó, bất kể là nàng đã từng ra sao, đã từng trải qua chuyện gì, ta đều không quan tâm, cho đến ngày hôm nay, điều mà ta muốn, chỉ có nàng, thế thôi.

Đón nhận ánh mắt bi thương của hắn, Cố Hoài Du lắc đầu một cách không hề do dự, nàng nói: "Trái lại với mong muốn của huynh, ta đương nhiên là không hề ghét bỏ huynh."

Tống Thời Cẩn ngồi bệt xuống đất, lặng lẽ dịch về phía nàng mấy phần, nhấc tay vuốt tóc mai tán loạn của nàng ra sau tau, sắc mặt hết sức nghiêm túc: "Cho nên, ta cũng vậy."

Cả người Cố Hoài Du cứng lại, lông mi khẽ run lên, rũ mắt xuống nhìn cái hộp gỗ trong tay, lại nghe hắn nói: "Ta không ép nàng, vẫn là câu nói đó, ta không cần câu trả lời gấp, nhưng hi vọng nàng có thể trịnh trọng mà suy nghĩ."

Có vài lời nên dừng đúng lúc, không cần nói quá rõ ràng, hai người đều hiểu là được. Cái gì quá cũng không tốt, ép chặt quá, nàng sẽ chỉ càng thêm muốn trốn chạy.

Cố Hoài Du nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn nâng cái hộp lên, đưa đến trước mặt hắn: "Ta không nghĩ là thứ này lại quý trọng đến vậy, có lẽ huynh còn có thể dùng nó để tìm được người nhà của huynh..."

Tống Thời Cẩn mở nắp hộp, lấy miếng ngọc ra, xoay xoay trong cánh tay, giọng nói bình thảnh: "Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, nếu như muốn tìm, bất kể thế nào thì cũng sẽ tìm thấy."

Nói xong liền gỡ sợi dây đỏ trên đó ra, không nói tiếng nào liền đeo lên cổ Cố Hoài Du: "Yên tâm mà đeo đi, ngọc ấm dưỡng thân, không có ý gì khác, nàng cứ coi như là một chút báo đáp không đáng kể cho ơn cứu mạng đi."

Tuy là hắn nói thản nhiên như thế, nên Cố Hoài Du cũng không tiện nói thêm gì nữa, trong lòng rối thành một nùi. Vốn dĩ nàng đã quyết tâm sau khi trả lại cho hắn thì sẽ không gặp nhau nữa, kết quả lại thành như bây giờ.

Lòng bàn tay siết chặt, Tống Thời Cẩn đã kéo tay nàng qua, kéo ống tay áo lên, Cố Hoài Du muốn rụt tay lại theo bản năng, liền nghe hắn nói: "Đừng nhúc nhích."

Chỗ cánh tay đã sưng đỏ hết lên, thoa chút thuốc lên chỗ dây cương siết chặt, cơn đau nho nhỏ như kim châm lên. Đau một chút như thế, Cố Hoài Du vẫn có thể chịu được, nhưng mà Tống Thời Cẩn nhìn còn có vẻ đau hơn nàng, bàn tay cầm lọ thuốc bôi vết thương ngoài siết chặt, cẩn thận từng li từng tí mà đổ chút bột thuốc lên, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng.

"Nàng nhẫn nhịn một chút, một là xong."

Đúng lúc này, bên gốc cây bên cạnh có một bóng người rơi xuống, quỳ bịch một tiếng xuống đất trước mặt Tống Thời Cẩn: "Chủ nhân."

Cố Hoài Du vội vàng rụt tay lại kéo ống tay áo xuống giấu tay ra sau lưng, Tống Thời Cẩn ngẩng mặt lên, không còn sự dịu dàng khi nãy nữa, nhàn nhạt hỏi: "Người đâu?"

Trương Toàn cúi đầu xuống, chắp tay nói: "Thuộc hạ làm việc không thành, xin chủ nhân trách phạt, lúc bắt được hắn, người đã uống thuốc độc tự vẫn."

