Cuộc gọi vừa thực hiện được hai giây, nam sinh kia đã nhanh chóng phản ứng lại, nhấn vào chỗ kết thúc cuộc gọi.

“May quá may quá…” Cậu ta vẫn còn sợ hãi: “Vừa mới gọi đi, chắc bên kia vẫn chưa nhận được tín hiệu đâu.”

Trần Tứ rũ mắt nhìn, không tỏ ý kiến.

Nam sinh xấu hổ cười hai tiếng: “Ngại quá, đùa với ông chút thôi, không ngờ lỡ tay bấm nhầm… Ông cảm thấy hứng thú với người ta không? Muốn hỏi thăm chút không?”

“Không cần.”

Anh không để ý, xóa tin nhắn rồi bỏ điện thoại vào túi.

Rốt cuộc người ở đầu dây bên kia là ai, rốt cuộc cuộc gọi này có được thực hiện hay không, không ảnh hưởng gì đến anh.

Dù sao thì cả đời này anh cũng sẽ không liên quan gì đến người gửi tin nhắn kia.

*

Bên kia, Tống Gia Mạt “cả đời cũng sẽ không liên quan gì”, đợi ba phút mà vẫn không có tin nhắn trả lời, thế là cô hiên ngang cất điện thoại.

Cô thừa nhận mình cũng đánh cược một chút.

Cũng thừa nhận, sau khi cô gửi xong lời yêu thương nồng nàn đất trời kia, vì không thể thu hồi tin nhắn nên Triệu Duyệt đã đuổi đánh cô suốt ba tầng lầu.

“Đừng đánh vào mặt, đừng đánh vào mặt…”

Cô lấy tay che mặt, ngón tay hơi tách ra, chỉ để lộ một đôi mắt trắng đen rõ ràng.

Tống Gia Mạt chớp chớp mắt, bắt đầu nói lung tung: “Cậu đọc tiểu thuyết ngôn tình chưa? Nam chính đều thà rằng nữ chính sẽ hận mình còn hơn để nữ chính quên mình đấy, đúng không?”

“Cậu nghĩ những câu đó quá bình thường, căn bản không thể khiến người kia nhớ kỹ cậu, nhưng mà với kinh nghiệm yêu đương của tớ, có ấn tượng vẫn tốt hơn không có ấn tượng gì…”

Nghe thì vô lý nhưng lại rất thuyết phục, Triệu Duyệt suýt nữa đã tin lời cô.

Triệu Duyệt: “Cậu nói đúng lắm, vậy cậu đã yêu đương mấy lần rồi?”

Tống Gia Mạt tự tin đưa ra một con số: “0.”

“…”

Vào lúc Triệu Duyệt đang định tới nhà ăn xách dao tới xử cô, vì bảo vệ cho sự an toàn của tính mạng bản thân, Tống Gia Mạt nhanh miệng hỏi: “Đúng rồi, có phải hai người còn chưa add WeChat của nhau không? Lát nữa cậu add WeChat người ta đi, chắc chắn người kia sẽ đồng ý.”

Triệu Duyệt cười lạnh: “Tốt nhất là như cậu nói.”

Dựa vào số điện thoại kia, Triệu Duyệt nhanh chóng tìm tài khoản WeChat rồi gửi lời mời kết bạn.

Tống Gia Mạt vừa giải đề vừa chờ đợi, lấy bài thi tiếng Anh ra rồi lại mở vở chép những câu sai.

Bởi vì mục tiêu của cô là lọt vào top 10, dựa vào đề cương của Triệu Duyệt chắc chắn chưa đủ, cô còn phải cố gắng hết mình mới được.

Khi giờ tự học sắp kết thúc, Triệu Duyệt cuối cùng cũng nhận được hồi âm.

Triệu Duyệt: “Anh ấy chấp nhận lời mời kết bạn rồi! Để tớ nói chuyện với anh ấy một chút, cậu canh chừng giáo viên giúp tớ…”

Tống Gia Mạt thở phào nhẹ nhõm, hài lòng gật gật đầu: “Xem ra sách hướng dẫn giao tiếp của cô Tống vẫn có tác dụng.”

Triệu Duyệt cạn lời nhìn cô một cái, nhưng rất nhanh, niềm vui sướng vì được trai đẹp chấp nhận lời mời kết bạn đã bao phủ cô ấy, cô ấy cúi đầu không ngừng đánh chữ, lúc thì phát ra tiếng cười khúc khích khó nhịn.

