Trần Phong về nước sau khi đi công tác được vài ngày, và bị mẹ bắt làm đám cưới nhưng đó cũng là ý định của Trần Phong anh cũng muốn làm đám cưới với cô vì anh đã yêu cô mất rồi, không muốn mất cô.
Thế là anh đã ngỏ lời muốn làm đám cưới với cô nhưng cô chưa đồng ý, bởi vì cô lại có ý nghĩ khác anh cô cho rằng trước sau gì cũng ly hôn với lại cô chưa có cảm tình với anh nên cô đang còn băn khoăn.
Từ lúc Trần Phong nói làm đám cưới với cô và đã cho cô suy nghĩ đến sáng mai, cô cũng không biết phải làm sao nên cứ tránh mặt anh kể cả khi ăn côm cô cũng không giám nhìn anh, cũng không bắt chuyện với anh, cho đến khi trời tối cô luôn tránh mặt anh để không phải trả lời, vì cô chưa biết trả lời câu hỏi của anh làm sao ?
Buổi tối.
Phòng Lý Nhã Tranh,
Cô đang trằn trọc không ngủ được, phải suy nghĩ có nên làm đám cưới hay không.
— Hazz, mãi mà không suy nghĩ được gì, ngủ cũng không ngủ được, sáng mai không biết trả lời như thế nào, phải dậy đi tắm cho mát người cho dễ ngủ mới được.
Lý Nhã Tranh nhìn đồng hồ rồi thở dài :
— Sao mới có 9 giờ thôi vậy ? Cũng tại phải né mặt của anh ta mà mình phải tự nhốt mình trong phòng.

-Cô quán trách Trần Phong.
— Mới có 9 giờ cũng không muộn vẫn có thể đi tắm được, ngâm mình trong bồn tắm sẽ thoải mái hơn.

-Cô lấy khăn tắm vào phòng tắm ngâm mình trong bồn tắm.
Phòng Trần Phong,

Anh chưa ngủ mà đang làm việc nhưng anh không thể nào chú tâm vào việc làm được, anh đang suy nghĩ nếu cô không đồng ý làm đám cưới với anh thì mẹ anh sẽ buồn mà bệnh nặng hơn và anh cũng sẽ mất cô dễ hơn.
— Nếu cô ấy không đồng ý lấy mình thì sao ? Phải làm gì để cho cô ấy không thể từ chối được.
Trần Phong rời bàn làm việc đi xung quanh phòng để tìm cách làm cho cô không thể từ chối làm đám cưới với anh được.
Không biết làm gì thì anh thấy tấm ảnh bố mẹ mình chụp chung thì anh đã biết mình nên làm gì rồi, anh lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Kim.
— Alo, Phong tổng gọi tôi giờ này có việc gì vậy ! -Thư ký Kim bắt máy trả lời.
— Cậu điều tra giúp tôi về bố mẹ của Lý Nhã Tranh, càng nhanh càng tốt.
— Tôi đã điều tra giúp cho Phong tổng luôn rồi !
— Cậu điều tra trước rồi, sao cậu không báo cho tôi biết !
— Khi gặp thiếu phu nhân tôi đã biết Phong tổng thích thiếu phu nhân rồi, nên tôi đã điều tra tất cả về thiếu phu nhân trước cho Phong tổng có khi cần.

-Thư ký Kim nói giọng đã nhìn thấu được tâm lý của Phong tổng rồi.
— Vậy sao ?
Thấy giọng của Trần Phong khác nên thư ký Kim cũng không giám chọc nữa.
— Xin lỗi Phong tổng tôi vào vấn đề luôn.

Thiếu phu nhân là con một của một gia đình bình thường sống ở thành phố D, lớn lên lên thành phố làm việc tại một công ty nhỏ.
— Cậu gọi điện cho bố mẹ của cô ấy bảo cô ấy sắp làm đám cưới và mời bố mẹ nếu được thì cậu cho xe đến tận nhà đón bố mẹ cô ấy, sáng mai phải có mặt ở nhà tôi, nếu mời không được thì viết giấy từ chức đi là vừa.

