Tần Bồng cười, vẻ mặt bình tĩnh, tựa như lời Tần Thư Hoài nói không liên quan đến nàng.

“Nam tử không nên nói chuyện kỳ quái.” Tần Bồng quay đầu lại, mỉm cười nhìn: “Nhiếp Chính Vương vì để chứng minh ta thật là hao tổn tâm huyết.”

“Chuyện đổi Thái phó, ngươi biết Vương Kha là người của ta, mà trên đời này người biết chuyện này ngoại trừ bỏ Triệu Bồng thì chỉ có Khương Y.”

Trong lòng Tần Bồng thầm rơi lộp bộp, nhưng mà nửa câu sau của Tần Thư Hoài khiến nàng thả lỏng lại, Tần Bồng nghe Tần Thư Hoài tiếp tục phân tích: “Vụ án trước của Khương Y, mục đích ngươi đến Khương gia là để thăm.”

“Lục Hữu là người của ngươi, lúc Lục Hữu tới bên ta cũng là sau khi Khương Y gả vào phủ.”

“Bạch Chỉ muốn giết ta, hiện giờ phục dưỡng bên cạnh người ngươi tất nhiên vì muốn giết ta, bởi vì ta giết toàn bộ gia tộc của ngươi, ngươi hận ta thấu xương cho nên muốn giết ta.”

“Nếu ngươi là Khương Y, tất cả hành vi đều hợp lý.”

Nghe xong lời Tần Thư Hoài nói, Tần Bồng dựa vào lan can cửa sổ, thần sắc lười biếng nói: “Vương gia hiểu lầm rồi. Ta thật sự không phải Khương Y.”

Tần Thư Hoài cười trào phúng: “Lục Hữu đã nói.”

“Hắn nói thì ngươi tin?” Tần Bồng nở nụ cười cao thâm khó đoán, như thật như giả, xoay quạt tròn trong tay, thở dài nói: “Nếu như trong lòng Vương gia đã hạ quyết tâm tin người khác thì đến hỏi ta làm gì?”

Tần Thư Hoài không nói gì, đột nhiên ra tay, xông về phía Tần Bồng!

Sắc mặt Tần Bồng bất động, toàn thân căng thẳng, giữ lực chờ bộc phát, nhưng vào chính khoảnh khắc Tần Thư Hoài tới gần, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, đột nhiên che trước mặt Tần Bồng.

Tần Thư Hoài dừng động tác lại, sắc mặt lãnh đạm, gọi tên người kia: “Liễu Thư Ngạn.”

Tần Bồng cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Liễu Thư Ngạn sẽ nhảy xuống vào giờ phút này.

Nàng đứng đằng sau người nọ, nhìn thân ảnh của đối phương, trong lòng có chút cảm kích, nàng vốn định nói chuyện, đã nghe thấy “Liễu Thư Ngạn” nói: “Vương gia, ngài thất lễ rồi.”

“Nếu Liễu Thái phó ở chỗ này…” Tần Thư Hoài lạnh lùng xoay người: “Vậy tại hạ xin cáo từ.”

“Ta tiễn Vương gia.”

“Liễu Thư Ngạn” rũ mắt, xoay người hành lễ với Tần Bồng, hắn vẫn không dám ngẩng đầu, sau khi cáo lui đúng quy củ thì đi cùng Tần Thư Hoài ra ngoài.

Tần Bồng nhìn “Liễu Thư Ngạn” đi rồi, có chút đứng ngồi không yên.

Thái độ vừa rồi của “Liễu Thư Ngạn” nhìn thế nào cũng thấy không vui, dáng vẻ vội vàng cáo lui như vậy chắc chắn có nguyên nhân gì đó.

Nàng cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể ở trong phòng chờ.

Mà sau khi Tần Thư Hoài cùng Triệu Nhất đi ra ngoài, lập tức rẽ vào một gian phòng, thay đổi quần áo và mặt nạ với nhau, Triệu Nhất khó hiểu nói: “Vì sao Vương gia muốn thuộc hạ làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Để Tần Bồng tin tưởng Liễu Thư Ngạn hơn.”

Tần Thư Hoài đổi xong quần áo rồi quay trở về.

