Mệt mỏi bật công tắc đèn tầng một. Sau một ngày xảy ra quá nhiều sự kiện Duy Phong chỉ muốn tự thưởng bằng việc tắm nước nóng rồi lên giường ngủ một giấc thật sâu để lấy lại tinh thần. Nhưng người tính vốn không bằng trời tính.
Chiếc đèn chùm thủy tinh giữa phòng bừng sáng. Bóng người rũ rượi ngồi bên cầu thang đập ngay vào mắt Duy Phong. Anh khẽ gọi:
- Mẹ!
Người đàn bà ngẩng đầu, đối diện với Phong bằng đôi mắt háo hức trẻ thơ:
- Phong! Sao về muộn thế? Làm Cẩm Quyên chờ mãi.
- Mẹ ăn cơm chưa?
- Bọn người đó không cho ăn _ bà chỉ tay về phía đám người giúp việc đang khép nép ở góc phòng.
- Bà chủ không chịu ăn uống gì, cứ nhất định đòi chờ cậu hai[1] về _ người quản gia phân trần.
- Tôi biết rồi. Dì bảo mọi người đi dọn cơm. Tôi sẽ ẹ ăn.
Duy Phong kiên nhẫn ngồi đút từng miếng cơm ẹ mình. Mọi cử chỉ đều thể hiện rõ tình yêu thương vô bờ. Và mặc cho hai mi mắt đã díu lại nhưng anh không thể bỏ mặc Cẩm Quyên – người mẹ đã vì bố anh mà cả đời chịu khổ.
Theo đánh giá của người ngoài thì gia đình Duy Phong thật hoàn hảo. Dường như mọi điều tốt đẹp đều hội tụ ở nhà họ Âu vậy. Gia thế hiển hách, tài sản bạc tỉ, cha mẹ xứng đôi lại có hai cậu con trai khôi ngô tuấn tú. Nhưng họ đâu có ngờ bố anh – Âu Dương Hoa là một kẻ tàn nhẫn bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Trước đây, ông cưới mẹ anh cũng vì bà là tiểu thư con nhà giàu. Âu Dương Hoa chỉ coi mẹ anh chỉ là bước đệm để ông ta chen chân vào giới thượng lưu. Đỗ Cẩm Quyên khi ấy đã bị vẻ ngoài phong lưu, lịch thiệp của Âu Dương Hoa đánh lừa. Bà từ chối mọi lời yêu thương chân thành của những công tử khác rồi lấy bố anh – một kẻ nghèo kiết xác nhưng lại rất đỗi lãng mạn, ngọt ngào.
Sau khi ông ngoại Duy Phong mất, Âu Dương Hoa đã nhanh chóng lên nắm chức chủ tịch hội đồng quản trị, ngang nhiên đổi tên tập đoàn từ Đỗ Thị thành Âu Hoa. Nhờ những mánh khóe, thủ đoạn cùng đầu óc nhạy bén ông ta đã đưa Âu Hoa vươn xa, có chỗ đứng vững chắc cả trong và ngoài nước. Nhưng càng làm ăn phát đạt bao nhiêu ông ta càng trở nên tàn nhẫn, xa cách với mẹ con anh bấy nhiêu. Âu Dương Hoa từng tuyên bố thẳng thừng với Đỗ Cẩm Quyên:
- Trong mắt tôi cô chỉ có giá trị lợi dụng về vật chất. Ngoài ra chẳng tồn tại chút tình cảm nào hết. Cô đừng ôm mộng nữa! Nếu không chịu được cảnh bồ bịch của tôi cô hãy viết đơn li dị. Yên tâm tôi sẽ không để cô thiệt. Dù sao cũng nhờ cô mà tôi mới có được sự nghiệp như bây giờ.
Lúc đó, Duy Phong – một cậu bé năm tuổi chưa hiểu hết sự đời đã mang nỗi căm hận người mà mình phải gọi cha đến tận xương tủy. Cậu huơ huơ nắm đấm hùng hồn tuyên bố:
- Sau này, Phong nhất định sẽ khiến ông ta phải quì xuống xin lỗi mẹ!
Nào ngờ Duy Phong lại nhận được cái tát bỏng rát của mẹ. Cẩm Quyên giàn giụa nước mắt, lay mạnh vai đứa con bé bỏng:
- Con phải nhớ cho kĩ! Âu Dương Hoa là cha của con! Cả thế giới này có thể quay lưng với cha nhưng con thì không được phép! Không được phép! Cái con mang trong người chính là dòng máu nhà họ Âu! Hiểu không, Âu Dương Duy Phong !
