Không nhặt được?
Khâu Lê: "......"
Đôi mắt Khâu Lê chớp rồi lại chớp.
Chưa cho cô thời gian phản ứng, Cố Diễm lại hỏi: "Em tự mình nấu cơm ăn?"
Khâu Lê sẽ không nấu cơm, bọn họ đều biết.
Trong cái khó Khâu Lê ló cái khôn, "Cũng không xem là như vậy, em ăn rau trộn với gừng."
Cái cách nói này thật ra rất mới mẻ, Cố Diễm cười như không cười, "Ăn rau trộn với gừng?"
Khâu Lê gật đầu: "Dân gian không phải đã nói: Đông ăn củ cải hạ ăn khương, không nhọc bác sĩ cho phương thuốc? Ăn một chút gừng sẽ rất tốt cho thân thể."
Cố Diễm cũng không làm khó cô, lui về phía sau mấy bước, dịch sang bên cạnh, "Vào đi, phòng bếp có gừng, em tự mình đi lấy."
Khâu Lê đối với nơi này cũng không xa lạ gì, mấy năm trước ngẫu nhiên cô sẽ cùng Mộ Thời Cảnh đến đây chơi.
Cố Diễm đóng cửa lại, cùng Khâu Lê đi vào trong, hỏi cô: "Anh sẽ gọi cơm, chúng ta cùng nhau ăn đi."
Khâu Lê hơi giật mình, vội vàng gật đầu, "Được nha."
Sau đó cô lại nhìn chai nước tương trong tay, nói với Cố Diễm: "Em vào phòng bếp làm rau trộn với gừng."
Nói xong chữ cuối cùng, giọng nói cô dần nhỏ lại chỉ có cô mới nghe thấy.
Khóe miệng Cố Diễm có một ý cười như có như không, ánh mắt bảo cô tùy ý.
Anh lấy di động ra gọi điện đặt cơm, sau đó đi vào phòng giữ quần áo, lấy quần áo ở nhà đi vào phòng tắm.
Lúc Cố Diễm ra khỏi phòng tắm, Khâu Lê vẫn còn trong phòng bếp bận rộn, anh nâng bước đi vào bếp, Khâu Lê nghe thấy tiếng xoay người, "Lập tức xong ngay đây."
Cố Diễm nhìn đến rau trộn đặt trên bàn sứ trắng, có một tầng nước tương nhợt nhạt, gừng được trộn với rau, trên mặt còn có vẽ một gương mặt cười.
Gương mặt cười không quá hoàn mỹ nên Khâu Lê đang dùng chiếc đũa chỉnh lại khóe miệng.
Cố Diễm vô thức duỗi tay xoa xoa tóc cô, "Không cần sửa lại, đã khá tốt."
Khâu Lê trước sau vẫn cúi đầu, làm bộ thật nghiêm túc đùa nghịch.
Điện thoại vang lên, người đưa cơm đã đến dưới lầu, Cố Diễm xoay người ra khỏi phòng bếp đi mở cửa.
Khâu Lê sờ sờ lỗ tai của mình.
Thật là nóng.
Cố Diễm mua hai món mặn cùng hai món chay, Khâu Lê nhìn qua, cơ bản đều là các món mà cô rất thích khi còn nhỏ.
Sau này khẩu vị của cô giống như đã thay đổi.
Khẩu vị trở nên giống anh.
Chẳng qua là anh không biết.
Lúc ăn cơm, Khâu Lê ngồi dựa gần Cố Diễm, ngồi ở bên phải của anh.
Cố Diễm muốn mở miệng bảo cô qua ngồi đối diện cho rộng rãi một chút, nhưng lời nói vừa đến bên miệng anh lại ý thức được cái gì, sau đó một chữ cũng không nhiều lời.
Tùy ý để cô dựa gần vào anh.
Lúc còn nhỏ Khâu Lê rất thích chạy đến nhà bọn họ ăn cơm, vừa đến giờ cơm cô liền chạy tới, ông nội Cố đều sẽ hỏi cô có đói bụng không, nếu cô đã ăn no ở nhà cô cũng sẽ nói đói.
Nhưng mà đâu phải là cô ăn cơm, chính là cố ý quấy rối.
Mỗi lần ở nhà Cố Diễm ăn cơm, cô đều ngồi dựa vào anh, hận không thể cùng anh ngồi cùng trên một chiếc ghế mới thôi.
