Nửa đêm Tần Thư Hoài bị đánh thức.
Hắn luôn ngủ không sâu, Giang Xuân ở cửa gọi hắn, hắn lập tức tỉnh.
“Làm sao vậy?” Tần Thư Hoài chậm rãi mở mắt, có chút mệt mỏi.
Giang Xuân cung kính nói: “Bệ hạ sốt cao không giảm, Thái hậu nương nương kêu Trưởng Công chúa vào cung, hai người tranh chấp, hiện giờ công chúa tạm khóa cửa tẩm cung của bệ hạ, Vương gia có muốn đi xem không?”
Vừa nghe lời này, Tần Thư Hoài đứng dậy, lập tức nói: “Đi vào cung.”
Động tác của Tần Thư Hoài rất nhanh nhẹn. Sau khi hắn rửa mặt chải đầu, chạy luôn vào trong cung, vừa nhanh chóng vào trong cung, vừa nói: “Cụ thể là như thế nào?”
“Tin tức đến từ Thái y Thự Lệnh Trương Khiêm nói là Thái hậu nương nương biết công chúa đưa bệ hạ ra ngoài chơi, cho rằng công chúa làm bệ hạ sốt cao, hoài nghi công chúa dan díu với người khác, có ý đồ cướp lấy ngôi vị Hoàng đế, nên đã tát công chúa một cái. Công chúa tức giận, bảo người khóa cửa cung.”
Nghe Giang Xuân nói xong, Tần Thư Hoài cưỡi ngựa nhanh hơn, một lúc lâu sau cuối cùng cũng nói một tiếng… vớ vẩn.
Chuyện như vậy mà cũng xảy ra.
Năm đó mẫu thân Triệu Bồng – Huệ Phi cũng là một nữ nhân dành hết sự quan tâm cho con trai, không phải bà ta không yêu Triệu Bồng, chỉ là khi không liên quan đến Triệu Ngọc, Huệ Phi đối xử với Triệu Bồng rất tốt.
Khi ở trong lãnh cung vài năm, Huệ Phi đối xử bình đẳng, chờ sau khi ra khỏi lãnh cung, có lẽ chính sự tranh giành giữa các phi tần đã khiến nữ nhân yếu đuối này trở nên mẫn cảm, bà ta giống những phi tần khác, đều đặt sinh mệnh và tương lai vào Triệu Ngọc. Nói chung vẫn có thể khắc chế bản thân, nhưng một động đến vấn đề mấu chốt, nữ nhân này sẽ thiên vị Triệu Ngọc như điên.
Năm ấy khi Triệu Ngọc đợi Triệu Bồng hồi cung nên bị phong hàn, Huệ Phi đã bắt Triệu Bồng quỳ gối trong gió tuyết, điên cuồng hét với Triệu Bồng: “Nếu Ngọc Nhi chết, ta sẽ chết theo hắn!”
Khi đó Triệu Bồng mới 13 tuổi, có lẽ nàng không bao giờ nghĩ rằng mẫu thân sẽ nói như vậy, lập tức quỳ gối trên nền tuyết, không nhúc nhích.
Hắn đứng ở phía sau nàng, cầm ô cho nàng.
Hắn vụng về, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói: “Đừng quỳ nữa, bà ấy đang tức giận thôi.”
Triệu Bồng không nói gì, vẫn luôn quỳ, hắn không còn cách nào, chỉ có thể ở bên cạnh. Tuyết dừng trên người nàng, hắn lau cho nàng. Màn đêm buông xuống, nàng lạnh run bần bật, hắn cũng không khá hơn là bao, Triệu Bồng run run nói với hắn: “Ngươi ở cùng ta làm gì? Trở về!”
Hắn lắc đầu, ngồi xổm xuống, cởi áo choàng ra phủ lên người nàng, quay đầu hỏi nàng: “Còn lạnh không?”
Triệu Bồng ngẩn người, nàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Biểu tình trên mặt của Tần Thư Hoài vẫn luôn rất ít, ngày đó cũng như thế, bình tĩnh lạnh nhạt, thấy nàng kinh ngạc nhìn hắn, hắn giương mắt: “Ngươi nhìn gì?”
“Ngươi đối xử tốt với ta như vậy làm gì?” Triệu Bồng lập tức mở miệng: “Không phải ngươi đặc biệt chán ghét ta sao?”