Tống Gia Mạt: “…”

Con gái khi yêu đáng sợ quá.

Chuông tan học vang lên, Triệu Duyệt cũng báo tin chiến thắng: “Anh ấy đồng ý sẽ gặp tớ rồi!”

Vào khoảnh khắc ấy, thậm chí Tống Gia Mạt còn nghĩ tới những lời khen mà người trong top 10 sẽ nhận được rồi.

Trời không phụ mình, cô nghĩ, đề cương ôn tập của mình, ok rồi.

Tâm trạng của Triệu Duyệt rất tốt: “Trường cậu có nhiều truyền thống tớ vẫn chưa hiểu, đến lúc đó hai đứa tớ gặp nhau, nếu như anh ấy phát ám hiệu gì cho tớ thì cậu nhớ giúp tớ tạo cơ hội đấy.”

“Giúp cậu tạo cơ hội?” Tống Gia Mạt nghĩ ngợi: “Ý cậu là lần đầu hai người gặp nhau tớ cũng phải theo cùng á hả?”

Triệu Duyệt gật đầu: “Nhiều người thì nhiều cơ hội chiến thắng hơn mà.”

Tống Gia Mạt: “Nhưng mà tớ thấy có hơi quái quái…”

Triệu Duyệt: “Tớ sẽ xin giúp cậu đề thi cuối kỳ của THPT số Một nữa.”

Với tinh thần việc nên làm thì phải làm, hai mắt Tống Gia Mạt sáng như đuốc, tràn đầy năng lượng: “Bao giờ thì chúng ta xuất phát?”

“…”

*

Bây giờ chắc chắn không thể xuất phát được, hôm nay là thứ bảy, Triệu Duyệt hẹn gặp người ta vào ngày mai.

Bởi vì chủ nhật được nghỉ, nên bước chân của Tống Gia Mạt cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vừa tan học, Triệu Duyệt đã lập tức túm cô chạy đông chạy tây, nói là để chuẩn bị cho buổi hẹn hò ngày mai.

Tống Gia Mạt cầm chiếc bánh donut trên tay: “Cậu nghiêm túc đến thế à?”

“Đương nhiên, không lừa cậu, bốn người yêu cũ trước đây của tớ tớ còn không nhiệt tình được thế này đâu.” Triệu Duyệt nói: “Nhưng mà anh ấy không giống họ, tớ thấy anh ấy khó đổ lắm.”

“Đã đồng ý gặp cậu rồi thì sau đó chắc chắn sẽ rất thuận lợi, cậu đừng lo lắng.”

Tống Gia Mạt hỏi: “Cậu hẹn người ta gặp nhau ở đâu thế?”

Triệu Duyệt chỉ vào biển hiệu tối màu nơi ngã tư đường: “Cậu cảm thấy quán cà phê này thế nào?”

Đây là một quán cà phê mèo, môi trường không tệ, cách trang trí cũng rất đáng yêu.

Tống Gia Mạt đẩy cửa đi vào, xoa xoa đầu con búp bê vải ở cửa vài cái.

“Khá ổn, lỡ như không tìm được đề tài để nói chuyện thì các cậu còn có thể chơi với mèo.”

Cuối cùng, Triệu Duyệt chọn vị trí ở gần cửa sổ, Tống Gia Mạt nhịn không được rùng mình một cái.

Triệu Duyệt: “Cậu rùng mình gì thế?”

“Cậu không biết người dí sát mặt vào cửa sổ đáng sợ đến mức nào đâu.” Tống Gia Mạt lắc lắc đầu: “Cậu có thấy vết chân chim nơi khóe mắt của Lý Thiên Vương khi nháy mắt một cách ngọt ngào chưa? Thầy ấy vươn tay, sau đó nói: Đọc tiểu thuyết gì đấy, đưa cho tôi.”

“…”

Tống Gia Mạt: “Tớ luôn cảm thấy như thể giây tiếp theo sẽ có người vọt vào bắt tớ ấy.”

“Ban ngày ban mặt ai bắt cậu đi được?” Triệu Duyệt không tiếp tục thảo luận về đề tài này với cô nữa, cũng không biết cô ấy lấy đâu ra một bộ quần áo rồi đưa cho cô: “Cậu đi thay xem có vừa người không.”

