Mr. F không hề biết rằng đoạn lịch sử đó có sự tham gia của Trần Khả Ý, cũng không biết sự việc xảy ra vào đêm giông bão đó. Anh ta chỉ kể lại tất cả những gì mình biết từ nhật ký của Tống Thường Thường, kể lại tất cả những thứ mà Tống Thường Thường phải chịu đựng theo góc nhìn của cô.

Khi Chu Dịch Khởi đang nhớ lại việc xảy ra trong hai hôm nay, cùng những câu chuyện được kể lại, Trần Khả Ý cũng không thẳng thắng bổ sung thêm gì về quãng thời gian chẳng ai hay biết này.

Quay về thời điểm sau khi Mr. F thuật lại xong câu chuyện.

Mr. F dùng đầu ngón tay gõ vào chiếc ghế gỗ, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng: "Buổi tối hôm đó, cô đã làm gì?"

Lý Tử Nhiên lại chẳng thể nào bình tĩnh được, trong lúc Mr. F đang thuật lại câu chuyện thì cô ta muốn cắt ngang để biện giải rất nhiều lần nhưng lần nào cũng phải dừng lại vì âm thanh gõ mạnh của chiếc gậy sắt vang bên tai. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng không thể nào kiềm chế được nữa, gào lên chất vấn: "Anh là ai? Anh là ai?"

Mr. F không trả lời, bên tai của Lý Tử Nhiên lại vang lên tiếng gậy sắt gõ xuống nền đất, khiến cho cô ta kinh hãi run lên.

Mr. F tựa như ác quỷ đến từ địa ngục, lời nói lạnh lùng như chẳng mang theo chút hơi ấm nào: "Tôi đã cho phép cô hỏi chưa? Cho cô thêm một cơ hội nữa, ngoan ngoãn mà trả lời. Đêm hôm đó, cô đã làm gì?"

Hiện tại Lý Tử Nhiên chỉ cảm thấy cơn buốt lạnh chạy dọc từ chân lên trên cổ, cô ta không biết người trước mặt mình là ai và tại sao lại biết được nhiều chuyện của mười năm về trước như vậy. Thậm chí là những chuyện mặc dù đã xảy ra trên người cô ta nhưng ngay cả cô ta còn không nhớ rõ.

Lý Tử Nhiên chỉ có thể lắc đầu: "Tôi chẳng làm gì cả." Giọng nói run rẩy ấy đã bán đứng cô ta.

"Không làm gì cả, cô còn có gan nói rằng mình chẳng làm gì cả! Tôi có thể hỏi cô vấn đề này tức là tôi biết cô đã làm gì. Tôi đã nói rồi, người không thành thật sẽ phải trả giá đấy."

Âm thanh của gậy sắt lại một lần nữa gõ xuống nền đất vang lên bên tai.

Khi Trần Khả Ý kể đến đoạn Mr. F chất vấn Lý Tử Nhiên về chân tướng chuyện xảy ra trong đêm giông bão vào mười năm trước thì Chu Dịch Khởi ngắt lời cô: "Bây giờ có nghĩ ra được là ai có thể phối hợp được với phạm nhân không?"

Trần Khả Ý lắc đầu, tỏ vẻ cô vẫn chưa nghĩ ra được gì cả.

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa ra hiệu cho Chu Dịch Khởi: "Anh Chu, anh ra đây một lát."

"Chuyện gì?" Chu Dịch Khởi đóng cửa phòng thẩm vấn lại.

Người vừa đến giơ lên bảng báo cáo trong tay: "Có người tự thú rồi, đang ở bên khu Cảnh Bình."

Chu Dịch Khởi nhướng mày cầm lấy bảng báo cáo lật xem, trang đầu tiên là tài liệu liên quan đến một người tên là Tống Chí Văn. Chu Dịch Khởi nhanh chóng liếc sơ qua một lượt, anh phát hiện người này và Trần Khả Ý ở cùng một nơi. Sau đó khi anh xem đến phần cột quan hệ gia đình thì phát hiện ba chữ Tống Thường Thường được viết ở trên giấy.

Không ngờ người tên Tống Chí Văn lại là anh ruột của Tống Thường Thường.

Chu Dịch Khởi đẩy cửa bước vào, anh nhìn Trần Khả Ý đang thơ thẩn đưa mắt nhìn chăm chăm vào bức tường: "Cô có quen biết Tống Chí Văn không?"