Tần Thư Hoài nhất thời không biết trả lời như thế nào, hắn không quá thích nàng, nhưng mà không biết thế nào khi nhìn Triệu Bồng không biết xấu hổ nhảy nhót trước mặt hắn sẽ tức giận, nhìn thấy Triệu Bồng bị người ta bắt nạt như vậy, hắn càng tức giận.
Lúc 14 tuổi, hắn tức giận.
Sau đó Triệu Bồng trở thành thê tử của hắn, đêm nào cũng như mê man nằm trong lòng hắn hỏi: “Thư Hoài, nếu như ta sinh ra bé gái, chàng sẽ thích con bé chứ?” Lúc Tần Thư Hoài nhớ lại chuyện quá khứ, hắn vừa tức giận lại càng thêm đau lòng.
Trưởng thành mới hiểu được, tất cả những ấn ký thời niên thiếu sẽ lưu lại trong sinh mệnh, giống như vết bỏng, để lại một vết sẹo.
Hắn hận không thể trở lại quá khứ, kéo Triệu Bồng lên, che chở trước mặt nàng, che mưa chắn gió cho nàng.
Có lẽ bởi vì liên quan đến Triệu Bồng cho nên hắn vô cùng chán ghét nữ nhân như Lý Thục, nghe thấy Tần Bồng gặp chuyện này, Tần Minh thực tế là do hắn mang ra ngoài, đương nhiên hắn sẽ không trốn tránh trách nhiệm, lập tức đi.
Đợi đến khi vào cung, thân tín của Tần Thư Hoài đã sớm vây quanh tẩm cung. Tần Thư Hoài đi qua, một thái giám bước tới, cung kính nói: “Ba người vừa định ra ngoài mật báo đều bị bắt rồi.”
“Điều tra rõ là ai, trực tiếp giết.”
Tần Thư Hoài lạnh mặt đi vào bên trong, đi vào cửa tẩm cung, đã nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào ở bên trong.
Hắn nhíu mày, nhìn Đại thái giám Vương Dũng bên cạnh: “Nơi này đang làm cái gì?”
“Chưa từng mở cửa, không rõ lắm, đều là thân tín của Trưởng công chúa ở bên trong.”
Vương Dũng thành thật trả lời, sáp lại nhỏ giọng nói: “Nô tài mới vừa nghe góc tường, sợ là công chúa ra tay với Thái hậu.”
“Chuyện này không thể truyền ra ngoài, những người biết chuyện đêm nay đều xử lý sạch sẽ.”
Sau khi Tần Thư Hoài căn dặn xong thì đứng ở cửa chờ. Không nghe rõ bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nữ nhân gào thét. Biết bên trong đều là người của Tần Bồng, Tần Thư Hoài cũng không nhúng tay quá nhiều, lẳng lặng chờ ở cửa.
Giang Xuân đi vòng quanh nhìn xung quanh, trở về nói: “Đại nhân, Công chúa làm rất sạch sẽ. Bên trong không cho người ngoài vào, người ngoài cũng không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra. Chỉ có một thái giám là cao thủ, ngồi xổm nghe góc tường, nhưng cũng bị ám vệ bắt được.”
Nghĩ nghĩ, Giang Xuân bổ sung nói: “Chắc là người của Trương Anh.”
“Ừm.” Tần Thư Hoài gật đầu, Giang Xuân nghĩ: “Tiếp theo đại nhân tính toán làm gì?”
“Lấy quần áo và mặt nạ của Liễu Thư Ngạn lại đây.”
Giang Xuân không hiểu ý của Tần Thư Hoài, gần đây Tần Thư Hoài luôn giả làm Liễu Thư Ngạn, vì thế hắn ta luôn mang theo mặt lạ của Liễu Thư Ngạn, đợi sau khi thay quần áo theo phong cách của Liễu Thư Ngạn, Tần Thư Hoài quay trở lại cửa cung, lẳng lặng chờ.
Giang Xuân không khỏi có chút kỳ quái: “Đại nhân còn chờ ở đây?”
“Ừm.”
“Chờ làm gì?”
“Tiễn nàng một đoạn đường.”
Giang Xuân có chút không hiểu, ánh mắt Tần Thư Hoài có chút chua xót khi nghe tiếng người bên trong gào thét.
“Năm đó nàng có thể giống nàng ta thì tốt rồi.”
