Hoàng Hướng San cố ý nâng cao âm lượng như muốn cho tất cả mọi người cùng nghe được.
“Cậu đứng thứ 11 thì còn dễ bao biện, còn có thể tự an ủi rằng chỉ thiếu mấy điểm, nhưng mà cái này… có phải là thiếu hơi nhiều rồi không?”
Đám đông cũng dần dần yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này.
Có người nhường đường, Tống Gia Mạt đi đến trước bảng thông báo, ngước mắt tìm kiếm.
Ở hàng số 12, tên và điểm của cô được viết vô cùng rõ ràng.
Tống Gia Mạt đối chiếu từng một một cách cẩn thận.
Hoàng Hướng San khinh miệt nói: “Sao lại không nói gì? Cậu câm rồi à?”
“Nói ra tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cậu, gióng trống khua chiêng lăn đi lộn lại như vậy mà kết quả lại thế này à? Ngay cả hạng 11 cũng không giành được, buồn cười quá.”
“Tôi thấy cậu nói nhiều như vậy, chẳng lẽ cậu đứng nhất khối?” Triệu Duyệt tò mò nhìn qua danh sách, “Ô, hóa ra trong số 200 hạng đầu còn không có tên cậu, thôi không sao.”
“…”
Trong đám đông truyền đến vài tiếng cười khẽ.
Hoàng Hướng San vội vàng phản bác: “Tôi chê cái tủ lạnh thì tôi phải học cách làm lạnh chắc?”
Bởi vì nói quá nhanh nên mồm miệng cứ dính vào nhau, Hoàng Hướng San mất mấy lần mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Tống Gia Mạt nhớ hết điểm của mình mới thu hồi tầm mắt, liếc qua Hoàng Hướng San một cái.
“Tùy cậu thôi, dù sao tôi cũng không để ý.” Cô nói, “Nói nhảm mà thôi.”
Nói rồi Tống Gia Mạt lại dịch sang chỗ một tờ giấy khác để xem xếp hạng cụ thể của từng môn.
Dường như hoàn toàn không thèm để ý tới những gì Hoàng Hướng San vừa nói.
Càng bị làm lơ thì Hoàng Hướng San càng tức giận: “Cậu cố chấp làm cái gì? Tôi không hiểu sao cậu có thể chắc chắn như vậy đấy? Mình thi không tốt thì cứ thành thật mà nhận thua đi, thừa nhận mình không bằng người khác khó lắm à?”
Hoàng Hướng San lại đi sang một bên, gõ gõ lên tấm kính: “Nhìn thấy chưa? Rõ ràng là hạng 12…”
“Cho dù cậu xem bảng xếp hạng từng môn thì cậu cũng đứng thứ 12, tiếng Anh đứng thứ nhất thì thế nào? Làm gì có ai quan tâm tới hạng 12, mà không được người ta quan tâm tức là chuyện đáng xấu hổ, nếu tôi mà là cậu thì tôi sẽ mất mặt lắm, làm gì còn mặt mũi mà nói…”
Nói tới đây, Hoàng Hướng San quay đầu nhìn cô, kết quả không thấy ai.
Nhìn theo khoảng trống giữa đám đông, không biết Tống Gia Mạt đã rời đi từ bao giờ, bây giờ bóng lưng chỉ còn lại một chấm nhỏ, một câu cũng không nghe thấy.
Hoàng Hướng San mất mặt đứng tại chỗ.
Cảnh tượng này còn xấu hổ hơn cả trước kia, trước kia ít nhất Tống Gia Mạt sẽ để ý đến cô ta, lần này thì ngược lại, nói đủ thứ, vậy mà người ta chỉ xem cô ta như không khí.
Người không được quan tâm lại là chính cô ta.
Những lời vừa nói như bay ngược chiều gió vả vào mặt cô ta.
Khiến má cô ta đau rát.
Những người xung quanh vẫn tiếp tục tụ tập lại, vừa nhìn vừa tán dóc:
“Tôi thấy cũng chẳng có gì mất mặt mà, điểm thi xếp thứ 12 đã trâu bò lắm rồi, chỉ là mục tiêu thôi mà, thế này cũng suýt đã đạt được rồi.”
