Tại nhà tụi nó...
Tiểu Đan lay hoay chuẩn bị gì đó. Nhỏ đã suy nghĩ nhiều về quyết định này.
- mày định đến bệnh viện à?_ Tiểu San lên tiếng hỏi, Đan ngạc nhiên khi San biết ý định của mình.
- ờ... tao muốn làm rõ mọi việc..
- đừng để mọi việc rắc rối thêm nha_ Tiểu An dặn dò. Người đang bị thiệt là Tiểu Đan sợ rằng nếu sự việc nghiêm trọng sẽ gây hại cho cô.
- ừm tao biết rồi, nếu tao về trễ cứ ăn cơm trước đi nha_ Tiểu Đan nói rồi bước ra cửa, hai người kia lo ngại nhìn theo cho đến khi khuất hẳn.
Tại bệnh viện.
- em thấy đơ chưa, còn đau ở đâu không?_ Hàn Phong đưa Thiên Mẫn dạo quanh khuôn viên. Anh nhẹ nhàng hỏi.
- khoẻ nhiều rồi, em muốn uống nước_ Coi cười và lắc đầu sau đó trả lời.
- vậy ở đây nhé anh đi mua_ Anh dặn dò cô vài điều rồi đi mua nước. còn một mình Thiên Mẫn, co nhìn xung quanh, bệnh viện nhưng không khí ở đâu rất trong lành. Mấy ngày nay cô chán ngắt cái việc ngồi một chỗ trên chiếc xe lăn đáng ghét này lắm.
- Thiên Mẫn!!!_ Nghe tiêng gọi cô quay lại, là Tiểu Đan. Cô lập tức đổi sắc mặt.
- cô khoẻ rồi chứ?_ Tiểu Đan bước đến trước mặt Thiên Mẫn, nhẹ giọng hỏi.
- cũng ổn vì có Hàn Phong châm sóc cho tôi mà... cô đến đây chắc không phải chỉ để thăm hỏi tôi_ Thiên Mẫn lại muốn đâm sâu thêm vết thương lòng của Tiểu Đan, nhỏ mím môi im lặng. Nhỏ đã tự ép mình hân Phong vì anh chẳng hề xem trọng mình.
- sao cô lại nói như vậy?_ Tiểu Đan hướng mắt về Thiên Mẫn hỏi. Đúng là cô muốn gặp cô ta về chuyện này.
- quyền tự do ngôn luận mà_ câu trả lời chủ ý muốn gây chiến làm Tiểu Đan tức điên, tự do ngôn luận là có thể đổ tội cho người khác vậy sao? thiệt là không sao hiểu nỗi, nếu là ai khác Tiểu Đan đã không để người đó toàn mạng rồi.
- cô nói vậy mà nghe được sao?_ Đan tức giận hỏi lại. Vì nhớ lời Tiểu An nếu không cô đã cho Thiên Mẫn một cái tát.
- tôi thấy được!
- cô...
- tôi sao?_ cô ta dường như rất thỏa lòng khi chọc điên Tiểu Đan (con này mà ở ngoài tg sẽ phanh thây nó)
- quậy như thế đủ chưa? đến khi nào cô mới thôi cái trò này hả??
Tiểu Đan gắt lên, máu dồn lên tới não, bệnh tim sắp tái phát luôn rồi.
Đột nhiên cô ta ngã khỏi xe lăn, nắm tay Tiểu Đan van lơn.
- Tiểu Đan à, tôi biết cô yêu Hàn Phong, nhưng tôi cũng vậy, tôi xin cô đừng cướp anh ấy, cô đã hại gia đình tôi thê thảm như vậy, tôi giờ không còn ai cả chỉ còn mỗi Hàn Phong... nếu tôi có lỗi gì... tôi xin lỗi_ diễn rất đạt... không biết là bi kịch hay hài kịch.

Tiểu Đan trố mắt nhìn không hiểu mô-tê gì cả. Đối với Đan là hài kịch nhưng đối với Phong là bi kịch. Bởi vậy mới nói góc nhìn rất quan trong không phải chỉ trong hội họa mà cả khi xem kịch. Với góc nhìn của Phong hiện tại là Thiên Mẫn bị ngã xuống và khóc lóc cầu xin, khi Tiểu Đan cố gạt bàn tay bẩn thỉu đó ra khỏi mình thì lại thành cô đã xô Thiên Mẫn.
- Cô đến đây làm gì?_ Anh giận dữ bước đến đơ Thiên Mẫn đứng lên và ném ánh nhìn hậm hực lên người Tiểu Đan.
Thì ra là như vậy, bây giờ cô đã hiểu tại sao ả lại đột nhiên làm vậy. Nếu không có Hàn Phong thì cô sẽ cười thật lớn.
- tôi đến hay đi không cần anh quản_ giọng nói Tiểu Đan lạnh như băng cực, đôi mắt không còn cảm xúc.
- tại sao cô luôn gây chuyện với Thiên Mẫn, cô ấy đã làm gì có lỗi với cô?_ Hàn Phong tiếp tục lớn tiếng. Nực cười! quả là nực cười, ai gây chuyện với ai?
- anh ăn nói cho cẩn thận là cô ta gây chuyện với tôi_ cô nhấn mạnh, quyết không nhịn nữa, cho dù Hàn Phong có ghét cô đi nữa cũng được, vì vốn anh ta chẳng hề yêu cô không bao giờ.
- Thiên Mẫn sao? tôi hỏi cô có phải là cô đẩy cô ấy xuống cầu thang?_ Hàn Phong vào vấn đề chính, Thiên Mẫn thì vẫn khóc lóc bên cạnh. Quá rõ rồi, dù sao đi nữa anh cũng không bao giờ tin cô dù một lần.
- hừ, anh nghĩ như vậy, cô ta nói thì anh nghe theo. Được, là tôi làm đấy thì sao?_ Tiểu Đan trả lời.
- tôi thật không ngờ cô là người như vậy. Từ bây giờ đừng làm phiền Thiên Mẫn nữa!_ anh lườm cô rồi quay bước đi cùng Thiên Mẫn, trước khi đi cô ta còn tặng lại nụ cười đắc thắng.