Một đường trở về phòng, Tần Bồng thấy Liễu Thư Ngạn trở về thì lập tức đứng dậy, nàng thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng ngươi cũng quay trở lại rồi. Nếu như ngươi không trở lại, ta sợ ngươi sẽ tức giận.”

“Liễu Thư Ngạn” lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ chua xót: “Chuyện của bản thân ta không liên quan gì tới công chúa.”

Giờ phút này trạng thái của “Liễu Thư Ngạn” dù là người mù cũng có thể nhìn ra được hắn đang không vui, Tần Bồng là một người theo đuổi người khác, nhanh chóng nói: “Ta đưa ngươi tới một chỗ, rất nhanh sẽ không còn buồn nữa!”

“Liễu Thư Ngạn” ngẩng đầu, có chút nghi ngờ. Tần Bồng nắm lấy ống tay áo kéo hắn ra ngoài.

Đầu tiên Tần Bồng mua hai vò rượu, sau đó túm “Liễu Thư Ngạn” đến bên sông Hộ Thành, thuê một con thuyền, thúc giục hắn nói: “Mau, lên thuyền!”

Tần Thư Hoài cầm rượu, nghe lời tiếng lên, Tần Bồng bảo hắn ngồi xuống, cười nói: “Ngươi đừng lo lắng gì cả, uống rượu là được, ta đưa ngươi đi đến chỗ hay!”

Nói xong, Tần Bồng nhấc sào đẩy thuyền ra xa bờ.

Không bao lâu, bọn họ liền cách xa đám người, chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này đã là hoàng hôn, ráng chiều rơi trên mặt nước, sóng nước sóng sánh, hai bên bờ sông là cỏ lau cao đến thắt lưng nhẹ nhàng lay động trong gió, xung quanh không có âm thanh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách.

Tần Thư Hoài nhấp một ngụm rượu, hắn cảm thấy nội tâm mình vô cùng bình yên.

Người như Tần Bồng này có sức mạnh thần kỳ, có thể khiến trái tim điên cuồng của hắn bình tĩnh trở lại. Ở một khía cạnh nào đó, hắn vẫn sẵn lòng tiếp xúc với Tần Bồng. Chỉ là nội tâm hắn luôn có một sợi dây, từng giây từng phút nhắc nhở hắn không được đến gần bất kỳ nữ nhân nào, cho nên nếu như không cần thiết, hắn không muốn tiếp xúc nhiều với Tần Bồng.

Hắn uống rượu, nghe tiếng nước khua mái chèo. Tần Bồng ở phía sau hắn chống thuyền, cười nói: “Trước kia ta từng thấy người ta viết danh sĩ thích chèo thuyền trên sách, rất khao khát nó, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội, mãi đến sau này thỉnh thoảng có cơ hội mới học chèo thuyền.”

“Không có cơ hội…” Tần Thư Hoài ngắm nhìn phương xa: “Bởi vì Quỳnh Châu là vùng đất khô cằn, dòng sông thưa thớt sao?”

Tề quốc khác Bắc Yến, Bắc Yến luôn có đồng bằng rộng lớn, có thảo nguyên, có cát vàng, nhưng lại không có núi đẹp, sông biếc. Mà Tề quốc lại tựa như vùng sông nước, mạch sông chằng chịt.

Quỳnh Châu gần Bắc Yến, thuộc vùng đất khan hiếm nguồn nước của Tề quốc.

Tần Bồng nghe lời của Tần Thư Hoài nói, sau khi ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, cười khổ nói: “Ngươi vẫn tin.”

“Ngươi là Khương Y, đúng không?”

Tần Thư Hoài không quay đầu lại, âm thanh mang theo run rẩy, Tần Bồng đang muốn nói chuyện thì nghe Tần Thư Hoài mở miệng nói tiếp: “Ta có một người rất quan trọng.”

Tần Bồng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe, nàng nghe thấy giọng người bên kia khàn khàn, biết rằng đây là một hồi ức đau buồn.

“Nàng đã chết, đã chết rất lâu rồi.”

“Ta vẫn luôn muốn nàng sống lại, ta đã thử rất nhiều cách.”