Giang Xuân lập tức im miệng, không dám đáp lại. Thật ra hắn ta cảm thấy, Tần Thư Hoài khoan dung hơn với chuyện của Tần Bồng, nhưng mà Tần Thư Hoài lại không ý thức được, hắn ta cũng không nói nhiều.
Nếu có thể chuyển ánh mắt từ người chết chuyển qua người sống, Giang Xuân cảm thấy cũng chưa hẳn là chuyện không tốt. Nghĩ nghĩ, Giang Xuân lập tức tự giác lùi xuống.
Trong lúc Tần Thư Hoài đợi bên ngoài, Tần Bồng ở bên trong lau mặt cho Lý Thục bằng nước thuốc.
Cái tát kia của nàng có hơi mạnh, để lại vết hằn trên mặt Lý Thục, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ thành nhược điểm, nàng lập tức sai người bảo thái y đưa thuốc tiêu sưng tới, nói rằng bản thân phải dùng, sau đó lau mặt cho Lý Thục như một đứa con hiếu thảo.
Lý Thục hoàn toàn không dám nhúc nhích, bốn nô tài bị hành hình trước mặt bà ta, gọi bà ta, khóc cầu xin bà ta.
Âm thanh kia quá thê lương, quá chói tai, không khó tưởng tượng được đau đớn như thế nào. Lý Thục nghe tiếng khóc và gậy gộc rơi trên da thịt, nhìn máu thấm ra quần áo, bà ta cảm thấy cây gậy kia có thể rơi vào người bà ta bất cứ lúc nào, nhịn không được mà run bần bật.
Cho tới nay địa vị của bà ta ở trong cung đều không cao, bởi vì đầu óc không tốt, các phi tần đó cũng lười biếng dùng những biện pháp quá quyết liệt với bà ta, bà ta biết có hình phạt đánh chết như vậy nhưng chưa bao giờ thấy. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy mới biết hình phạt này đáng sợ như thế nào.
Nhưng mà đứa nữ nhi ở trước mặt bà ta dịu dàng bôi thuốc mới càng đáng sợ.
Sao nàng lại biến thành như vậy?
Từ lúc nào lại trở thành như vậy?
Lý Thục hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể phát run, đờ đẫn để Tần Bồng bôi thuốc, nghe Tần Bồng nói: “Mẫu thân, ta là con gái của người, là tỷ tỷ ruột của Tiểu Minh, chúng ta là người một nhà, người một nhà nên giúp đỡ và hỗ trợ nhau, ta sống không tốt, người và Tiểu Minh cũng không tốt. Người sống không tốt, ta cũng như thế. Nhưng mà người phải hiểu, nếu ta không phải Trấn Quốc Trưởng Công chúa, nếu ta đè áp không được người ta, người ta sẽ coi thường ba người chúng ta. Người cho rằng tại sao bây giờ Tần Thư Hoài không gây phiền toái với người? Tại sao đại thần không bắt nạt người? Không phải vì người là Thái hậu, mà là vì ta thu xếp chu toàn.”
“Người nhìn đi.” Tần Bồng liếc mắt nhìn quanh thân một cái: “Người bên cạnh có ai là người của người? Tất cả người bên người người đều là điêu nô, nếu không phải ta sắp xếp người hầu hạ người, người bên cạnh người không phải người của Tần Thư Hoài thì chính là người của Trương Anh, còn có đám nô tài khinh chủ, không có ta…” Tần Bồng thấy vết thương trên mặt bà ta tốt hơn, thở dài, kéo tay Lý Thục, ôn hòa nói: “Cuộc sống của người sau này phải trải qua như thế nào?”
Lý Thục không dám nói lời nào, Tần Bồng híp mắt: “Người nói phải không?”
“Phải!” Lý Thục cuống quít nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Ngươi nói đúng!”
“Mẫu thân.” Tần Bồng vỗ vai bà ta: “Đừng khẩn trương, ta là con gái của người, cho nên ta tôn trọng người, đúng không?”
“Đúng…” Lý Thục run rẩy, bắt được ý của Tần Bồng. Tần Bồng liếc nhìn Bạch Chỉ: “Bạch Chỉ, để mấy người tay chân nhanh nhẹn cho Thái hậu dùng.”
Bạch Chỉ hiểu, từ phía sau gọi tên bốn người. Tần Bồng vỗ tay Lý Thục, cười nói: “Mẫu hậu, những người này nhi thần để lại hiếu kính người, sau này phải có chủ kiến một chút, đừng bị đám nô tài làm loạn, làm điều gì đó phá hoạt chuyện tình cảm giữa ta và người.”