Mẹ anh là vậy. Mãi mãi một lòng yêu thương kẻ mang tên Âu Dương Hoa. Nếu là người khác đã không thể chịu đựng mà bỏ đi từ lâu nhưng cho đến tận khi hóa điên dại bà vẫn không nỡ rời khỏi ngôi nhà chất chứa bao kỉ niệm đau thương này. Suốt quãng thời thơ ấu Duy Phong đã chứng kiến trọn vẹn sự nhẫn nhục dường như không có giới hạn của mẹ mình. Như việc bà biết rõ cha anh sẽ không về nhưng bữa cơm nào cũng sai người hầu lấy thêm bát đũa với lí do sợ ông chủ về “đột xuất”. Và tất nhiên sự “đột xuất” ấy đã chẳng bao giờ xảy ra. Bởi khi mẹ anh mòn mỏi ngồi nhà ngóng chông thì Âu Dương Hoa lại đang mải miết với những cuộc chơi thâu đêm bên những cô bồ nhí đáng tuổi con cháu. Vậy mà Duy Phong chưa từng thấy mẹ lên tiếng than vãn, trách móc cha mình lấy một lời.
Đỗ Cẩm Quyên luôn ân cần chăm sóc hai đứa con bé bỏng như để bù đắp cho sự lạnh nhạt của cha nó. Bà cũng đã thử bươn trải nơi thương trường để kiếm tiền nuôi Duy Phong và Duy Tuấn khôn lớn. Bà nói muốn để dành số tiền cha anh chu cấp cho tương lai sau này nếu nhỡ có chuyện không may xảy ra. Thực chất bà lo sợ một lúc nào đó những việc làm bất chính của Âu Dương Hoa bị phát giác thì ông ta sẽ không có đường lui nên đã âm thầm chuẩn bị trước. Nhưng khi Âu Dương Hoa biết được việc này liền sỉ vả mẹ anh không thương tiếc:
- Loại đàn bà tầm nhìn không qua ngọn cỏ như cô thì biết gì mà đòi đi kiếm tiền. Nếu chuyện này lọt ra ngoài người ta lại cho rằng tôi bạc đãi cô. Có mỗi việc đơn giản là ngồi nhà ngoan ngoãn làm phu nhân chủ tịch cũng không nổi thì chết đi cho rồi!

Đỗ Cẩm Quyên đã cắn răng chịu đựng hết ấm ức này đến tủi hờn khác nhưng đến một ngày Âu Dương Hoa đã đạt tới giới hạn khiến bà trở thành người điên dại mất trí. Hôm đó, Đỗ Cẩm Quyên có hẹn ra ngoài với bạn nhưng trên đường đi chợt phát hiện đã quên ví ở nhà liền cho xe quay về. Vừa thấy bóng dáng bà chủ bước vào nhà bọn người hầu đã sợ hãi run rẩy. Nhưng Đỗ Cẩm Quyên vì mải lo sẽ lỡ hẹn nên đã không để ý đến thái độ của bọn chúng mà chạy thẳng lên lầu. Xoay nhẹ nắm của mạ vàng. Cánh cửa gỗ nặng trịch từ từ hé mở. Cảnh tượng trong đó có lẽ đến suốt đời vẫn sẽ đeo bám trí nhớ của bà. Âu Dương Hoa cùng một cô bé chừng 17, 18 tuổi đang ân ái trên giường. Đỗ Cẩm Quyên đứng chết trân. Đột nhiên, Âu Dương Hoa quay sang nhìn bà rồi lạnh lùng nở nụ cười nửa miệng độc ác.
- Aaaaaaaaa!
- Mẹ! Mẹ! Tỉnh lại đi! Chỉ là ác mộng thôi. Có con ở đây. Không sao rồi.
Duy Phong gấp gáp lau những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán mẹ mình. Anh dõi đôi mắt sâu ấm áp và cưng nựng dịu dàng:
- Mẹ ngủ tiếp đi. Phong sẽ ở đây canh ẹ ngủ. À! Hay để Phong hát ru mẹ nhé.
- Ưm. Phong hát _ người đàn bà ấy khẽ rúc sâu vào chăn, ngoan ngoãn nằm im như chú mèo con.
2h30.