“Trong mấy người xếp trước cậu ấy thì cậu ấy là người có tiến bộ lớn nhất rồi…”
“Mục tiêu chỉ là động lực thôi mà, cũng không phải không hoàn thành được thì sẽ phải đi tìm cái chết, có người làm lố quá đi.”
Hoàng Hướng San lại càng tức hơn, một lúc lâu sau, cô ta tức giận tới mức chửi bậy một câu:
“Tống Gia Mạt, tao f*ck con mẹ mày!”
…
Bên này, Tống Gia Mạt bước vào tòa nhà giám hiệu, Triệu Duyệt vẫn còn đang nhớ lại.
“Cậu ta hề vãi. Chúng ta cũng đã đi rồi mà cậu ta còn đứng đó bờ láp ba xàm, bình thường ra ngoài quên không mang theo não thì cũng làm gì đến mức này.”
“Còn cả cái suy nghĩ làm lạnh thiểu năng của cậu ta nữa, chắc ngày nào cậu ta cũng luyện tập trong đầu kiểu gặp phải trường hợp thế này thì nên đáp trả thế nào ấy nhỉ? Khó khăn lắm mới có cơ hội dụng tới, kích động tới mức chưa hiểu gì đã gáy to rồi.”
Tống Gia Mạt: “Đừng nói như vậy, cậu ta cũng có ưu điểm mà.”
“Ví dụ như?”
Tống Gia Mạt nhớ lại tiếng rống giận truyền qua cả sân thể dục của cô ta, nghiêng đầu nói: “Giọng to?”
“Ha ha ha ha ha cậu…”
Triệu Duyệt cười được một nửa, nhớ tới chuyện hai người đang ở phòng làm việc của giáo viên thì vội vàng che miệng lại.
Vốn dĩ các cô định đi tìm Trần Tứ, nhưng chuyện đã ồn ào thế này rồi nên cũng không có tâm trạng nữa.
Tống Gia Mạt đi vào văn phòng của mẹ nuôi già, xin phép, “Cô ơi, em muốn xin lại bài làm của em trong kỳ thi tháng lần này có được không ạ?”
Chủ yếu là cô muốn nhìn xem mình bị mất điểm ở đâu.
Mẹ nuôi già nhìn cô trong chốc lát, cũng không hỏi nhiều, vô cảm nói: “Chiều nay em tới mà lấy.”
Từ sau khi chuyện Triệu Duyệt bị viêm dạ dày kết thúc, Đào Bích lại trở về với dáng vẻ nữ ma đầu không có tình cảm kia.
Sau tiết học thứ hai, Tống Gia Mạt lại tới văn phòng giáo viên lần nữa.
Nhưng hình như Đào Bích đang bận việc gì đó, cô ấy bảo cô đứng bên ngoài chờ vài phút.
Bên cạnh chính là dãy nhà của khối Mười hai, Tống Gia Mạt dựa vào máy bán nước tự động, cúi đầu.
Ánh nắng buông xuống, giờ phút này, cảm xúc mới từ từ lên men.
… Thành tích thi cử không như mong muốn, nói vui vẻ là điều không thể.
Trong lòng như bị nhét một nhúm bông, tắc nghẽn ở cổ họng, cả người cũng không có tinh thần.
Bỗng nhiên, trước mặt cô xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng.
Trần Tứ: “Đến đây làm gì?”
Ánh mặt trời chói chang, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cụp mắt xuống, uể oải nói: “Chờ lấy đồ.”
Trần Tứ im lặng một lát, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cũng không biết có phải anh có chuyện muốn nói hay không, tóm lại là một lúc sau, thiếu nhiên nhàn nhạt nói: “Anh lên tầng đây.”
Nghe vậy, đầu tiên cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy nghèn nghẹn ở đâu đó.
Có lẽ là muốn người ta phát hiện ra sự yếu ớt của mình, nhưng lại cảm thấy sự yếu ớt này không có gì đáng để khoe, anh không nhìn ra cũng tốt.
“Được.” Cô ngẩng đầu cười một cái, “Anh, tạm biệt.”