Nói xong, Tần Bồng chuyển hướng, lại nói: “Người biết trong cung luôn có rất nhiều cách làm khiến cho thần không biết quỷ không hay, cho dù là Thái hậu người, nữ nhi cũng rất lo lắng!”
“Ngươi yên tâm! Ta nghe lời, ta nhất định nghe lời!”
Lý Thục lập tức bảo đảm, giống như muốn khóc.
Đang lúc nói chuyện, bốn cung nữ bị đánh gần như không còn hơi thở, từng người bị lôi ra ngoài, chờ sau khi không còn hơi thở nào, Tần Bồng gật đầu, đứng dậy, hỏi thị nữ chăm sóc Tần Minh: “Bệ hạ tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi ạ.”
Thị nữ này biết y thuật, Tần Bồng biết Tần Minh bị bệnh, nên đã mang theo. Thị nữ kia nói: “Tà khí nhập thể, không phải chuyện gì lớn, Công chúa yên tâm, ngày mai bệ hạ sẽ khỏe hơn thôi.”
Tần Bồng yên lòng, nhìn sắc trời, nói: “Hiện giờ đã muộn rồi, ta về Ngô Đồng cung rửa mặt trước, bảo người chuẩn bị chiếu lệnh nói thân thể Hoàng thượng bệnh nhẹ, miễn việc lâm triều.”
Nói xong, Tần Bồng quay đầu tỏ vẻ quan tâm nói: “Nếu như mẫu thân lo cho bệ hạ thì ở chỗ này chăm sóc. Nếu mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi. Nhi thần cáo từ trước.”
Tần Bồng nói xong, cũng không đợi Lý Thục mở miệng đã mang theo người đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, nàng cảm thấy con đường vô cùng dài. Vào giây phút cổng cung mở ra, trời đã gần sáng hẳn, mặt trời khuất sau dãy núi phía xa, mơ hồ có hồng quang từ trong đám bây bay ra.
Cái se lạnh ban sáng khiến Tần Bồng nhịn không được khẽ run lên, nàng nhìn sông núi xa xa chợt cảm thấy, trời đất này lớn như vậy nhưng thật ra chỉ có một mình nàng.
Từ nhỏ đến lớn, đều một mình nàng đi, nàng không ngừng cho đi, luôn nói với chính mình, không cần hy vọng sự phản hồi của bất kỳ ai, cho nên nàng mới có thể bình yên bước đi hết con đường dài tăm tối.
Nhưng sáng sớm gió lạnh ập đến, nàng đột nhiên hy vọng có người đứng bên cạnh nàng, thậm chí không cần nói gì, cứ đứng bên cạnh nàng như vậy là được rồi.
Khiến nàng cảm thấy rằng, thật ra nàng cũng không đơn độc.
Nàng cũng được người khác đặt trong lòng bàn tay quan tâm, che chở, có người đỡ khi nàng ngã, có người cõng nàng tiến lên phía trước khi nàng mệt mỏi.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại có cảm xúc yếu đuối như vậy, nhưng hoàn cảnh quá khứ xen lẫn hiện tại, nàng không thể tránh khỏi nhớ tới những năm tháng tối tăm đó.
Cảm xúc khó đối mặt nhất trong cuộc đời nàng có lẽ là mẫu thân nàng không yêu nàng từ trong xương tủy.
Những người nàng bỏ ra bằng sự chân thành, nàng tưởng rằng những người đó yêu thương mình, nhưng tất cả đều không yêu thương nhiều như nàng tưởng.
Không ai sinh ra đã cảm thấy thế giới này tăm tối và tuyệt vọng. Nàng đi nghiêng ngả cả đoạn đường dài như vậy mới hiểu đạo lý tàn nhẫn không có bất kỳ kỳ vọng nào cả.
Chỉ là khi đó, những năm tháng đen tối đó, bản thân 13 tuổi quỳ trên băng tuyết còn có người tên là Tần Thư Hoài cùng nàng, phủ áo choàng lên vai nàng, hỏi nàng lạnh không.
Hiện giờ 25 tuổi, nàng thật sự chỉ có một mình.
Người của quá khứ đã hoàn toàn thay đổi từ lâu, thậm chí bản thân nàng cũng sớm không phải bản thân nàng.
