#Chap26: Lòi Đuôi Cáo.

Kết thúc bữa nhậu tôi vẫn khá tỉnh vì rượu nhẹ với cả tôi uống ít. Éo mẹ, đi moi thông tin mà uống nhiều hơn đối tượng có mà chết. Gã Đằng có tí men vào là nổ bung trời, gã tay bắt mặt mừng với hai chúng tôi rồi còn hẹn có dịp lên huyện cứ alo cho hắn hắn sẽ đón. Về mặt nào đó thì tôi cũng thấy gã không phải quá xấu. Bởi khi đứng dậy thanh toán gã còn nằng nặc đòi trả tiền nhưng tôi nói đây là đất của em em mời, khi nào lên đất nhà anh sẽ đòi nợ sau thì hắn mới chịu.

Nhưng Đằng ngu quá Đằng ạ, Đằng lại dây vào con ngựa cái dái trong chuyên đi lừa đảo nên đời Đằng sắp bằng không con mẹ Đằng rồi. Tiễn gã đi về tôi với Cụm cũng lên xe biến luôn. Thằng Cụm trên đường về mới hoạnh hoẹ tôi là chưi nó hơi nhiều, tôi chỉ cười xoà rồi đáp:

— Mẹ sư, diễn là phải diễn cho tới. Trước khi đi đã phân vai rồi, tao làm đại ca thì tao có đấm mày cũng phải chịu. Vì tương lai con bé con, mới thế đã kêu. Đấy thấy chưa, kế hoạch thành công mỹ mãn còn gì. Giờ tao đã nắm được tiểu sử của con này, tao biết vì sao mà nó nhiều tiền như thế. Đã vậy còn bắt thóp được nó, nó trốn nhà bỏ đi chắc chắn 1 phần là vì sợ tay Đằng này. Nhưng tao vẫn chưa hiểu sao bỗng dưng nó lại về nhận con. Nghe tay Đằng kể con này nó rất ngại khoản con cái, vậy thì tại sao nhỉ..?

Cụm hỏi lại tôi:

— Thế mày định bảo tay này đến đánh con Liên à..!?

Tôi giả vờ đáp:

— Ừ, mày thấy sao..!?

Cụm im lặng một lát rồi trả lời:

— Nói thật tao thấy không ổn lắm. Tuy nó có lừa đảo thật đi nữa nhưng chuyện nó muốn nuôi con cũng là điều tốt. Làm thế e có được không..!?

Đến thằng Cụm còn suy nghĩ được như vậy, đúng là tôi rất ghét con Liên nhưng vụ này không thể hành động theo cảm tính được. Vậy nên tạm thời cứ lưu số điện thoại của gã Đằng lại. Biết đâu sau này có dịp nhờ đến, tôi quay về nhà cũng đã đầu giờ chiều. Anh Luân đợt này cũng không có người gọi chở hàng mấy từ sau vụ cô Trà thành ra buổi chiều anh hay ở nhà. Cái Còi hôm nay đi học chưa về, bác Xoan ở trong nhà làm mấy việc lặt vặt. Có điều không khí dạo gần đây trùng hẳn xuống, chắc có lẽ ai cũng buồn khi mà nhìn con bé càng ngày càng quấn quýt mẹ hơn. Định sang nói chuyện vài câu nhưng thôi ảm đạm quá tôi cũng chẳng muốn sang.

Chẳng hiểu sao đầu tôi cứ nhớ mang máng là mình hình như đang quên mất chuyện gì đó vô cùng quan trọng, tuy nhiên rượu vào lại đi nửa ngày nên tôi hơi mệt. Không cố nhớ nữa tôi đi ngủ, ấy thế mà tôi quên thật, tôi quên mất một việc nghiêm trọng. Trong khi chỉ còn 2 ngày nữa là anh Luân ra toà xét xử ly hôn thì tôi mới nhớ ra. Hôm đó là vào thứ 4, mà lần trước tôi có hỏi chị Loan thì được biết để giải quyết một vụ ly hôn thì cũng phải mất tầm 1 tháng. Thế quái nào mà giờ chỉ gần 1 tuần đã đến hẹn ra toà. Tôi chắc mẩm con Liên phải chi cho mấy ông trong ngành một khoản tiền không nhỏ để thúc ép xử lý nhanh chóng. Nó càng vội thì tôi lại càng thấy nghi vấn.