Duy Phong mệt mỏi bước vào phòng tắm rộng lớn. Dội nước nóng xối xả lên người để xuy tan sự mệt mỏi chất chứa cả ngày nay. Điện thoại nhấp nháy đèn báo tin nhắn mới từ Tony: “Ngày mai bùng học! Đi chơi nhé!”.
Đầu bên kia thành phố, trong một căn phòng màu hồng công chúa, Linh Nhi cũng nhận được một tin nhắn tương tự.
4 giờ sáng.
Cánh cổng của ngôi biệt thự nhà Âu Dương uể oải nhích từng chút một. Chiếc Bentley limo trắng lướt ngang phòng bảo vệ. Người gác cổng già nhìn theo xe, kính cẩn cúi người chào miệng lẩm bẩm: “Cậu Tony!”.
Tony chạy nhanh qua những người làm của nhà họ Âu và mỗi lần như thế lại có tiếng chào quen thuộc: “Cậu Tony!”. Nhưng cậu không có thời gian để ý hay đáp lại bất kì lời chào nào. Dù trước đây Tony thường mất cả tiếng đồng hồ với việc hỏi thăm và trêu chọc mấy chị hầu gái xinh xắn. Hôm nay, cậu có kế hoạch quan trọng hơn nhiều!
Mở toang cửa phòng Duy Phong. Tony bất ngờ nhảy phắt lên giường. Bắt đầu giở mánh khóe mỗi khi cần gọi Duy Phong dậy ngay lập tức mà cậu học được từ ngày hai đứa còn thò lò mũi xanh với nhau. Giật tung chăn bông và “Phập!” cái răng khểnh nhọn hoắt của Tony nghiến sâu vào vành tai kẻ đang say ngủ. Nắm tay theo phản xạ đập trúng mặt Tony.
- A! Đau quá! _ Tony kêu gào.
Duy Phong nheo mắt nhìn, giơ tay định khuyến mãi thêm một cú đấm nữa. May sao Tony đã né được, lắc lắc ngón trỏ trước mắt Duy Phong:
- Ều! Lệch rồi nhé!
- Chuyện gì?
- Dậy đi chơi mau!
- Sáng sớm thế này đi đâu?
- Không hỏi nhiều! Đi đánh răng nhanh lên còn đón Linh Nhi nữa _ Tony vừa nói vừa kéo tay bắt Duy Phong dậy bằng được.
- Để gọi dậy đã. Không sẽ phải chờ cả buổi sáng _ Duy Phong thở dài chịu thua.

Ngồi ở băng ghế sau của chiếc Bentley, Duy Phong vừa vuốt má Linh Nhi vừa cau có hỏi Tony đang hào hứng đung đưa theo bài hát I go crazy because of you:
- Đi đâu?
- Ngắm bình minh!
- Lần sau dở chứng cũng đừng làm ảnh hưởng đến người khác.
- Nếu đi một mình thì còn gì vui nữa.
- Nhưng chị…chưa trốn học bao giờ. Không biết có sao không _ Linh Nhi lo lắng.
- Ha ha. Duy Phong cũng chưa từng bùng học trong suốt một năm qua sao?
- Ưm..uh..thế trước đây anh Phong hay trốn học lắm à?
- Im miệng và bảo tài xế chạy nhanh lên nếu còn muốn ngắm bình minh! _ Duy Phong ném hộp giấy ăn trúng mặt Tony.
Chiếc xe trắng xé tan làn sương sớm phóng nhanh trên con đường hướng về phía cầu Thanh Trì.
Tony cất giọng đắc ý:
- Đúng là có đi khắp Hà Nội cũng không thấy chỗ nào cảnh bình minh đẹp bằng cầu Thanh Trì.
- Tony giỏi thật! Vừa về Việt Nam đã tìm được chỗ này. Thế mà bao lâu nay chị cứ tưởng ngắm bình minh trên biển là đẹp nhất đó.
- Chỉ có phim tình cảm sướt mướt của Hàn Quốc mới hay ra biển đón mặt trời thôi. Dân chơi Hà Thành thì phải lên cầu _ Tony cười thầm, cảm thấy bõ công ngồi tìm kiếm bao nhiêu thông tin suốt buổi chiều qua.
Linh Nhi say sưa ngắm cánh đồng thẳng tắp với những cánh cò chao lượn trước ánh mặt trời. Khung cảnh đẹp như tranh vẽ! Bầu trời bây giờ hiện hữu rất nhiều sắc độ khác nhau. Nào là vàng nhạt, da cam, vàng đậm, chỗ này ửng hồng chỗ kia lại xanh man mát như thể bàn tay tạo hóa đã vô tình đánh rơi vài vệt màu lên nền trời thu. Từng quầng sáng đặc quánh như kẹo mạch nha đang dần lan xa.