Mở quần áo ra, là một bộ đồng phục caro, bên trên còn gắn một đôi tai thỏ.

Tống Gia Mạt: “Gì thế này??”

Triệu Duyệt suy nghĩ vô cùng thấu đáo: “Đến lúc đó cậu cũng không thể ngồi gần đó nhìn chằm chằm bọn tớ cả buổi được đúng không? Vậy thì không bằng trước đó cậu giả làm người phục vụ, có vấn đề gì thì tớ có thể gọi cậu ngay, vừa tiện lợi vừa tự nhiên.”

Tống Gia Mạt bắt lấy cái tai thỏ xù xù, cảm thấy cũng có lý, nhưng lại cũng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Nhưng phục vụ ở đây đều mặc như vậy, cô chỉ do dự một chút, cũng không nghĩ nhiều mà vào phòng vệ sinh thay đồ.

Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn, khung xương lại nhỏ, mặc đồ vào trông vô cùng đáng yêu.

“Như thể bước ra từ truyện tranh vậy á.” Chị chủ đi qua, hai mắt sáng rực: “Bạn học, add WeChat với chị được không? Sau này nếu có thời gian thì em có thể tới đây làm part-time, tiền lương thanh toán trong ngày, còn được uống trà sữa miễn phí!”

Cuối cùng, Tống Gia Mạt bị chị chủ mua chuộc bằng hai cốc trà sữa, khai WeChat của mình ra, cũng cầm theo bộ đồng phục kia về nhà.

Khi Trần Tứ về đến nhà, cô cũng vừa về nhà chưa được bao lâu, đang im lặng nhìn cặp sách của mình, ngón tay cầm một tấm vải màu xanh lam.

Chàng trai liếc mắt nhìn qua.

“Gì thế?”

Anh chỉ thuận miệng hỏi thăm, vốn dĩ cũng không để bụng, nhưng ai ngờ cô lại bị dọa tới mức giật mình, lập tức gom thứ đồ kia thành một cục rồi nhét cả vào trong túi.

“Không không không không không có gì…”

Sau đó Tống Gia Mạt ôm cái túi chạy vọt vào phòng như đang trốn ai đó.

… Cô cũng không rõ vì sao mình lại bỏ chạy, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Tứ, cô bất giác nghĩ đến dáng vẻ của mình khi mặc cái này trước mặt anh…

Hình như… quái quái.

Cô vò đầu thật mạnh, vào phòng tắm tắm rửa.

Vì để bản thân không suy nghĩ một vài nội dung kỳ quái nào đó nữa, suốt cả một đêm, cô dùng đề toán để thôi miên bản thân, đề toán hình quá khó, cô cắn bút một lúc vẫn không làm được thì mới đi ngủ.

… Kết quả trực tiếp của việc này là ngày hôm sau cô ngủ quên, cuối cùng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại từ Triệu Duyệt.

“Trời đất, sao cậu vẫn còn ngủ thế!!!” Ở đầu dây bên kia, Triệu Duyệt điên cuồng thúc giục: “Chỉ còn một tiếng nữa thôi! Cậu còn mất thời gian tới đây, chúng ta còn phải bàn bạc đối sách nữa!”

“Mau đánh răng rửa mặt… cậu ra khỏi ổ chăn chưa đấy?”

“Ra rồi.” Tống Gia Mạt đang đánh răng nên nói năng không rõ lắm: “Tớ buồn ngủ quá.”

“Đừng buồn ngủ!” Triệu Duyệt giống hệt một người mẹ già: “Đánh răng xong thì rửa mặt, cậu rửa xong chưa? Chải lại đầu tóc, sau đó thay đồ, cậu thay đồ xong chưa?”

Tống Gia Mạt vừa tỉnh dậy, vẫn còn mụ mị đầu óc, hầu như là Triệu Duyệt nói gì thì cô lập tức làm cái đó.

Cô gái ngoan ngoãn thay bộ đồng phục vào, sau đó còn đứng trước gương chụp một tấm ảnh.

Mái tóc dài ngang vai hơi xoăn tự nhiên, làn váy dài để lộ đôi chân thẳng tắp và mắt cá chân tinh tế.

Triệu Duyệt: “Ok rồi, bây giờ cậu kẹp cái tai thỏ kia lên đầu là có thể ra ngoài được rồi, cậu mau cúp điện thoại rồi ra ngoài gọi xe đi.”