Tống Thời Cẩn đứng dậy, sắc mặt có chút nghiêm trọng, người có ân oán với Cố Hoài Du chẳng qua chỉ có mấy người, tử sĩ quyết đoán như thế này, giống như là đến từ trong cung.

"Bảo vệ Cố tiểu thư." Hắn dặn dò Trương Toàn, sau đó xoay người lại dịu giọng nói với Cố Hoài Du: "Ở đây đợi ta, ta đi qua đó xem trước."

Trương Toàn chắp tay vâng dạ, Tống Thời Cẩn vừa xoay người đi liền bị ôm lấy.

Cố Hoài Du hít sâu một hơi, nói: "Chuyện này là nhằm vào ta, ta cũng đi."

Tống Thời Cẩn suy nghĩ một lát, trên mặt có sự lo lắng: "Có chịu nổi không?"

Cố Hoài Du gật gật đầu, cảnh tượng máu me nàng không sợ, nàng chỉ sợ sự tiếp xúc thân cận của những nam tử xa lạ.

Tống Thời Cẩn gật đầu, dẫn nàng đi về phía trước, trước chính là vực sâu rộng khoảng hai trượng, mới nãy rơi xuống nhanh như thế, bờ vực lỏng lẻo khiến Cố Hoài Du có chút choáng váng.

"Nhắm mắt."

Vừa nói xong, cánh tay của Tống Thời Cẩn đã vòng qua eo nàng, nhón chân trên mặt đất, đạp lên một hòn đá lớn nhô ra bên cạnh, nhờ vào đó mà vụt về phía trước, nhảy qua vực sâu.

Dưới chân đạp vào khoảng không, trong lòng Cố Hoài Du đột nhiên trầm xuống, vội vàng đưa tay ra ôm lấy y phục bên eo hắn, thời gian không lâu, lát sau đã đáp xuống đất.

Người đã được ám vệ kéo đến nơi mặt đất hơi bằng phẳng, trên mặt hắn tô một lớp màu vàng nâu, máu chảy ra từ thất khiếu đều là màu đen, trên người mặc một lớp áo tơi bện từ cỏ, núp trong rừng với bộ dáng này, chả trách mà khó bị phát hiện.

Những ám vệ khác mắt nhìn Tống Thời Cẩn không rời, khóe mắt lại lướt qua người Cố Hoài Du, từ lâu bọn họ đã nghe Mạc Anh nói, chủ nhân có người trong lòng, nâng niu như bảo bối, bây giờ được nhìn thấy người, đương nhiên là không nhịn được lòng tò mò, muốn nhìn cho đã con mắt.

Ánh mắt Tống Thời Cẩn lướt qua, sống lưng tất cả mọi người tê dại, vội vàng thu mắt lại.

Hồng Ngọc sưng con mắt mà chạy đến, chạy quanh người Cố Hoài Du nhìn một vòng, cổ họng khóc đến mức muốn nghẹn: "Tiểu thư, người không sao chứ? Có bị thương không?"

Cố Hoài Du vỗ vỗ vai nàng, an ủi nói: "Không sao, đừng khóc."

Lý Triển nâng mũi tên lấy trên sân ngựa bằng hai tay, bước lên trước bẩm báo: "Chủ nhân, thuộc hạ đã kiểm tra qua, chỉ là mũi tên thông thường, không có manh mối hữu ích nào cả."

Tống Thời Cẩn cầm lấy mũi tên, nhìn kĩ, phía trên mũi tên bị hắn dùng đá bắn cho nứt ra, ngón tay hắn lướt qua đầu mũi nhọn, nhấc chân đi đến bên cạnh tên tử sĩ kia, lật lật quần áo trên người hắn.

Không có bất kì đặc điểm nào, bóp miệng hắn nhìn, độc có lẽ được giấu sau răng hàm, bị người khác phát hiện liền cắn vỡ vỏ thuốc bao lấy lớp độc bên trong ra, kịch độc chảy ra ngoài, ăn mòn hơn nửa cái lưỡi, đến hàm răng cũng rụng hơn phân nữa.