Ngồi trong xe, Duy Phong đưa tay lên cửa kính miết nhẹ theo dáng người Linh Nhi nhỏ bé đang tinh nghịch chạy dọc thành cầu như thể cố gắng đuổi theo lũ cò trắng. Trong lòng anh bỗng dội lên cảm giác ghen tuông vô cớ với Tony. Ai bảo anh chưa từng lãng mạn được như cậu bé ấy. Ai bảo anh suốt ngày chỉ biết làm Linh Nhi đau lòng, sợ hãi. Ngày nào cũng bắt cô đi học đầy đủ để anh nhìn thấy nhưng khi đến lớp lại lăn ra ngủ chứ chẳng thèm để tâm xem cô đang nén những cơn ho sù sụ hay sụt sịt với tờ giấy ăn mãi. Còn Tony vừa xuất hiện đã khiến cô hạnh phúc đến mức nhảy cẫng lên thế kia.
- Tony! _ Linh Nhi chợt khựng lại quay mặt về phía chiếc xe vẫn đang im lìm dưới chân cầu.
- Sao chị?
- Em gọi Duy Phong ra ngoài chơi cùng được không?
- Ha ha chị ngộ ghê. Bạn trai của chị mắc mớ gì đến em mà kêu em vào gọi.

- Chị nói có bao giờ anh ý nghe đâu _ Linh Nhi mím môi.
- Em tưởng Phong chiều chị lắm chứ.
- Mấy lần chị rủ đi ngắm bình minh và bảo ánh nắng sớm rất tốt vì Duy Phong lúc nào cũng không chịu đi ra ngoài mà chỉ ở lì trong phòng ngủ nướng nhưng anh ý lại bảo chị “nhoẹt hát”.
- Hả? Nhoẹt hát? Nhoẹt hát là cái gì? Phong nói từ này hoài mà em nghe không hiểu _ Tony gãi gãi mái tóc mật ong rực rỡ dưới ánh bình minh.
- À. Là nhạt hoét. Hi hi. Chị đọc một quyển truyện có từ này nên bị nhiễm. Mà anh Phong cũng dùng từ này sao?
- Nói xấu gì đấy _ giọng Duy Phong trầm ấm sát bên tai Nhi.
- Aha! _ Tony ra dấu khẩu súng nháy mắt_ Duy Phong thiêng quá đốt hương muỗi cũng lên.
- Tôi không để cậu có dịp luyên thuyên với Linh Nhi đâu _ vừa nói Duy Phong vừa xoay người cô gái bé nhỏ trong tay mình lại đằng sau _ Ngốc! Mải chạy theo đàn cò mà không biết đằng sau có thứ hay ho hơn nhiều.
Linh Nhi tít mắt nhìn theo từng chùm nắng long lanh đầu tiên của ngày mới qua những tòa cao ốc soi bóng trên sông Hồng. Một vài chữ cái trên tấm biển quảng cáo vô tình bị ánh nắng làm mờ đi tạo thành dòng chữ “FOREVER LOVE U”[2]. Hàm răng nhỏ xinh của Nhi cũng lập tức phản chiếu ánh sáng mặt trời rực rỡ khiến Duy Phong bỗng nhận ra hóa ra nụ cười mùa thu tỏa nắng chính là đây. Tony bĩu môi tranh công:
- Xìiiii. Duy Phong mà cũng biết lãng mạn kiểu Hàn Quốc cơ đấy. Nếu không có Tony này thì còn lâu mới biết bình minh trên cầu là gì!
Nhưng hai kẻ “vô ơn” kia đang mải ngắm khung cảnh sớm mai huy hoàng nào có thời gian để ý. “Sống giữa lòng Hà Nội mà chẳng biết thưởng thức gì cả. Hôm nay, để Tony mở rộng nhãn quang giùm vậy. Ha ha”. Tony thích thú với kế hoạch của mình.
Đúng là chưa bao giờ Duy Phong và Linh Nhi có dịp chui rúc mọi ngõ ngách của Hà Nội như thế. Hơn nữa lại bị Tony bắt ép đi bộ chứ đâu có được vi vu bằng PS như mọi khi.