“À.”

Tống Gia Mạt cúi đầu cúp điện thoại, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.

Cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, đôi tai thỏ trên đầu lắc qua lắc lại, dưới chân đi đôi dép bông hình mèo, lẹp xẹp đi về phía trước.

…Sau đó cô đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Trần Tứ.

“…”

Cậu trai đang bóc vỏ sandwich trong phòng khách, đầu ngón tay đang mở bao nilon bỗng khựng lại.

Vào thời khắc này, Tống Gia Mạt cũng lập tức tỉnh táo lại.

AAAAAAAA ông trời ơi cứu cháu…

Sau lưng cô như thể có lửa đốt, nhưng lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh, chào hỏi anh như bình thường: “Chúc anh buổi sáng tốt lành.”

Khoảng chừng 0.2 giây sau, Trần Tứ thu hồi tầm mắt, thấp giọng trả lời: “Ừm, chào buổi sáng.”

Tống Gia Mạt cứng đờ đi về phía cửa, vào lúc cô cho rằng mình sắp thoát khỏi móng vuốt của ma quỷ rồi thì bỗng nhiên nghe thấy anh hỏi từ sau lưng: “Đây là thứ trong cái túi tối qua của em à?”

“…”

Không phải!! Không biết!!! Anh đừng có hỏi!!!!

“Đúng vậy, sao nào, cũng ổn đúng không?”

Cô căng da đầu nở một nụ cười, để chứng minh bản thân cảm thấy rất ổn, cô còn cố tình khom lưng làm theo tư thế của hầu gái, nháy mắt với anh: “Em gái ngọt ngào kinh doanh online đây ạ.”

“…”

Lúc này, đến lượt Trần Tứ trầm mặc.

Vào lúc Tống Gia Mạt đang tự hỏi liệu mình nên nhảy cầu hay nhảy từ sân thượng thì tốt hơn, cuối cùng anh cũng mở miệng lần nữa, giải cứu bầu không khí khỏ tả này: “Em đi đâu?”

Cô ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy có hơi khó giải thích: “Em đi với bạn, có chút việc.”

“Có chút việc mà lại ăn mặc như vậy?”

Lần thứ hai anh chuyển tầm mắt đến chỗ cô, ánh mắt như lông chim, quét qua từng chỗ, Tống Gia Mạt bị anh nhìn tới mức cả người ngứa ngáy, muốn động đậy nhưng lại không dám động đậy.

Trần Tứ rũ mắt, nhìn về phía làn váy đến đầu gối cô.

“Váy ngắn quá.”

Sự mất tự nhiên của Tống Gia Mạt biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự kinh ngạc: “Anh là người cổ đại từ thế kỷ trước xuyên không đến đây à?”

“…”

Hầu kết của Trần Tứ chuyển động lên xuống, nhàn nhạt nói: “Tùy em.”

Cuối cùng bầu không khí cũng tự nhiên hơn một chút, cô sờ sờ huy hiệu của cửa hàng trong túi phục vụ, bỗng nhiên muốn điều tra giúp Triệu Duyệt một chút, thế là cô lại sát tới gần Trần Tứ.

“Anh, anh thích kiểu con gái thế nào?”

Trần Tứ không thèm ngẩng đầu: “Mặc váy dài.”

“…”

Cô bĩu môi: “Vậy anh sống cô độc suốt quãng đời còn lại đi.”

Trần Tứ nhìn huy hiệu xiên xiên vẹo vẹo trên ngực cô, giọng hơi khàn khàn: “Bây giờ em đi luôn à? Không ăn gì à?”

Cô lắc đầu: “Không kịp nữa rồi.”

Kết quả là cô vừa mới đi tới cửa thì Trần Tứ mở điện thoại ra, bấm bấm mấy cái.

Một giọng nữ máy móc không chút tình cảm vang lên: “Nguy cơ của việc không ăn sáng: Sỏi mật, ảnh hưởng đến tuổi thọ, phản ứng chậm chạp, nhanh tăng cân, già sớm, vào thời mãn kinh, sức khỏe kém…”

…Nguyền rủa cô đấy à?

Cô cắn môi dưới, tức giận bất bình quay đầu lại, nhanh chóng tiến lên, cắn mạng hai miếng sandwich trên tay Trần Tứ.