Trần Tứ đi rồi, tiếng trò chuyện mơ hồ trong văn phòng vẫn chưa dừng lại, cô đoán có lẽ mình còn phải chờ thêm mười mấy phút nữa.
Lúc này bỗng cảm thấy khác, cô quay đầu lại muốn mua đồ uống, nhưng lại phát hiện mình quên mang theo ví tiền.
Cô thử chọn xem còn phương thức thanh toán nào khác hay không, quả nhiên vẫn còn cách trả qua điện thoại, có thể theo dõi tài khoản chính thức rồi đặt đơn là được.
Nhưng cũng chẳng có ích lợi gì, bởi vì cô cũng không mang theo điện thoại.
Lúc cô đang ngẩn người nhìn cái máy, máy bán nước tự động trước mặt đột nhiên kêu lên hai tiếng, ngay sau đó, một lon nước chanh rơi xuống.
Cô lễ phép không nhận lấy, nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai lại đây.
Bỗng có một bóng dáng quen thuộc lóe lên ở cửa sổ tầng ba.
Là Trần Tứ, anh cúi đầu, bờ vai thẳng tắp, hình như anh vừa làm xong việc gì đó nên đang cất điện thoại.
Tống Gia Mạt bỗng nhanh trí nghiêng đầu nhìn, trên góc trái màn hình xuất hiện ID thanh toán:
Chen, là tên WeChat của anh.
Hứ.
Trêu ai không biết.
Mặc dù trong lòng cà khịa nhưng cô vẫn không nhịn được mà cong môi, lấy lon nước chanh kia ra.
… Hóa ra anh đã nhìn ra.
Chớp chớp mắt, vặn nắp, mặt trong của cái nắp là một khuôn mặt tươi cười.
*
Cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên một chút, uống hết nửa chai nước chanh, Tống Gia Mạt cũng nhận được bài làm của mình.
Lần này chấm điểm trực tuyến nên cô cũng nhận được một bảng điểm chi tiết, bên trên là kết quả đúng sai của từng câu, hẳn là Đào Bích cố ý ghi cho cô.
Sự dịu dàng của nữ ma đầu khiến người ta cảm động một cách kỳ lạ.
Cô suy nghĩ về chuyện bài làm cả buổi nên vừa đi vừa nhìn vào bài làm.
Kết quả là không cẩn thận đi nhầm đường, đang chuẩn bị đi vòng lại thì bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện.
Qua nhánh cây, cô mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, là Ngô Mãn.
Tên ném cục tẩy lên bàn cô kia.
Tống Gia Mạt dừng lại.
Đối diện với Ngô Mãn chính là Hoàng Hướng San, nhìn dáng vẻ giống như vừa đi vệ sinh xong, đang bị chặn ở chỗ bồn rửa tay.
Hoàng Hướng San: “Cậu bị điên à? Chạy tới đây chặn đường tôi làm gì?”
Ngô Mãn: “Nếu không phải cậu không trả lời tin nhắn thì tôi đến mức phải làm như này chắc?”
“Mấy tin nhắn kia của cậu có gì đâu mà trả lời, nếu tôi đã đồng ý thì chắc chắn sẽ giúp cậu.”
“Vậy sao đến bây giờ vẫn chưa có chút tiến triển nào?”
“Xin người, bây giờ mới có mấy ngày, cậu đừng sốt ruột như thế được không? Cũng không phải cậu không hiểu tình hình của mình, thúc giục cái gì, cậu cho rằng chuyện này đơn giản lắm chắc?”
Hoàng Hướng San nói: “Cũng không phải là nhóm lửa nấu cơm, chuyện của cậu phức tạp lắm.”
Ngô Mãn nói với giọng điệu khó chịu: “Cậu còn trách tôi à?”
“Không phải lúc ấy đã nói rồi hả, tôi hoàn thành nhiệm vụ thì cậu sẽ lập tức đi làm giúp tôi, sao bây giờ lại đổi ý rồi?”
“Tôi đổi ý bao giờ, cậu có thể đừng nói chuyện khó nghe như vậy được không? Cũng có phải là không giúp cậu đâu! Hơn nữa, cậu tự xem lại mình làm được gì đi!”