Ông nội thuận tay trái, cho nên lúc ăn chiếc đũa thường hay đụng tới đũa của bà nội.
Khâu Lê cảm thấy rất hay, cố ý dùng tay trái ăn cơm, nên khi ăn cơm chiếc đũa liên tiếp thọc vào tay Cố Diễm.
Lúc sau Khâu Lê còn làm một bộ dáng thực vô tội.
...
Nghĩ đến khi còn nhỏ cô không tốt, Cố Diễm theo bản năng liếc mắt nhìn Khâu Lê một cái, thấy cô đang nghiêm túc gắp đồ ăn ăn cơm.
Vẫn là giống như lúc còn nhỏ, chính là cô dùng tay trái ăn cơm.
Nhưng có một điểm không giống nhau, chính là hiện tại cô sử dụng tay trái rất quen thuộc.
"Em vẫn dùng tay trái ăn cơm sao?" Cố Diễm hỏi.
Khâu Lê ngẩng đầu, "Đúng vậy, là thói quen rồi."
Từ lúc bốn tuổi, dùng đũa bằng tay trái đã trở thành thói quen của cô.
Sau này, mặc kệ có phải cô ngồi cùng với anh hay không, cô đều dùng tay trái ăn cơm.
Giống như người ngồi ở bên trái trước sau đều là Cố Diễm.
Sau đó thói quen lại thành tự nhiên.
Có một đoạn thời gian, cô muốn thay đổi, cuối cùng vẫn không hạ quyết tâm mà thay đổi.
Trong chốc lát hai người có chút trầm mặc.
Lúc sau lại tùy ý trò chuyện.
Cố Diễm hỏi cô: "Tình huống hiện tại của công ty em là như thế nào?"
Từ ngày mà anh ở nhà Mộ Thời Cảnh khuyên cô, đến bây giờ cũng chưa có hỏi lại.
"Chẳng ra gì."
Không chỉ có chẳng ra gì, mà hơn nữa tình huống càng ngày càng không xong.
Số liệu của các phân trạm thay đổi rất nhanh, thậm chí là quá cao.
Cố Diễm như có suy tư gì: "Từ từ rồi sẽ tốt, lúc đầu gây dựng sự nghiệp đều sẽ gặp được nhiều loại tình cảnh.
Khâu Lê "ừ" một tiếng.
Nghĩ đến lúc trước cô thấy tin tức trên mạng liền chứng thực với anh, "Trên mạng đều truyền tin công ty các anh muốn hợp tác với công ty nhà Triệu Tiêu Quân, có thật vậy không?"
Cô nghiêng đầu nhìn Cố Diễm.
Cố Diễm: "Ừ, thứ hai sẽ chính thức tuyên bố."
Khâu Lê khẽ gật đầu, bắt đầu dùng bữa, có chút không chút để ý nghĩ trong lòng, không biết khi nào cô mới có thể hợp tác với anh.
Vẫn là nên chủ động yêu cầu anh hợp tác.
Cô giật mình ngẩn người một lát, trong chén bỗng có thêm mấy miếng gừng, sau đó một giọng nói từ tính truyền đến, "Ăn nhiều đồ có dinh dưỡng một chút."
Khâu Lê nhìn sườn mặt của Cố Diễm, anh cũng chưa ăn một miếng gừng nào.
Rõ ràng cô nhớ, anh không thể ăn được gừng.
Cố Diễm nhìn cô, "Làm sao vậy?"
Khâu Lê lắc đầu, "Không có như thế nào."
Nhìn mấy miếng gừng trong chén, ấn đường cô nhíu lại, cuối cùng vẫn gắp bỏ vào miệng.
Khâu Lê mới vừa cắn một chút liền chau mày, duỗi lưỡi ra, "Thật cay."
Đây là tự làm bậy không thể sống.
Cố Diễm hỏi: "Ăn không được sao?"
Khâu Lê "ừ" nhẹ một tiếng.
Cô thật muốn nhổ ra nhưng lại cố nén không để phun ra, dù sao cũng là rau trộn với gừng mà cô tự làm.
Cố Diễm dừng lại một chút, buông đũa duỗi tay đỡ ót của cô, kề vào sát miệng cô, dùng đầu lưỡi lấy miếng gừng trong miệng cô đưa vào trong miệng của chính mình.