Chạy sang bên nhà anh Luân lúc 4h30 chiều tôi hỏi bác Xoan:

— Cái Còi đi học về chưa bác..!?

Bác Xoan trả lời:

— Chưa, giờ mới có 4 rưỡi, bố nó vừa mới đi đón xong đây nè. Chắc lát nữa là về ngay ấy mà. Có chuyện gì mà vội thế cháu..!?

Tôi nóng hết cả ruột, đáp lại bâng quơ tôi bảo có cái này cho cháu nó nên đợi nó về. Chưa bao giờ tôi lại đợi sốt ruột đến vậy. Đồng hồ cứ nhích qua từng chút chậm rãi, cứ 2 phút tôi lại nhìn đồng hồ 1 lần. Mãi mà mới có 4h36 phút chiều. Sao lâu thế hả giời.

4h50 phút, mới trôi qua có 20 phú thôi mà tôi cứ ngỡ đã phải cả tiếng đồng hồ. Anh Luân đang đèo cái Còi về. Tôi chạy ra đón rồi hỏi vội:

— Đi học về rồi hả cháu…Nào ra chú bế xuống xe nào.

Con bé chào tôi rồi dang tay ra ôm lấy cổ tôi để tôi bế xuống khỏi cái xe đạp cọc cạch. Đi vào trong nhà để con bé tháo balo xuống tôi mới nói:

— Đi ra rửa mặt mũi chân tay đi cho nó sạch sẽ.

Con bé vâng dạ đi luôn, bên trong nhà tôi mới lục lọi balo của nó để tìm kiếm thứ đó. Hôm nọ tôi nhớ là tôi có cài nó vào cái kẹp này. Đây rồi, may quá nó vẫn còn nguyên, cái bút, cái bút mà tôi cho con bé hôm mẹ nó đón nó đi chơi ngày chủ nhật rồi sang thứ hai chở nó về đi học. Anh Luân đi vào tôi vội giấu cái bút, thấy thái độ tôi hơi lạ anh Luân hỏi:

— Chú làm gì mà lấm lét như ăn trộm thế, nhìn mặt rõ gian.

Tôi vội chống chế:

— Gớm, ở nhà anh có gì em tự lấy còn chẳng ai nói gì nữa là sao phải đi ăn trộm. Thôi em về đây.

Định rút lui trong êm thấm, nhưng mới đi được mấy bước anh Luân gọi giật lại:

— Kìa, cứ thế mà về à..?

Bỏ mẹ, chẳng lẽ ông ấy nhìn thấy tôi lấy cái bút của con bé, tôi ú ớ:

— Sao…sao hả anh..?

Anh Luân chỉ vào đôi dép tôi đang mang, một đôi tổ ong nhưng một chiếc xanh một chiếc trắng. Chiếc xanh là của tôi còn chiếc trắng tôi xỏ nhầm của nhà anh Luân. Ngại quá tôi gãi đầu gãi tai đổi dép rồi định tốc biến, nhưng không, anh Luân lại gọi:

— Này…

Tôi thót cả tim, mẹ sư có lấy cái bút thôi mà cứ như thằng ăn trộm đồ gì giá trị lắm. Bảo sao mình không đi ăn cắp được của ai cái gì bao giờ, mẹ ăn cắp mà như này có mà vào tù sớm, tôi quay mặt lại hỏi:

— Gì nữa hả anh..?

Anh Luân chỉ về phía tôi đáp:

— Chú cài cái bút đằng sau sắp rơi rồi kìa, để cho cẩn thận vào không về đến nhà lại tìm. Tính cứ bộp chà bộp chộp.

Nhắc tới cái bút là tôi toát mồ hôi, nhưng may sao anh Luân không nhận ra đó là cây bút mà tôi đã cho cái Còi. Cười yên tâm tôi lúc này mới đi ra khỏi cổng mà thở phào nhẹ nhõm.