“Tần Bồng.” Cuối cùng hắn quay đầu, thả vò rượu xuống, tới trước mặt nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi là Khương Y, đúng không? Ngươi chết hơn một lần rồi, chết nhưng sống lại, đúng không?”

“Ta…”

Tần Bồng nhất thời không biết mở miệng như thế nào, Liễu Thư Ngạn đỏ mắt nhìn nàng: “Xin ngươi.”

Xin ngươi, nói cho ta chân tướng.

Một phút này Tần Bồng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ cầu khẩn, thấy rõ mắt hắn trong veo nhưng dường như có giọt nước mắt sắp rơi ra.

Tần Bồng thở dài, đối mặt với một người như vậy, nàng không nói dối được.

Nàng chỉ có thể nói thật: “Đúng vậy, ta thật sự chết nhưng sống lại.”

Nói xong, ánh mắt Tần Bồng mang theo thương xót: “Chỉ là ta cũng không biết làm sao để người khác sống lại.”

“Vậy còn ngươi?!” Ngữ điệu của Tần Thư Hoài có chút khẩn trương: “Sao ngươi làm được?”

“Ta không biết…”

Tần Bồng ăn ngay nói thật, Tần Thư Hoài đột nhiên lùi một bước, cao giọng nói: “Không thể nào!”

Sao lại không biết?

Nhất định phải có nguyên nhân, làm sao một người có thể sống lại mà không có cách giải thích?

Nhất định, nhất định có nguyên nhân.

Tần Thư Hoài tiến lên nắm tay nàng, đè nén mọi sự sợ hãi, cố gắng bản thân trấn tĩnh.

Nhưng mà thân thể hắn khẽ run lên, giọng nói nghẹn ngào, hắn nhìn chằm chằm nàng giống như nhìn thấy hy vọng duy nhất, liều mạng nói: “Ngươi nghĩ lại đi, ngươi nghĩ lại cẩn thận đi, nhất định có manh mối gì, ngươi trở về thế nào, ngươi nghĩ lại đi.”

Tần Bồng bị dáng vẻ của Tần Thư Hoài làm cho sợ hãi.

Từ trước đến nay nàng không nghĩ “Liễu Thư Ngạn” sẽ có lúc thất thố như vậy. Nhưng mà dáng vẻ này không ai đành lòng trách cứ, nàng hơi hé miệng, đến nói lời thật lòng cũng vẫn tàn nhẫn.

Nàng liều mạng nghĩ lại, suy nghĩ nát óc về tất cả những điều trước khi sống lại.

“Ta nghĩ lại…”

Tần Bồng cau mày: “Ngươi bình tĩnh chút, để ta nghĩ lại cẩn thận.”

“Được.” Tần Thư Hoài gật đầu: “Ngươi ngồi đi, ngươi cẩn thận nghĩ lại, ta tới chèo thuyền.”

Tần Bồng bị Tần Thư Hoài đẩy đến ngồi ở đầu thuyền, bắt đầu nghĩ lại mình trở về từ cõi chết như nào.

Nàng mơ hồ nhớ ra, năm đó sau khi Tần Thư Hoài độc chết nàng, nàng chìm vào bóng tối.

Nàng cảm giác bản thân mình đang đi bộ, đi rất lâu.

Sau đó nàng nghe được một khúc nhạc, là bài Tần Thư Hoài viết cho nàng, nàng đặt tên là “Tư Quân”. Đó là giai điệu nàng đã nghe hàng ngàn lần, thế là nàng đi theo giai điệu đó, cảm giác có ánh sáng rực rỡ, khi mở mắt ra đã trở thành Khương Y.

Nàng cố tình suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nói: “Lúc nàng còn sống có thích khúc nhạc nào không?”

“Có.”

Tần Bồng do dự một chút, chậm rãi nói: “Sao ngươi không thử gọi tên nàng, đàn một khúc, nếu nàng còn ở nhân thế, có lẽ sẽ nghe thấy.”

Tần Thư Hoài nghe vậy giống như được giải thoát.

Cuối cùng hắn cũng có cách!

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Triệu Bồng.