Duy Phong đã quen với những buổi hẹn hò trên Mega và những chiều ngồi Highland hay đi ăn tối ở Alfresco cùng Nhi. Anh cũng chưa từng có ý định thử lê la những quán ăn ven đường, ngồi hàng giờ bên ly trà chanh và cắn hạt hướng dương, càng không nghĩ ra trò đi chụp ảnh ở vườn cải, nhà thuyền hay nhà hoang gì đó. Nói chính xác là họ vốn chỉ sống và cảm nhận được một góc nhỏ xa hoa của thành phố này. Còn Tony từ ngày chuyển sang Mĩ lại luôn mong nhớ cảm giác chen chân trong phố cổ để thưởng thức bát phở nóng hổi, đĩa nộm bò khô cay xè, hay luồn lách trên cầu thang gỗ nhỏ xíu ẩm mốc để uống một li cà phê đen đậm chất Hà Nội. Cậu thèm biết bao những cốc chè long nhãn thanh ngọt, hoa quả dầm mát lạnh, những bát ốc luộc nóng hổi trên đường Phan Đình Phùng – nơi mà vừa ăn vừa có thể ngắm những hàng cây thẳng tắp rợp bóng rồi hôm nào ăn xong cũng phải chạy sang hàng chè bobochacha với lọ becberin lăm lăm trong tay…
Lần này về Việt Nam cậu đã toét mắt lên mạng tìm kiếm những nơi có món ngon và thú vị hay ho mà bọn xìtin đang ưa chuộng. Những điều hết sức bình dị, giản đơn như con phố cổ chật hẹp vốn gắn bó với người dân thủ đô ấy lại luôn là nỗi nhớ nhung mong chờ khiến những du học sinh như Tony trân trọng khao khát biết bao!
Sáng thu chớm lạnh.
Linh Nhi lật đật chạy ra khỏi Gloria Jean’s coffee, khệ nệ hai cốc Mint Chocolate boom cỡ bự.
Ngồi sau chiếc PS trắng, Nhi khẽ vùi mặt vào áo khoác sực mùi BVL Black của Duy Phong để tránh từng đợt gió sớm thốc vào mặt. Thỉnh thoảng lại phải chiến đấu với những cơn gió thích đùa với tay đưa cốc cafe béo ngậy sát miệng Duy Phong rồi nghe anh cằn nhằn:
- Em dai dẳng thật đấy. Chẳng hiểu tí gì về bóng đá mà cứ đòi đi theo bằng được.
- Không có em đi cùng thì ai mang nước và đồ ăn cho anh? Nhỡ anh bị trẹo chân tay hay trầy xước thì ai lo? Còn nữa nếu em ở nhà thì anh còn lâu mới nhớ mặc áo khoác và quàng khăn ấm. Quan trọng nhất là em sẽ ngồi cổ vũ để anh đá thật hay! Hihi.
- Lắm chuyện. Sao em nghĩ ra nhiều trường hợp thế. Chắc là chỉ mong cho anh trẹo chân hay gì thôi nhỉ _ Duy Phong hừ lạnh một tiếng.
- Phong ngốc! Anh mà bị làm sao, em sẽ còn thấy đau hơn gấp mười lần. Mà có ai lại thích bị đau bao giờ đâu _ Linh Nhi chun mũi.
- Lý sự giỏi gớm!
- Mint Choco boom vẫn là “toẹt vời” nhất _ vừa nói Nhi vừa liếm nốt chỗ kem dính trên miệng.
Duy Phong cau mày thầm nghĩ nếu không phải đang lái xe anh đã quay lại cốc cho Linh Nhi một cái rõ đau.

Ngồi ở góc sân, Linh Nhi vừa chăm chú xem trận bóng đá vừa cố tập trung nghe Tony luyên huyên bài thuyết giảng “bóng đá nhập môn”. Cô vốn thấy trò bóng đá này chẳng có gì thú vị nhưng cả thế giới lại cứ phát cuồng vì nó. Cũng chỉ là một đám con trai ngốc nghếch chạy loạn xạ để tranh nhau quả bóng bé tẹo thôi mà. Nếu là trọng tài Linh Nhi đã sẵn sàng mua ỗi đứa vài quả làm từ thiện. Tony không nén nổi tràng cười phun cả miếng bánh vừa mới đút vào miệng khi nghe Nhi thổ lộ lòng tốt ngô nghê của mình.