Trần Khả Ý chau mày nghĩ một lúc: "Chắc là không quen, cái tên thì giống như đã từng nghe qua nhưng nhớ lại trong những người mà tôi quen biết hình như không có cái tên này, hai chữ trong tên là chữ nào?"

Chu Dịch Khởi giải thích: "Chí trong "chí hướng", Văn trong "ngữ văn"."

Trần Khả Ý nhẩm lại cái tên Tống Chí Văn này vài lần rồi nói với Chu Dịch Khởi: "Không quen, không lẽ người này là tội phạm à? Các anh tìm được rồi sao?"

Chu Dịch Khởi gật đầu: "Cậu ta tự thú rồi, nói rằng cậu ta đã bắt cóc cô. Cô không biết cậu ta thật à?"

Trần Khả Ý lại nghĩ ngợi một lúc rồi buồn rầu đáp: "Thật sự chẳng có ấn tượng gì cả."

"Vậy người này cô quen chứ?" Nói xong Chu Dịch Khởi lấy ra một bức ảnh đặt ngay trước mặt của Trần Khả Ý.

Trần Khả Ý nhìn chăm chú một lúc: "Người này, chắc tôi đã gặp qua ở đâu đó nhưng gặp ở đâu rồi nhỉ?"

Trần Khả Ý cúi đầu trầm tư nghĩ, lẩm bẩm vài câu rồi đột ngột ngẩng đầu lên: "Ồ, tôi nhớ ra rồi. Sau khi tôi viết xong bài blog đó chưa đến một tuần thì gặp anh ta ở quán cà phê dưới lầu. Lúc đó anh ta còn đến tìm tôi bắt chuyện. Người này là Tống Chí Văn ư?"

Chu Dịch Khởi không trực tiếp trả lời cô: "Lúc đó hai người đã nói những gì?"

Trần Khả Ý cũng chẳng để tâm, cô trả lời: "Cũng không có gì, lúc đó anh ta tìm tôi ghép bàn, còn tôi thì đang đọc một quyển sách nên anh ta lấy quyển sách đó làm chủ đề bắt chuyện với tôi một lúc. Sau đó tôi còn kết bạn với Wechat với anh ta nữa."

Chu Dịch Khởi hỏi cô: "Hai người kết bạn Wechat với nhau sao?"

Trần Khả Ý gật gật đầu, cô muốn lấy điện thoại từ trong túi ra cho Chu Dịch Khởi xem nhưng khi mò vào túi quần một lúc mới sực nhớ ra là mình đã bị mất điện thoại: "Đúng vậy. Anh ta nói anh ta cũng đã đọc qua mấy quyển tiểu thuyết thể loại như thế rồi, viết cũng khá hay nên có thể giới thiệu cho tôi xem, vậy nên chúng tôi tiện tay kết bạn Wechat với nhau. Còn sau đó thì chẳng có qua lại gì nữa."

Tiểu Mã ở bên cạnh hỏi: "Cô có tiện đưa điện thoại cho tôi xem một chút không?"

Trần Khả Ý nhún vai: "Thưa cảnh sát, lúc nãy tôi cũng tìm điện thoại để cho các anh xem nhưng mà lúc tìm mới sực nhớ rằng điện thoại mình bị mất. Nếu như có điện thoại thì tôi và Lý Tử Nhiên cũng không mất cả nửa ngày trời mới ra được khỏi núi."

Nói đến đây, Trần Khả Ý ngáp một hơi: "Thưa cảnh sát, thật sự là lúc nãy tôi cũng đã nói khá nhiều rồi, sau đó thì thì cái người kia cũng thả hai chúng tôi đi. Nếu tên tội phạm đã bắt được rồi thì có phải tôi có thể về nhà nghỉ ngơi trước không. Sau này có gì cần đến sự phối hợp của tôi thì anh tìm tôi sau nhé, thật sự thì tôi hơi mệt rồi."

"Thôi được! Cô về nghỉ ngơi cho tốt đi, an ủi bố mẹ của cô trước. Hai người họ cũng sốt ruột lo lắng cho cô mấy hôm rồi."

Đợi Trần Khả Ý rời đi rồi, Tiểu Mã mới thì thầm với Chu Dịch Khởi: "Anh Chu, sao em cứ thấy cái cô Trần Khả Ý này là lạ ấy."