Anh còn chưa kịp ăn, hai miếng đầu đều nằm trong miệng cô.

Hai má Tống Gia Mạt phồng phồng, dưới ánh đèn, trông cô giống hệt một chú chuột hamster nhỏ.

Lồng ngực cô phập phồng, giọng nói mơ hồ không rõ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ em đang ăn đây, anh trai thân yêu của em.”

“Ừm.” Trần Tứ nói: “Ăn thêm hai miếng nữa đi.”

“…”

Bây giờ cô hoàn toàn cạn lời rồi.

Sau khi ăn sáng xong, cuối cùng Tống Gia Mạt cũng có thể ra ngoài.

Cô vừa đi, dì giúp việc trong nhà mới ra khỏi bếp, trên tay cầm một bát hoành thánh đầy, cười một cách bất đắc dĩ: “Cũng không biết con bé vội vàng cái gì nữa.”

Trần Tứ rũ mắt.

Trên miếng sandwich vẫn còn mấy dấu răng chỉnh tề của cô, như thể đang xả giận.

Anh không tỏ vẻ gì: “Ai biết được nó ạ.”

Sau đó chuyển hướng miếng sandwich trong tay, cắn một bên khác.

*

Mười lăm phút sau, Tống Gia Mạt đến quán cà phê, chị chủ vui vẻ vẫy vẫy tay với cô.

Vị trí đối diện Triệu Duyệt vẫn còn trống không.

Tống Gia Mạt: “Anh ấy sắp tới chưa?”

“Ừ, hẹn nhau lúc mười một giờ, còn nửa tiếng nữa.” Triệu Duyệt nói: “Cậu nhìn xem tớ mặc thế này ổn không?”

Rất đẹp.

Hai cô lại nói chuyện một lúc, sau đó Tống Gia Mạt mới tới quầy pha chế, định làm quen trước cho quen việc, đề phòng lát nữa để lộ sơ hở.

Cô không biết rằng, sau khi cô rời đi chưa lâu thì Trần Tứ cũng thay quần áo tới trường.

Hôm nay anh bị người ta cưỡng chế kéo ra ngoài.

Các thành viên trong đội bóng rổ nói rằng anh vừa vào đội, cuối tuần cần phải đến luyện tập, cuối cùng còn chưa chơi bóng được vài phút, các thành viên nghe đồn ở quán cà phê chỗ ngã tư đường có một em gái phục vụ rất xinh đẹp, tất cả đều không còn hứng thú chơi bóng nữa, nhanh miệng kêu đói bụng, nói muốn tới quán cà phê dùng cơm.

Trần Tứ cạn lời, đi tới đó, đang định rời đi thì bị Lý Uy bên cạnh kéo áo: “Mẹ nó chứ! Anh Tứ! Đó không phải là Tiểu Mạt Lị của bọn mình à?!?!”

Anh nửa tin nửa ngờ nhìn qua, chỉ thấy sau cửa sổ sát đất rất lớn, cái tai thỏ trên đầu cô gái nhỏ lắc lư qua lại, còn cô gái nhỏ đang đứng ở quầy pha chế ăn vụng bánh tiramisu.

Socola chảy dọc theo đầu ngón tay cô, cô vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt liếm đi.



Tống Gia Mạt được chị chủ mời nếm thử một mẻ bánh tiramisu mới ra lò, lại cảm thấy hưởng thụ một mình thì nghiệp quá, thế là cô nhanh chóng đem miếng bánh tới bàn của Triệu Duyệt.

Cô nghiêm túc nói: “Xin chào quý khách, đây là tiramisu mình chọn cho bạn, có ý nghĩa là dẫn mình theo cùng thì buổi hẹn hò hôm nay của bạn có thể thuận lợi…”

Còn chưa nói hết lời thì cánh cửa lớn phía sau bị người ta đẩy ra.

Bầu không khí biến hóa một cách vi diệu, cô thấy trong mắt Triệu Duyệt toát lên vẻ bất ngờ và tình yêu nồng nàn.

Nhưng đồng thời, Tống Gia Mạt cũng cảm giác được ánh mắt nào đó rất quen thuộc đang dừng trên đỉnh đầu mình.

Cô cứng người trong chốc lát, buông cái khay ra, chậm rãi, chậm rãi quay đầu lại.

Giây tiếp theo, cô run rẩy nói nhỏ: “…Anh?”