Trên sân bóng Duy Phong đang chơi rất hay và sung sức. Chưa gì anh đã ghi được hai bàn thắng cho đội và dường như cũng không có ý định dừng lại để nhường chỗ cho Tony. Nhưng bỗng nhiên một hòn đá vô duyên đã cản đường làm Phong ngã khuỵu xuống. Mọi người ai cũng hốt hoảng chạy lại hỏi han và đỡ Phong. Chỉ riêng Tony là vẫn đứng im ở góc sân cười khểnh rất duyên: “Tỏa sáng xong thì lui vào cánh gà còn bày đặt trò con nít để được quan tâm. Đúng là đã thay đổi quá nhiều!”.
Linh Nhi dịu dàng xoa bóp, tỉ mẩn dán cao và phồng miệng thổi phù phù lên vết thương:
- Anh đau lắm đúng không? Híc tại em mới sáng ra đã toàn nói chuyện vớ vẩn nên anh mới… Xin lỗi!
- Ừ. Em trù ẻo nên anh mới ra nông nỗi này. Thế mà dám bảo anh bị đau em sẽ đau hơn nhiều. Giả dối.
- Em sai rồi. Lần sau sẽ không bám theo làm phiền anh nữa _ Nhi cúi gằm mặt.
- Không! Không đi theo làm sao anh giám sát em được. Thà dẫn theo cái đuôi nhiễu sự còn hơn cả ngày không làm gì nên hồn vì bất an _ Duy Phong thật thà thú nhận.
- Còn đau không anh? Để em đi mua đá chườm nhé! _ Linh Nhi lo lắng nhìn chân Duy Phong đang dần tấy đỏ.
Vừa đứng dậy định chạy đi đã bị Duy Phong kéo tay giật lại khiến cả thân hình cô đổ ập vào lòng anh. Trái tim Nhi lại được dịp nhảy múa loạn xạ, hấp háy đôi mắt tròn xoe nhìn Duy Phong vẫn đang tỉnh bơ thì thầm:
- Có một cách sẽ làm anh hết đau ngay lập tức mà không cần tốn công sức.
Hơi thở nồng ấm phả nhè nhẹ theo nhịp điệu vào tai khiến Nhi càng bối rối hơn nữa. Mãi sau mới lắp bắp thành tiếng:
- Cách..cách..gì..gì ạ?
- Cho anh cắn mũi.
Linh Nhi nghe thế liền đưa tay bịt mặt, lắc đầu nguầy nguậy:
- Duy Phong hư! Không được trêu em!
- Haha anh quên mất mũi Linh Nhi vốn to nếu bị cắn sẽ phìng ra thêm thì chết. Lại tốn tiền đi phẫu thuật nhỉ?
- Hứ thế mà bảo ghét nhất con gái động đến dao kéo!
- Nói vậy thôi chứ cấm em nhen nhóm ý nghĩ chỉnh sửa gì đấy nhé. Tuy mũi có hơi to nhưng thế mới đúng là heo nái nhà anh.
Bốn chữ “heo nái nhà anh” rõ ràng có ý chê cô xấu nhưng Linh Nhi lại cảm thấy có chút ngọt ngào dâng lên trong lòng. Duy Phong vốn là người có tính chiếm hữu rất cao tuy vậy anh lại chưa bao giờ nói những câu tình cảm dịu dàng với Nhi. Anh luôn cảm thấy khó chịu mỗi lần Nhi nói chuyện hay trêu đùa với bất kì đứa con trai nào nhưng lại không nói ra mà toàn kiếm cớ giận dỗi vu vơ. Linh Nhi cũng vì thế mà càng nhút nhát ít tiếp xúc với con trai hơn.
“Bà xã anh number one number one number one…” điện thoại Duy Phong rung lên từng hồi. Lúc này Linh Nhi chợt nhận ra mình vẫn đang chễm chệ trên đùi Duy Phong. Cô vò đầu bứt tai rồi chạy biến như mọi lần. Chui tọt vào nhà WC để trấn tĩnh mười mấy phút đồng hồ Nhi mới dám bước ra ngoài.
Nhún nhảy mỗi nhịp chân, Linh Nhi mím môi cố giấu nụ cười và hát vang bài mà cô đã tốn bao công sức thuyết phục Duy Phong cài làm nhạc chuông. Bước nhanh đến góc sân ban nãy, giờ chỉ còn mình Tony ngồi chờ. Linh Nhi chưa kịp lên tiếng Tony đã vội giải thích:
- Nhà Duy Phong xảy ra chuyện. Hôm nay để em chở chị về ha!
[1] Duy Phong là con thứ hai. Trước Phong còn có một anh trai, tên là Duy Tuấn.
[2] Yêu em mãi mãi.