"Cậu cũng cảm thấy cô ta lạ à?"

Tiểu Mã nhớ lại trạng thái lúc nãy của Trần Khả Ý: "Thì lúc cô ta nói chuyện, có lúc thì rất căng thẳng, có lúc thì lại rất phấn khích. Cái cách mà cô ta thể hiện cảm xúc của mình làm em cứ thấy... thấy có cái gì đó rất lạ mà em không biết nói sao."

Chu Dịch Khởi lấy tài liệu có liên quan đến Tống Chí Văn vỗ nhẹ lên trán của Tiểu Mã, anh ấy xoa cổ của mình rồi thở dài: "Đi xem Tống Chí Văn thử xem."

Sau khi người chạy việc báo cáo lại với Chu Dịch Khởi xong thì Tống Chí Văn đã được đưa từ đồn công an nơi mà anh ta tự thú đến bộ phận của Chu Dịch Khởi.

Chu Dịch Khởi đưa mắt liếc nhìn sơ qua người thanh niên đang bị còng tay ngồi trên chiếc ghế thẩm vấn. Anh ta mặc một chiếc áo rộng ngắn tay cùng quần dài, sắc mặt bình thường, giống hệt như đã chuẩn bị xong cho việc sẽ phải đối mặt với mọi thứ.

Chu Dịch Khởi hỏi anh ta: "Tại sao lại bắt cóc Trần Khả Ý và Lý Tử Nhiên."

"Tôi chỉ muốn tìm hiểu chân tướng của sự việc mà thôi."

Chu Dịch Khởi gắt giọng: "Đây là lý do để cậu phạm tội đấy à! Khai báo rõ ràng toàn bộ quá trình phạm tội cho tôi."

Tống Chí Văn vẫn chẳng bị lay động, khai báo một cách thản nhiên: "Thưa cảnh sát, anh có muốn nghe câu chuyện của tôi không?"

"Tôi có một cô em gái nhỏ hơn tôi tám tuổi. Vì cách biệt tuổi tác mà ở nhà tôi và em gái mình cũng không mấy khi nói chuyện với nhau. Sau đó có một hôm, em gái tôi chết, tôi cứ ngỡ rằng em ấy không hiểu chuyện nhưng sau này tôi mới biết được người không hiểu chuyện không phải là em gái tôi mà là người khác..." Tống Chí Văn lại kể câu chuyện của Tống Thường Thường một lần nữa, "Tôi chỉ muốn biết được chân tướng và lời xin lỗi."

Chu Dịch Khởi không ngắt ngang lời kể của Tống Chí Văn, anh ấy cũng muốn nghe câu chuyện mà Tống Chi Văn kể sẽ khác gì với phiên bản của Trần Khả Ý.

Ngay lúc này, Tiểu Mã hớt hãi đẩy cửa bước vào: "Anh Chu, anh Chu, không hay rồi."

Chu Dịch Khởi đứng bật dậy, bước ra ngoài cửa và hỏi: "Lại có chuyện gì nữa?"

"Anh xem đi." Tiểu Mã đưa điện thoại sang cho anh ấy, ở trên có một đoạn video, nhân vật chính trong video đó vừa nãy đã ngồi trước mặt anh.

"Chào mọi người, tôi tên là Tống Chí Văn, em gái tôi đã chết mười năm trước. Vì để biết được chân tướng cái chết của em gái mình, thì hôm nay tôi đã mời đến người cuối cùng được em ấy nhắc đến trong quyển nhật ký cùng với một nhân chứng." Video đã được thông qua chỉnh sửa, đợi đến lúc Tồng Chí Văn nói xong lời chào đầu thì Trần Khả Ý và Lý Tử Nhiên chợt xuất hiện ngay trước màn hình, gương mặt của hai người họ đã được làm nhòe, cơ thể thì bị trói lại một cách bi.ến thái giống như lời kể của Trần Khả Ý.

Âm thanh bên trong video cũng đã được xử lý tăng nhanh tốc độ, video chỉ vỏn vẹn hai mươi phút mà đã vạch ra hết những việc Lý Tử Nhiên đã làm ở cấp hai một cách rõ ràng đâu ra đấy. Tất nhiên, về những việc như Tống Thường Thường trộm tiền học thêm đã bị cắt đi mất. Tống Thường Thường không phải là nhân vật chính trong video này mà là Lý Tử Nhiên. Cuối cùng Tống Chí Văn đối mặt với Lý Tử Nhiên hỏi liên tục mười câu hỏi.