Tống Thời Cẩn thu tay lại, lại dò xét kĩ trên người hắn, lúc ngón tay lướt qua góc áo, thì phát hiện vải may có chút khác biệt.

Chỗ góc áo hơi nhô ra, dưới ánh sáng có thể lờ mờ thấy được chỗ đó dùng chỉ cùng màu thêu một chữ Viêm.

Đương nhiên, Lý Triển cũng nhìn thấy rồi, hắn thấp giọng nói: "Là Tam Hoàng tử?"

"Nếu như ngươi phái tử sĩ đi, sẽ để lại chứng cứ trên người sao?" Tống Thời Cẩn phủi phủi tay, đứng dậy nói.

Lý Triển tự mình suy nghĩ một lát, ngẫm lại, cho dù là lúc họ âm thầm hành sự cũng sẽ không để lại bất kì manh mối nào có thể chứng mình thân phận, chữ thêu này tuy là giấu kĩ, nhưng mà kiểm tra kĩ lưỡng vẫn có thể nhìn ra được.

Hay cho một chiêu dẫn nước về phía đông!

"Mang về trước đi."

Cố Hoài Du nhìn ám vệ vác người đi, trong lòng lờ mờ đoán được vài phần, người đứng phía sau trừ Lục Công chúa ra, không có người khác. Chỉ là phát hiện chữ Viêm này, có chút kì lạ, không biết người khác trong chuyện này đóng vai trò gì.

Tâm tư muốn chiêu mộ Tống Thời Cẩn của Vệ Tranh đã rõ như ban ngày, lúc này đắc tội với Tống Thời Cẩn rõ ràng không phải là một hành động sáng suốt, nhưng mà cũng không loại bỏ khả năng, hắn ta muốn một mũi tên trúng hai con chim, dẹp sạch đối thủ cho muội muội, đồng thời khiến Tống Thời Cẩn nghi ngờ Vệ Việm, chặt đứt khả năng mà hai người sẽ liên thủ với nhau.

Hoặc có lẽ, hắn ta đang thăm dò, nàng ở trong lòng của Tống Thời Cẩn quan trọng bao nhiêu.

"Là Lục Công chúa."

Tống Thời Cẩn gật gật đầu, "Ta sẽ sai người âm thầm để ý, nàng cứ yên tâm. Nhưng mà khoảng thời gian này, chính nàng cũng phải cẩn thận hơn." Trong chuyện này, có lẽ còn có sự tham gia của Đức Phi, dù sao thì người nhà Phù gia bao che khuyết điểm, duỗi tay quá dài cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi.

"Ta dẫn nàng về phủ trước." Hắn lại nói.

Cố Hoài Du nhìn y phục cưỡi ngựa dơ bẩn của mình, bùn đất lá cây dính đầy lên người, nếu cứ như thế này mà về phủ e là có chút không thỏa đáng.

Sắc mặt Tống Thời Cẩn như thường, giống như là tùy tiện nói vậy: "Ta đã sai người đi mời Cô Vũ Tiên đến Tống phủ chờ sẵn rồi, đợi mọi thứ ổn thỏa rồi đưa nàng về Vương phủ sau."

Bên sân ngựa cũng đã thu dọn sạch sẽ rồi, thậm chí cả con ngựa rơi xuống vực sâu kia cũng được ám vệ xử lý gọn gàng, thậm chí còn mang một con ngựa có màu lông tương tự từ bên ngoài về trộn lần vào trong chuồng ngựa nữa.

Cố Hoài Du có chút chần chừ, nhưng thấy Hồng Ngọc vẫn lo lắng mà nhìn nàng chằm chằm, biểu cảm như muốn sụp đổ đến nơi rồi vậy, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

Vệ Thanh Nghiên ngồi trong Chiêu Hoa Điện mà lòng không yên, người mà nàng ta âm thầm phái đi còn chưa về bẩm báo, đã bị Đức Phi sai người mời đến đây, trà trên bàn đã được thay hai lần, Đức Phi vẫn không mở miệng nói chuyện.