…
Cuối cùng, Hoàng Hướng San mất kiên nhẫn xua xua tay, nói: “Biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng làm giúp cậu, đừng tới làm phiền tôi nữa!”
*
Tiết học cuối cùng là tiết tiếng Anh.
Dù sao cũng là tiết của nữ thần, mọi người đều chăm chú nghe giảng.
Sau khi tan học, Đoạn Oánh nở nụ cười với Tống Gia Mạt: “Tiểu Gia Mạt, đại diện môn phải bê bài tập rồi, em có thể mang sách về văn phòng giúp cô được không?”
“Dạ được thưa cô, vẫn là để cái ly trên bàn và để sách vào ngăn kéo đúng không ạ?”
“Không sai.” Đoạn Oánh trêu, “Trí nhớ của em tốt thật đấy.”
Có thể đi cất giáo án giúp giáo viên là đãi ngộ chỉ học sinh cưng mới có.
Tống Gia Mạt ôm ba quyển sách đi đến văn phòng của Đoạn Oánh.
Lúc kéo ngăn kéo ra, không cẩn thận làm bút rơi xuống đất, cô cúi người nhặt lên.
Nhưng cái bút này không chịu nghe lời, cô vừa chạm vào thì nó lại lăn đi xa hơn.
Thế là Tống Gia Mạt đấu tranh với nó dưới gầm bàn một lúc lâu, lúc cô ngẩng đầu, cách đó không xa xuất hiện một bóng người.
Là Hoàng Hướng San.
Tống Gia Mạt mím môi.
Hoàng Hướng San để thứ gì đó lên bàn, sau đó tìm kiếm trong chốc lát, rút một tờ giấy ra.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sắc mặt Hoàng Hướng San thay đổi, lưỡng lự cầm lên rồi đặt xuống, cuối cùng mới không cam lòng gấp tờ giấy kia lại rồi giấu dưới chậu hoa trên bậu cửa sổ.
Sau đó mới vội vàng rời đi.
Tiếng bước chân cũng không dừng lại ở đây mà quẹo sang một bên, tiến vào văn phòng của tổ Toán.
Tống Gia Mạt đứng dậy, xoa xoa cái chân tê mỏi vì ngồi xổm.
Cô đi đến cửa sổ, nhẹ nhàng kéo chậu hoa ra.
Tờ giấy bị gấp thành hai lần thành một miếng rất nhỏ, mở ra, trên cùng thình lình xuất hiện bảy chữ.
Đơn xin thu hồi việc kỷ luật.
*
Buổi tối, sau khi về nhà, Tống Gia Mạt mở balo lấy bài làm ra.
Cô dò đáp án một lần nữa, muốn tìm ra lỗi sai một cách trực quan hơn.
Khi Trần Tứ về đến nhà, cô vẫn đang múa bút thành văn.
Anh cũng không quấy rầy, chờ đến khi cô dừng bút mới đưa pudding cho cô.
Trong mắt thiếu nữ lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hơn 10 giờ tối rồi còn ăn pudding, anh muốn em chết à?”
Nói thì nói vậy, cô ngoài miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật, mở màng bọc ra, vui vẻ cắn hai miếng.
Trần Tứ ngồi ở vị trí của mình nhìn cô.
Phòng sách rộng rãi, vốn dĩ bàn của hai người được đặt ở hai cửa sổ.
Nhưng không nhớ cô đã kiên quyết đòi ngồi cạnh nhau thế nào, tóm lại sau đó hai người vẫn luôn ngồi thế này, khoảng còn trống thì được đặt một chiếc sô pha.
Trần Tứ: “Tâm trạng tốt lên chưa?”
“Em không…”
Cô phủ nhận được một nửa theo bản năng rồi lại dừng, cô cắn cắn cái thìa: “Sao anh biết tâm trạng của em không tốt?”
Anh hừ cười một cách thản nhiên.
“Anh nhắm mắt cũng có thể nhìn ra được.”
“Vậy thì anh trâu bò quá.”