-Trần Phong cắt ngang
— Vâng tôi đi làm ngay !
Trần Phong cúp máy, quay về bàn làm việc, tâm trạng tốt hơn.
— Xem em có thể từ chối không !
Bên phòng của Lý Nhã Tranh cô vừa từ phòng tắm bước ra thì hắt xì :
— Ốm rồi sao ? Không phải chứ, mình chỉ tắm có 30 phút thôi mà.

-Lý Nhã Tranh nhìn đồng hồ

Lý Nhã Tranh tắm xong lên giường chưa được 10 phút cô đã ngủ say, không còn nhớ việc cần phải suy nghĩ đến việc có nên làm đám cưới để sáng mai có câu trả lời cho Trần Phong.
Sáng hôm sau.
Thư ký Kim cũng đã mời được bố mẹ của Lý Nhã Tranh và đang nói chuyện với Trần Phong ở phòng chính.
Bố mẹ của Lý Nhã Tranh vẫn không tin con gái mình sắp làm đám cưới, Trần Phong phải đưa giấy đăng ký kết hôn thì hai người mới tin và vui vẻ nhìn ngắm đứa con rể.
— Tôi không ngờ Tranh Tranh nhất chúng ta lại có người chồng đẹp trai như thế này ! -Bà Lý mẹ Lý Nhã Tranh nói
— Cái bà này ! Con mình phải có phúc lắm mới lấy được đứa con rể như thế này.

-Ông Lý bố Lý Nhã Tranh nói.
— Con rể lúc nào thì tổ chức đám cưới vậy ! -Bà Lý hớn hở muốn làm dám cưới nhanh.
— Dạ là ngày mai ! -Trần Phong trả lời.
— Ngày mai quá đẹp ! -Ông Lý cầm quyển lịch ra nhìn.
Thím Hai bưng bánh ngọn và trà cho mọi người cũng thân thiện chào hỏi :
— Chào mọi người ! Bố mẹ của thiếu phu nhân thật đẹp đôi hèn gì thiếu phu nhân đẹp vậy.
— Đây là...!-Bà Lý chưa biết thím Hai nên cũng không biết trả lời như thế nào.
— Đây là thím Hai là người cai quản việc ăn uống, người đứng bên là quản gia Ngô.

-Trần Phong giới thiệu.
— Chào thím Hai và quản gia Ngô.


-Ông Lý chào.
— Chào hai vị ! -Quản gia Ngô chào hỏi.
Mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, bố mẹ Lý Nhã Tranh rất thích Trần Phong và Trần Phong và bố mẹ vợ nói chuyện rất hợp nhau, quản gia Ngô và thím Hai cũng nói chuyện rất vui và nhiệt tình khi được nhờ để ý đến Lý Nhã Tranh.
Mọi người trò chuyện đến tận 8 giờ mà vẫn chưa thấy Lý Nhã Tranh dậy.
— Cái con bé này ngủ giờ này mà chưa biết đường mà dậy, con dâu kiểu gì vậy ! -Bà Lý mắng.
— Cô ấy luôn dậy muộn, con phải cho người lên gọi thì cô ấy mới chịu dậy.

-Trần Phong nói.
Lý Nhã Tranh cũng đã dậy, cô đang mơ hồ đi xuống thì nghe thấy Trần Phong đang nói xấu cô, cô bực mình :
— Tôi muốn dậy muộn thế nào thì kệ tôi mắc mớ gì anh phải nói xấu.
— Cái con bé này ăn nói với chồng như thế hả?-Bà Lý quát.
Nghe thấy tiếng mẹ quát, Lý Nhã Tranh tỉnh ngủ nhìn mọi người đặc biệt là nhìn người đang mắng cô.
— Mẹ ! Sao bố mẹ lại ở đây ! -Cô ngạc nhiên hỏi.
Lý Nhã Tranh ngạc nhiên thì Trần Phong lại vui vẻ cười mỉm vì thấy sự ngạc nhiên của cô quá đáng yêu..