Ngay sau đó anh buông cô ra, mặt không đổi sắc nói: "Uống chút nước ấm thì sẽ không cay."
Cố Diễm đưa ly nước cho cô.
Khâu Lê còn đang trong giai đoạn hóa thạch, không có một chút phản ứng nào.
Vừa rồi một cái chớp mắt kia, rất giống với cảm giác bị điện giật.
Rõ ràng cô nghĩ sẽ là một nụ hôn môi sâu, nhưng đột nhiên Cố Diễm không một chút dấu hiệu nào tiến đến, cô vẫn không có sức lực chống đỡ.
Tự nhiên cô không trấn định lại được.
Sau khi bình phục, Khâu Lê mới tìm lại được ý thức.
Sau đó cô tự luyến cho rằng Cố Diễm cũng thích cô.
Tuy rằng còn chưa nói lời yêu.
Cũng không bằng tình cảm của cô đối với anh, thậm chí không đuổi kịp 1% tình cảm đó.
Nhưng mà cô cảm thấy đủ rồi, thực thấy đủ rồi.
Khâu Lê không dám nhìn Cố Diễm, còn ra vẻ bộ dáng trấn tĩnh, cầm đũa gắp đồ ăn, nhưng phát hiện tay vẫn luôn run.
Chợt, Cố Diễm nói: "Không ăn gừng tay sẽ dễ dàng run."
Khâu Lê: "......"
Sau khi ăn cơm xong về nhà, Khâu Lê vẫn còn trong tình trạng choáng váng, giống như cô đã uống nửa cân rượu xái.
Rượu không say nhưng người tự say.
Cô dựa vào sô pha, không tự giác duỗi duỗi đầu lưỡi, vẫn còn dư vị của nụ hôn vừa nãy.
Chuông di động vang lên, có người gọi đến, Khâu Lê duỗi tay lấy túi trên bàn trà.
Cô lấy di động ra, trên màn hình hiển thị: Dung Thâm.
Khâu Lê hơi giật mình, như thế nào Dung Thâm lại gọi điện thoại cho cô?
Cô và Dung Thâm tuy không tính là xa lạ, nhưng cũng không thể tính là quen thuộc.
Tiếng chuông di động vẫn còn thay nhau vang lên, cô nhận máy.
"Alo, Thu Thu, tôi là Dung Thâm."
Khâu Lê khách khí trả lời: "Dung đại ca, chào anh."
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lát, "Kêu tôi Dung Thâm là được."
Sau đó lại nói: "Tôi đang ở dưới lầu chung cư của cô, Tây Văn nhờ tôi đưa cho cô mấy quyển sách."
Lúc trước cô cùng chị gái có đề cập qua, nói cô muốn tìm mấy quyển sách về quản lý để xem, còn hỏi chị gái có quyển nào hay mà đề cử.
Không nghĩ tới chị cô để bụng như vậy.
Khâu Lê trả lời Dung Thâm: "Anh chờ tôi vài phút, tôi lập tức sẽ đi xuống."
Khâu Lê từ trên sô pha bò dậy, sửa sang lại quần áo, liền vội vàng ra cửa.
Vừa đến đại sảnh của chung cư, Khâu Lê liền nhìn đến chiếc xe hơi màu đen đối diện cửa lớn.
Người trong xe cũng thấy được cô.
Dung Thâm lấy mấy quyển sách, rồi đẩy cửa xuống xe.
Khâu Lê ngẩng đầu liền thấy được Dung Thâm, sắc mặt anh ta trầm tĩnh, khóe miệng có chút ý cười nhìn cô.
Cách xa như vậy, Khâu Lê có thể cảm nhận được khí thế không được bình thường của anh ta.
Truyền thông hình dung anh ta, giá trị nhan sắc cùng chỉ số thông minh đều tỷ lệ thuận với nhau.
Cũng giống như Cố Diễm, là một người đàn ông thập phần nội liễm lại có mị lực.
Cư dân mạng thường xuyên so sánh anh ta cùng với Cố Diễm, so tới so lui so nhiều năm như vậy cũng không phân được thắng bại.
Khâu Lê đi nhanh hơn, ra khỏi chung cư, mặt trời chói chang chiếu vào đầu, ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu xuống.
Cô đi ra quá vội vàng, nên đã quên lấy ô theo để che nắng.
Hiện tại cũng không thể quay trở lại, chỉ có thể căng da đầu đi về phía trước.