Đây chính là cái bút ghi âm tôi được một người bạn tặng cách đây gần 1 năm, đợt đó tôi xin vào chỗ này làm, công ty nó bắt đi học rồi làm bài test để nhận người. Tính ma ranh nên tôi mượn thằng bạn cái bút ghi âm, ghi lại những gì trên lớp được dạy về chép ra học cho nhớ, bởi lúc học nhốn nháo đông đúc không biết đường nào mà lần. Dùng xong, sau khi được nhận vào làm tôi bảo trả lại cái bút nhưng bạn tôi bảo cứ giữ mà dùng bởi nó mua cái mới rồi. Bạn tôi nó làm về bên viết lách, cộng tac viên tác vủng gì đó, cũng oai lắm. Thế là nó cho tôi luôn, tôi giữ cái bút cũng khá lâu rồi không dùng đến vì có việc gì đâu. Chủ nhật tuần trước khi mà nghe anh Luân bảo để cái Còi đi với mẹ nó qua đêm, tôi mới sực nhớ ra cái bút này vì tôi muốn ghi âm lại những gì mà con Liên nói với con gái để tiện bề biết nó có tốt hay không, hơi thủ đoạn cơ mà đôi khi có những trường hợp bạn không giở một chút thủ đoạn thì bạn mới là ngu.

Đối phương chơi bẩn mà bạn chơi đẹp thì bạn sẽ thua, đó không phải là cách giải quyết vấn đề của tôi. Mấy hôm mải chuyện tôi đã quên béng mất quả bút ghi âm này, và bây giờ là lúc tôi kiểm tra thành quả của mình xem nó sẽ như thế nào. Nhưng mấy ngày, lại bật ghi âm thông thành ra bút nó hết pin, tôi phải sạc bằng laptop vì cục sạc do tôi vứt lung tung mẹ tôi đáp đi rồi. Hồi hộp, háo hức là cảm giác của tôi lúc này. Loại bút này có tính năng ghi âm khá rõ, sử dụng thẻ nhớ được gắn vào bên trong bút trước khi sử dụng, trong thân bút có nút bật/tắt, khi bật lên sẽ có đèn đỏ nhấp nháy. Nhưng đối phương sẽ không thể phát hiện được ra đèn nếu như không mở thân bút ra. Vậy nên việc cái bút vẫn ở nguyên vị trí cũ chứng tỏ nó chưa bị ai phát hiện, nhìn bên ngoài nó chẳng khác gì một cây bút bình thường. Loại này khi nghe có thể cắm tai nghe hoặc nghe cắm thẻ nhớ vào điện thoại để nghe như bình thường. Khổ cái điện thoại tôi không có thẻ nhớ nên chịu, khi đèn xanh báo hiệu pin đang sạc là tôi cắm tai nghe nghe luôn.

Những tiếng ì xèo ban đầu phát ra trong bút ghi âm:

“ Cháu nó đã dùng gì đến bút mới này đâu mà chú cứ chiều. “ – Giọng anh Luân, đúng chuẩn lúc đó tôi mang bút từ bên nhà sang và đã bật sẵn.

Tiếp theo là giọng của tôi:

“ Hì, bút này em mua lâu rồi nhưng giờ có viết lách gì nữa đâu, thôi để cho cháu nó dùng. Chú cài vào cặp sách cho Còi nhé. “

Giọng cái Còi khi mẹ nó đến:

“ Mẹ ơi, mẹ ơi…Con đợi mẹ từ sớm đến giờ..”

Toàn bộ những câu nói của từng người trong khoảng cách tầm 5m được bút ghi lại rất rõ. Tôi vẫn nghe bởi từ lúc rời nhà anh Luân, hai mẹ con nó nói chuyện rất vui vẻ tình cảm. Cũng may bạn tôi mua loại xịn nên pin khá trâu, tôi ấn tua đi một đoạn bởi chẳng hiểu sao nhưng phải tầm hơn 30 phút không thấy tiếng nói của ai cả. Nhưng sau đó là có tiếng mở cửa như cửa xe oto. Bắt đầu có tiếng con Liên nói với một người khác:

“ Đây, cậu bế con bé đặt nằm xuống đây, đúng là con nít ranh chơi một tí xong ăn no là lăn ra ngủ. Để nó nằm ở ghế sau một mình vậy.”

Vậy là tôi có thể đoán con Liên đưa cái Còi đi chơi bằng xe oto, đến địa điểm nào đó tất cả xuống xe, cái balo được để lại trên xe nên hơn 30 phút không có tiếng động gì. Đang tự nhủ vây là con này nó cũng tốt ấy chứ, nó đưa con bé đi chơi rồi cho đi ăn, để con bé ngủ nữa. Tôi đang định trách bản thân quá đa nghi thì từ đây gã lái xe kia nói một câu khiến cho tôi phải tát vào mặt mình và tua lại để nghe thêm lần nữa. Hắn nói:

…..