Nàng ngơ ngác đứng ở cửa cung, quần áo trên người khẽ run, không bước nổi một bước.
Lúc này, nàng đột nhiên nghe có người gọi tên nàng —— “Tần Bồng”.
Nàng quay đầu lại, thấy Liễu Thư Ngạn đứng trong ánh sáng rực rỡ.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt dường như nhuốm ánh sáng ấm áp, vẻ mặt điềm tĩnh nhàn nhạt như bóng dáng Tần Thư Hoài hồi trẻ.
Hắn đeo hoa quan bạch ngọc, trên người mặc trường bào xanh biếc, gió buổi sáng thổi qua ống tay áo của hắn, ánh sáng mặt trời nhích từng chút phía sau hắn. Hắn chìm trong ánh sáng, vừa ấm áp vừa loá mắt, tràn ngập ánh mắt của nàng.
Trái tim nàng loạn nhịp vì người này, nàng cảm thấy, dường như người này đang đợi nàng, tới đón nàng, tới đỡ nàng sắp ngã để tiếp tục đi đoạn đường tựa hồ không thể đi.
Nàng ra vẻ bình tĩnh, khàn khàn nói: “Liễu thái phó ở đây làm gì?”
Tần Thư Hoài nhìn cô nương này như mang đôi mắt ngậm nước, nghĩ đến ánh mắt quật cường của Tần Bồng năm đó, lạnh nhạt chôn giấu thất vọng và đau khổ, hắn không nhịn được cười rộ lên.
“Tới đưa công chúa trở về.”
“Tại sao cố ý tới đưa ta về?”
Tần Bồng siết chặt tay, cảm thấy nội tâm đầy chua xót, ánh mắt Tần Thư Hoài dịu dàng, giống như là Triệu Bồng khi còn nhỏ hỏi hắn vậy.
Dường như hắn không thể phân biệt người trước mặt là ai và cũng không muốn phân biệt.
Vì thế hắn chậm rãi nói: “Ta nghĩ, lúc này có lẽ công chúa cần một người cùng công chúa trở về.”
“Nếu như bị ngã.” Trong âm thanh của hắn mang theo trêu đùa: “Còn có người có thể đỡ lên.”
Nói còn chưa dứt lời, Tần Bồng đột nhiên lao về phía Tần Thư Hoài, ôm chặt lấy hắn.
Nàng gắt gao ôm hắn, cả người run nhè nhẹ. Tần Thư Hoài hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, vẻ mặt hắn ôn hòa, thở dài thành tiếng: “Công chúa, đau khổ thì khóc, không có gì.”
Tần Bồng nghiến răng, để mặc nước mắt rơi trên quần áo của người này.
Ấm áp của hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp quần áo, cuối cùng cũng xua đi cái lạnh của buổi sáng. Tần Bồng chưa bao giờ có một khoảnh khắc rõ ràng như vậy, nàng không phải Triệu Bồng nữa, nàng đã sống lại, có cuộc sống mới.
Nàng sẽ không giống Triệu Bồng, không có người yêu, không có bạn bè. Nàng có người thân là Vệ gia, có người thân là Tần Minh, có Liễu Thư Ngạn gọi nàng là “Tần Bồng”, có con đường rất dài, và cuộc sống mới.
Liễu Thư Ngạn gọi nàng là Tần Bồng, nàng nên sống là Tần Bồng, sống thật xinh đẹp. Nàng có thể thích một người, lần này nàng sẽ không gặp nam nhân như Tần Thư Hoài, nàng sẽ tìm một người thật tốt, một nam nhân thật tốt. Nàng sẽ đứng ở đỉnh cao quyền lực trên quốc gia này, sau đó lúc nhìn thấy Triệu Ngọc, nói cho Triệu Ngọc nghe—— ta là tỷ tỷ của đệ, nhưng đệ có tin không không quan trọng.
Cho dù Triệu Ngọc không tin, nàng cũng có cuộc sống rực rỡ và tươi đẹp.
“Liễu Thư Ngạn.” Giờ phút này, Tần Bồng đột nhiên hạ quyết tâm, âm thanh nàng run run: “Bổn cung cho phép ngươi đỡ bổn cung cả đời.”
Tần Thư Hoài đột nhiên sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại.
Sợ là hắn đã khiến Liễu Thư Ngạn trêu vào một đóa bá vương hoa.