Lúc đến gần, Khâu Lê cười nhạt nói: "Phiền anh quá, trời nóng như vậy lại còn đi đường xa đưa sách cho tôi."
Dung Thâm đem sách đưa cho cô: "Không có gì, vừa lúc tôi tiện đường."
Kỳ thật một chút đều không tiện đường, lúc đầu anh ta đến biệt thự nhà Khâu Lê, Khâu Trọng Khải nói cô đã dọn ra ngoài, liền đem việc cô làm B2B đơn giản nói với anh ta.
Khâu Lê tùy ý lật xem vài tờ, hỏi Dung Thâm: "Anh và chị của tôi rất quen thuộc sao?"
Dung Thâm: "Cũng giống nhau, vừa lúc đi tiệc rượu gặp được, cô ấy liền giao cho tôi mang sách về cho cô."
Khâu Lê "a" một tiếng, cũng không biết tiếp theo nên nói cái gì.
Lúc này có một chiếc xe từ cửa bên kia chạy đến, chậm rãi dừng ở bên cạnh bọn họ.
Khâu Lê vô tình nhìn bảng số xe, cảm thấy chiếc xe này quá mức quen thuộc.
Đây là một chiếc xe khác của Cố Diễm.
Ngừng ở cửa, hẳn là đến đây đón Cố Diễm.
Dung Thâm cũng nhận ra.
Theo bản năng nhìn sang Khâu Lê.
Khâu Lê thu hồi tầm mắt, hỏi Dung Thâm: "Anh có rảnh không? Đi với tôi đến quán cà phê uống ly cà phê."
Giữa trưa nắng, ánh nắng quá gắt, đứng ở giữa trời sẽ không chịu nổi.
Mà Dung Thâm cũng không có ý muốn lập tức rời đi.
Cô nên tìm một chỗ mát mẻ một chút.
Dung Thâm uyển chuyển cự tuyệt: "Lần sau đi, trong chốc lát tôi còn phải về công ty mở cuộc họp."
Bỗng phía sau có âm thanh quen thuộc truyền đến, đang nói tiếng Anh là đang nói chuyện về công việc.
Khâu Lê không tự giác quay đầu nhìn lại, thân ảnh của Cố Diễm lập tức xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Anh mặc áo sơ mi trắng, cúc áo chỉ mở một viên, trên người mặc một chiếc áo tây trang màu xanh biển.
An đang gọi điện thoại.
Sắc mặt anh lãnh đạm xa cách, bước chân dồn dập, đi xuống bậc thang trước cửa chung cư, chầm chậm hướng ô tô đi tới.
Hẳn là có thương vụ cần anh sắp xếp.
Nhìn thấy Cố Diễm, hai bên tai Khâu Lê không khỏi phiếm hồng.
Nhìn thấy anh, cô liền nghĩ đến cái hôn lúc trưa kia.
Cố Diễm hơi gật đầu với Dung Thân, xem như là tiếp đón qua, tầm mắt nhìn vào khuôn mặt của Khâu Lê, cũng không dừng lại, đi đến kéo cửa ô tô ra ngồi vào.
Khâu Lê lưu luyến quay người lại, không đợi cô mở miệng nói chuyện với Dung Thâm, phía sau lại có âm thanh truyền đến, "Thu Thu."
Cô nhanh chân chạy qua.
Ô tô chỉ còn cách cô một bước.
Cửa sổ sau xe đã được hạ xuống, Cố Diễm duỗi tay đưa cho Khâu Lê một cây dù, cũng là màu xanh biển.
Khâu Lê chỉ lo nhìn chằm chằm Cố Diễm, nên không lập tức phản ứng lại.
Cố Diễm nhìn cô, cũng không lên tiếng, trực tiếp đem dù giơ cao, " phanh" một tiếng, nháy mắt dù đã được mở ra.
Khâu Lê ngây người, cô chưa từng nghĩ tới một người đàn ông nào có thể làm một động tác mở dù đơn giản mà lại làm cho người khác xao xuyến tâm hồn.
Một màn này, cả đời cô vẫn nhớ như in.
Cố Diễm nhét dù vào tay cô, nhìn tài xế nói: "Lái xe đi."
Cửa sổ xe nâng lên, ô tô chậm rãi rời đi.
Khâu Lê nhìn cây dù trong tay, lúc cô hoàn hồn ô tô đã chạy đi rất xa.