Vệ Thanh Nghiên thấp thỏm nhìn Đức Phi đang cắt tỉa cành hoa một cái, nói: "Mẫu phi."

Bàn tay thanh mảnh của Đức Phi cầm lấy cây kéo, lạch cạch một tiếng liền cắt đi nhánh cây chướng mắt, hồi lâu sau mới thong thả nói: "Mấy ngày nay con làm gì rồi?"

Vệ Thanh Nghiên mím mím môi, cười nói: "Mẫu phi, người biết hết rồi?"

Đức Phi chầm chậm đứng dậy, trong mắt khó tránh mang theo chút nghiêm túc: "Nếu như ta không biết, để mặc cho con làm loạn, không biết là sẽ gây ra họa gì nữa."

Vệ Thanh Nghiên cắn răng nói: "Một người thô bỉ như nàng ta mà cũng mơ tưởng có được Tống Thời Cẩn, con muốn giết chết nàng ta chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ bằng một câu nói mà thôi!"

Đức Phi thở dài một hơi, chấp niệm của Vệ Thanh Nghiên quá sâu, khuyên cũng không khuyên được: "Nói với con bao nhiêu lần rồi, vui buồn cũng không được để lộ trên mặt, con cứ như thế này, sau này làm sao..."

Vệ Thanh Nghiên không hề để ý, tùy tiện nói: "Có người và ca ca bảo vệ rồi, con chịu nhục như thế để làm gì chứ."

Đức Phi lắc lắc đầu: "Con đó, xém chút nữa là gây ra rắc rối lớn rồi."

Vệ Thanh Nghiên không hiểu, hỏi: "Rắc rồi gì?"

"Con có biết, bên cạnh Cố Hoài Du có người của Tống Thời Cẩn đi theo bảo vệ trong tối không?" Đức Phi nghĩ một lát, vẫn quyết định nói ra.

Hôm đó Vệ Thanh Nghiên khóc lóc chạy đến Chiêu Hoa Điện, sau khi nói với Đức Phi về chuyện của Cố Hoài Du và Tống Thời Cẩn, Đức Phi liền sai người đi thăm dò thử về Cố Hoài Du, nhưng mà người đưới sau khi đi thì lại không dám đến gần, viện nơi mà Cố Hoài Du thế mà có người trông chừng, không phải là người của Vương phủ, vậy thì chỉ có thể là người của Tống Thời Cẩn mà thôi.

Vệ Thanh Nghiên mở to mắt nhìn Đức Phi, mặt mũi vặn vẹo: "Con nhất định phải giết nàng ta!"

Đức Phi cau mày đáp: "Người con sai ra ngoài ta đã ra lệnh bắt lại rồi."

Vệ Thanh Nghiên khó tin mà nhìn Đức Phi: "Mẫu phi, người không giúp con thì thôi, sao còn?"

Đức Phi yên lặng nhìn Vệ Thanh Nghiên, "Con muốn lấy mạng nàng ta không khó, có nhiều cách để làm, nhưng lại cứ chọn cách lỗ mãng nhất."

Sắc mặt Vệ Thanh Nghiên nghiêm túc lên, nàng ta biết thủ đoạn của mẫu phi mình, những người giành đồ với nàng ta đều lặng lẽ mà biến mất, hơn nữa trước mặt người khác, bà ta vẫn là dáng vẻ không tranh với đời kia.

Ca ca là do bà ta đích thân nuôi lớn, nên tính cách cũng khá giống bà ta, đối với đứa con gái này, Đức Phi lại nuông chiều khá nhiều.

Nghĩ một lát, nàng ta nói: "Vậy mẫu phi có cách gì tốt?"

Đức Phi cười cười, không trả lời.

"Một tháng sau là Hạ Miêu rồi, con cũng nên chuẩn bị cho thật tốt vào."