“…”
“Đúng rồi, anh,” Cô nhớ tới gì đó, quay lại vấn đề chính, “Bài này em tính ba lần rồi mà kết quả vẫn không giống đáp án chính xác, anh kiểm tra giúp em xem.”
“Bài này không khác bài trước đây anh từng cho em làm lắm, em làm theo cách đó mà, chẳng lẽ sai hả?”
“Em tính cái này làm gì?”
“Trường học vẫn chưa bắt đầu chữa đề, lần này kết quả thi của em… không được như mong muốn, em không phục, muốn nhìn xem mấy bài em làm sai là thật sự không làm được hay là do sơ ý.”
“Đưa cho anh.”
“Chào anh trùm nha.”
“…”
Đề này đúng là khó thật, cách làm cũng phức tạp, Tống Gia Mạt gối đầu lên cánh tay nhìn anh tính toán, cứ nhìn rồi nhìn, không biết nghiêng đầu ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Từ khi cô về nhà đã bắt đầu làm đề, có lẽ là thật sự mệt mỏi nên cô ngủ một giấc hơn ba tiếng, đến lúc bị tê tay mới tỉnh lại.
Thiếu nữ xoa xoa đôi mắt, nhìn về phía đồng hồ, nhất thời có hơi hoảng hốt.
1 giờ sáng?
Cô đi ra khỏi phòng, phòng khách vẫn sáng đèn, Trần Tứ đang ngồi trên ghế sô pha bên kia gõ gõ máy tính.
“Anh còn chưa ngủ à?” Tống Gia Mạt đi qua, “Đang chơi game hả?”
Cô thò đầu lại nhìn, trên màn hình máy tính là một bảng dữ liệu Excel dày đặc.
Trần Tứ: “Bài kia em tính đúng rồi.”
“Hả? Ồ… Vậy là tốt rồi.” Cô nhanh chóng hiểu ra, rồi chỉ chỉ vào màn hình, hỏi, “Cái này là cái gì?”
“Bảng điểm thi tháng của khối Mười một.”
“Anh tải từ website chính thức của trường à?”
“Ừm.”
Bây giờ việc quản lý trường học ngày càng được số hóa, cũng dựa vào điểm số để có thể phân tích một cách trực quan nhiều hơn, vậy nên mỗi khi việc chấm điểm trực tuyến hoàn thành, một bảng điểm sẽ tự động được xuất ra và nằm ở phần [Dữ liệu download] kia.
Nếu có học sinh muốn xem điểm trước thì có thể download để xem trước; nếu không muốn thì có thể tới trường rồi xem bảng điểm sau.
Anh di chuyển chuột vài lần, sau đó nhấp vào mục mở rộng nào đó, giao diện càng dày đặc dữ liệu hơn.
Tống Gia Mạt cẩn thận quan sát: “Vậy mà trong này còn có thể làm rõ ràng các chi tiết nhỏ như vậy á? Em không biết luôn đấy.”
Trần Tứ sửa lại mấy chỗ, bảng biểu bắt đầu sắp xếp lại một lần nữa.
Cô ngáp một cái, vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn hơi mơ mơ màng màng.
“Anh xem cái này làm gì?”
“Xem xác suất chính xác câu này của top 10 khối em rồi sửa lại lần nữa.”
Cô ôm tay mỉm cười, vẫn chưa hiểu ra: “Anh trở thành người lương thiện như vậy từ bao giờ thế? Hơn nửa đêm không ngủ mà ngồi đây mở máy tính giúp trường tính lại điểm? Đúng là cảm động quá đi mất.”
Trần Tứ: “Có bốn người làm sai.”
“Bọn họ tính ra đáp án nào thế?”
Trần Tứ: “…”
“Sau này em đừng đi ngủ trước khi thi.”
“Anh có ý gì?” Cảm xúc của đương sự bị kích động, thanh minh cho bản thân: “Vừa tỉnh ngủ có phản ứng như vậy mới là bình thường! Anh bảo em hiểu ngay thì sao mà em…”
Trần Tứ cốc đầu cô.
“Em đứng thứ 8 của khối, ngốc ạ.”