Tống Chí Văn: Tiếp theo đây tôi hỏi cô trả lời, không được nói dối.

Tống Chi Văn: Có phải cô biết XX không hề dụ dỗ bạn trai của cô không?

Lý Tử Nhiên: Phải.

Tống Chí Văn: Có phải cô cố tình tạo ra những lời đồn để hãm hại cô ấy không?

Lý Tử Nhiên: Phải.

Tống Chí Văn: Có phải cô đã cố tình dùng banana để nhục mạ cô ấy?

Lý Tử Nhiên: Phải.

Tống Chí Văn: Có phải vì để chế nhạo Tống Thường Thường mà cô đã mạo danh người khác viết thư tình không?

Lý Tử Nhiên: Phải.

Tống Chí Văn: Sau khi sự việc bại lộ, có phải cô đã lấy chuyện thư tình này để uy hiếp em ấy không?

Lý Tử Nhiên: Phải.

Tống Chí Văn: Em ấy tìm cô để tranh luận thì có phải cô đã giết em ấy không?

Lý Tử Nhiên: Không phải, tôi không giết cậu ta. Tôi cũng không biết sao cậu ta lại chết nữa.

Tống Chí Văn: Cô nói xem, rốt cuộc cô đã giết em ấy như thế nào?

Lý Tử Nhiên: Không phải tôi! Thật sự không phải tôi mà. Tôi không giết cậu ta thật mà. Không phải tôi, tôi không giết cậu ta.

Tống Chí Văn: Vậy thì sao Tống Thường Thường lại chết.

Lý Tử Nhiên: Cậu ta rơi xuống nước đấy. Còn tại sao cậu ta lại ra ngoài lúc trời mưa bão thì không phải lỗi của tôi.

Tống Chí Văn: Cô nhìn thấy nhưng lại không cứu em ấy.

Lý Tử Nhiên: Lúc đó tôi sợ đến ngu hết cả người, bên ngoài gió lớn như vậy mưa to như vậy, căn bản là không kịp mà.

Tống Chí Văn: Có phải hôm đó em ấy ra ngoài để tìm cô không?

Lý Tử Nhiên: Đúng, nhưng có phải tôi ép cậu ta ra ngoài đâu.

Mặc dù Chu Dịch Khởi đã biết đáp án nhưng vẫn hỏi: "Video này là ai đã đăng lên mạng."

Tiểu Mã trả lời: "Tống Chí Văn đã đăng video này lên trên khoảnh khắc trên Wechat và Weibo cá nhân của cậu ta. Cả khối người quen biết với cậu ta giúp cậu ta chia sẻ và sau đó nhanh chóng lên top tìm kiếm của Đồng Thành, bây giờ top tìm kiếm ở khắp các trang đều nhìn thấy rồi."

Chu Dịch Khởi nhấn vào bình luận bên dưới video, nói đủ mọi thứ từ lên án đến đồng tình.

"Những người bạo lực học đường đều đáng chết."

"Nói một câu công bằng nha, những điều người tên Lý Tử Nhiên nhắc đến trong video đúng thật là sai nhưng mà nếu đổ hết trách nhiệm về cái chết của Tống Thường Thường lên người cô ta thì có hơi quá đáng rồi không? Cái chết của Tống Thường Thường lẽ nào không phải vì cô ấy không biết trước được tính nguy hiểm của cơn bão mà tự ý ra ngoài sao? Nếu đổi thành người khác, tôi cảm thấy cư dân mạng sẽ chửi cô ấy chết mất, không thể vì chuyện cô ấy đã từng bị bạo lực học đường mà gắn cái chết của cô ấy lên người đã bắt nạt cô ấy chứ."

"Có mấy người muốn rao giảng sự lý trí của mình thật đấy à? Bớt khẩu nghiệp lại tích chút công đức đi."

"Cái bình luận hot kia bộ cảm thấy ai cũng say hết có mình mình tỉnh hay sao, bộ dân mạng ngu hết rồi à? Nếu không phải bị bạo lực học đường thì em ấy có phải ra ngoài vào lúc trời giông bão thế không? Vì quá khó chịu rồi nên trong phút chốc không nhịn được nữa mới phải làm như thế. Tống Thường Thường cũng chỉ là một học sinh cấp hai. Nô lệ tư bản khi đối mặt với áp bức của công ty còn không nhịn được thì làm sao mà một học sinh cấp hai không thể làm vậy chứ."