Cho dù nàng còn sống hay đã chết, cho dù nàng là người hay quỷ, chỉ cần nàng còn sống là được rồi.

“Nếu nàng không tới thì sao?”

Tần Thư Hoài có chút thấp thỏm. Tần Bồng mím môi, suy đoán nói: “Ta suy đoán, có lẽ đã luân hồi rồi, không còn ở thế gian này?”

Tần Thư Hoài hơi sửng sốt, một lát sau, hắn miễn cưỡng cười rộ lên: “Nàng nhất định sẽ đến…”

“Tại sao?”

“Bởi vì…” Tần Thư Hoài hoảng hốt.

Tại sao Triệu Bồng sẽ quay về? Tại sao?

Hắn không thể tìm ra lý do.

Nàng từng nói nàng không yêu hắn, nhiều năm như vậy, có lẽ nàng không tin hắn, có lý do gì bảo nàng đến bên mình?

Hắn không tìm được lý do, nhưng hắn cũng không thể chấp nhận việc nàng tồn tại nhưng không tới tìm hắn, hắn chỉ có thể lừa mình dối người, khàn giọng nói: “Bởi vì, ngoại trừ bên ta, nàng không có nơi nào để đi.”

“Trên đời này, người nàng để ý nhất ngoại trừ người nhà ra thì chính là ta.”

“Người nhà nàng không cần nàng nữa, nàng không có cái gì chỉ có thể đến tìm ta.”

Tần Bồng không nói gì, trong nháy mắt, nàng đột nhiên nghĩ, nếu như Tần Thư Hoài không giết nàng, có lẽ nàng cũng giống người mà Liễu Thư Ngạn nói?

Ngoại trừ Tần Thư Hoài, nàng cũng không còn nơi nào để đi.

Mà hiện giờ, thật sự nàng không có chỗ để đi.

Tần Bồng cười, nàng nghĩ rồi lại nghĩ, cẩn thận hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, vị cố nhân này là người đại nhân yêu sao?”

Lúc này Tần Thư Hoài bị Tần Bồng nhắc nhở mới phản ứng lại, thân phận của hắn là Liễu Thư Ngạn. Hắn không dám tùy ý thêm bất cứ kinh nghiệm tình cảm gì cho Liễu Thư Ngạn, lập tức cười nói: “Không phải, là huynh đệ tốt.”

Tần Bồng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

Nói xong, Tần Bồng nhướng mày: “Ta hài lòng với Thái phó, nếu như Thái phó có người trong lòng, ta không biết phải làm thế nào mới phải.”

Tần Bồng trực tiếp nói như vậy, Tần Thư Hoài ngẩn ngơ, sau đó thản nhiên bật cười, hạ lông mày: “Công chúa trực tiếp như vậy thật sự khiến tại hạ không biết đáp lại như nào.”

“Ngươi cũng không cần đáp lại, nghe là được.” Tần Bồng vẫy tay, nhìn sắc trời, lúc này ánh trăng đã lên đầu cành liễu, Tần Bồng khẽ nhíu mày: “Hiện giờ muộn rồi, chúng ta trở về thôi.”

Trong lòng Tần Thư Hoài vội vàng muốn thử cách Tần Bồng nói, lập tức đồng ý.

Khi hai người trở về bằng thuyền, Tần Thư Hoài đưa Tần Bồng về tận cửa nhà, lúc chuẩn bị rời đi, Tần Bồng đột nhiên nắm lấy tay hắn.

“Cho ngươi cái này.”

Tần Bồng đưa cho Tần Thư Hoài một bài thơ, Tần Thư Hoài nhận lấy lá thư, thất thần gật đầu, nhét thư vào trong áo.

Giờ phút này hắn toàn tâm toàn ý muốn về nhà gọi hồn theo cách của Tần bồng, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Cửa chính Vệ gia đóng lại, Tần Thư Hoài lập tức trở về, đi được nửa đường đột nhiên bị xe ngựa chặn lại.

“Nhiếp Chính Vương.” Âm thanh của Liễu Thư Ngạn vang lên bên ngoài: “Khuôn mặt này của tại hạ, ngài dùng thoải mái lắm nhỉ?”