"Bạo lực học đường thật sự là rất kinh khủng."

"Tôi chính là cô gái banana được nhắc đến trong video, quãng thời gian đó tôi thật sự rất đau khổ nhưng cũng may còn có bạn bè giúp đỡ tôi vượt qua."

"Lầu trên đã rất dũng cảm đấy, có rất nhiều người khi bị bạo lực học đường còn chẳng dám phản kháng, việc này vô hình trung cũng đã giúp cho tụi bắt nạt học đường kiêu căng hơn."

"Vấn đề là Tống Thường Thường cũng là một thành viên của tụi bạo lực học đường mà. Cô ta cũng bắt nạt người khác chẳng phải sao?"

"Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận."

"Tôi muốn biết cô gái bị đánh chửi là ai, có ai biết không?"

"Tôi chính là cái bạn ở trong video, nếu muốn hiểu hơn về việc này xin hãy theo dõi tôi, mười giờ tối nay tôi sẽ livestream."

"Trọng điểm của mấy người sai ở đâu rồi thì phải? Trong video người con trai này đã bắt cóc hai bạn nữ kia, @Bộ Công An XX không xử lý việc này à? Khoan nói đến bạo lực học đường, giờ tôi chỉ thấy có người đang phạm pháp mà thôi."

Sức ảnh hưởng của video đang trong quá trình lan truyền rộng rãi, cư dân mạng liên tục nhắm vào những nội dung được tiết lộ trong video để thảo luận, còn có người quen biết với Tống Chí Văn. Bên phía cảnh sát Nam Thành cũng đã nhận được hơn hàng ngàn tin nhắn, bởi vì sức ảnh hưởng của công chúng và xã hội mà bên phía cảnh sát Nam Thành bị nhắm vào đã nắm được tình tiết vụ án và đưa ra thông cáo, cho thấy rằng Tống Chí Văn đã nộp đơn tự thú, liên quan đến chi tiết vụ án thì vẫn còn đang trong quá trình điều tra.

Thông cáo vừa được đăng tải thì bên dưới đã xuất hiện hàng trăm lượt bình luận, vuốt lên làm mới thì lại có thêm mấy chục lượt bình luận mới.

"Nói người ta phạm tội cái gì đấy? Coi kìa người ta ra nộp đơn tự thú luôn rồi đấy. Hơn nữa người bị bắt cóc cũng được trở về nhà rồi. Anh ấy chỉ muốn biết em gái mình chết như thế nào thôi mà."

"Dân mạng đừng có tự biên tự diễn giùm cái. Chỉ dựa vào mỗi cái video này thôi thì ai mà biết được nó được cắt sửa như thế nào, vẫn nên đợi nhà nước người ta điều tra coi sao đi."

Trong phần bình luận gì cũng có thể nói được, thậm chí còn có một số lý luận về phạm tội hay không phạm tội. Để tránh lan truyền những tư tưởng sai lệch, bên blog của chính phủ lập tức bật tính năng lọc bình luận.

Cư dân mạng cũng nhanh chóng di chuyển chiến trường, đến phê bình bên dưới trang tiếp thị, nhất định phải thể hiện được tầm quan trọng của mình trong vụ án lần này.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dư luận xôn xao. Lý Tử Nhiên vừa về đến nhà chỉ cảm nhận được rằng mình như được thoát khỏi cõi chết, cả người đầy mồ hôi nhưng cũng lười đi tắm nên nằm luôn xuống giường, vẫn chưa chợp mắt được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lý Tử Nhiên vừa trải qua những chuyện kia nên vô cùng cảnh giác: "Ai vậy?"

"Chúng tôi ở đồn công an Nam Sơn, đây là giấy tờ chứng nhận của chúng tôi."

Lý Tử Nhiên nhìn ra ngoài từ mắt mèo thì trông thấy bên ngoài cửa là một nam một nữ mặc quần áo cảnh sát, trong tay giơ lên giấy tờ chứng nhận. Cô ta hé mở cánh cửa rồi nhìn qua khe hở đó: "Các người tìm tôi làm gì?"

"Chúng tôi nhận được báo án, cần sự phối hợp của cô. Cho hỏi cô là cô Lý Tử Nhiên có phải không?"

"Đúng vậy."