Nếu cô không thừa nhận thì sao? Hàn Phong đã không hề muốn nghe điều này, anh còn chưa xác định nhưng bây giờ Tiểu Đan đã nói như vậy. ánh mắt Hàn Phong đầy thất vọng. Rồi một ngày anh sẽ hối hận.

Tiểu Đan đứng đó nhìn cố nén nước mắt nhưng sao không thể, tại sao anh nghĩ cô xấu xa như vậy chứ? từ nay cô sẽ không làm phiền anh nữa, cố vứt bỏ thứ tình cảm vô vọng này, nó chỉ làm cô thêm đau khổ...

Ừ thì em muốn buông đấy nhưng sợ rằng không được...
Em hận anh nhưng sao con tim này vẫn nghĩ về anh, dành cho anh một vị trí quan trọng...
Anh có bao giờ nhìn lại không? phía sau này em đang đau khổ...
Và... cần lắm vòng tay kia...
Em... mệt vì yêu anh nhiều...

haizzz!!! yêu là khổ mà không yêu thì lỗ, thà chịu khổ chứ không chịu lỗ mới đau chứ.

Ngày tiếp theo... 24 giờ lại trôi qua, khí trời có vẻ âm u quá, chẳng biết sao Tiểu San cảm thấy vậy... trong trời đẹp mây vẫn xanh. Chắc có lẽ nhìn thấy Tiểu Đan buồn cô cũng không vui nỗi.
- đi học thôi!_ Tiểu An khều tay cô khi Tiểu San cứ vô tư lự ngồi trước cửa sổ.
Vẫn nhịp địu thường ngày, tụi nó đến trường, có lẽ hơi nhàm chán...
- đang làm gì ấy?_ Tiểu An đến gần Tuấn Anh hỏi.
- tặng vợ nà! đẹp hôn?_ Tuấn Anh chìa một quả cầu tuyết tinh khôi ra.
- oa! Đẹp đẹp sao đột nhiên tặng quà vậy hay làm gì có lỗi rồi muốn..._ Tiểu An nhìn anh đề phòng.
- đâu có, tại thấy mấy ngày nay em buồn nên muốn làm vợ vui thôi_ Đến lượt Tuấn Anh dỗi, nhìn anh bây giờ yêu làm sao... Tiểu An cười cười năng nỉ.

Anh Kiệt bước vào và ngồi xuống, nhìn anh thật mệt mỏi, hẳn là suy tư rất nhiều và không ngủ được.
- anh không khoẻ hả? sao nhìn mệt mỏi quá vậy?_ Tiểu San lo lắng hỏi, nhìn cô quan tâm anh, Kiệt thấy thật thẹn vì đã làm chuyện có lỗi với cô.
- không sao đâu, chỉ là thiếu ngủ chút thôi, em ăn sáng chưa?_ Anh Kiệt nắm tay cô rồi trả lời.
- em ăn rồi, em xuống phòng y tế lấy thuốc cho anh nha hay anh ăn gì không em mua cho
- không cần đâu!_ Anh Kiệt níu tay San lại. Anh xin cô đừng quan tâm anh như vậy nữa...
- dù sao thì em vẫn nhớ rằng anh luôn luôn yêu e, được không?
- anh nói gì lạ vậy. Thử mà yêu con khác cho em xem hứ_ Tiểu San nghênh mặt cốc đầu anh, Anh Kiệt cười đúng là cái tính của cô làm anh yêu.
nghe trên bàn giáo viên có tiếng nhao nhao
- cái USB này của ai vậy.
- không lẽ của bà cô Sinh, mở lên xem coi có cái gì biết đâu đề kiểm tra trong đó...
- ờ đúng rồi coi có cái gì bí mật không?
Một nhóm học sinh hứng thú khi phát hiện vật có lợi. Họ nhanh chóng mở máy chiếu và khởi Động máy tính.
Những cái hiện ra trước mắt làm toàn bộ mọi người đều há hốc mồm, một bịt miệng thể hiện sự bất ngờ. Trên màn hình chiếu từ từ chuyển Động những bức hình của Tú Quỳnh và Anh Kiệt, ở quán bar họ cùng uống rượu cùng nhảy, cho đến khi cùng đi vào khách sạn và đặc biệt là những bức nằm trên giường ấm, Tiểu San sốc nặng và như không còn thấy rõ gì cả, Tiểu An, Tiểu Đan và Tuấn Anh trợn tròn mắt, Anh Kiệt không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy.

MyVip.Wap.Mu | 2015-07-07 19:00:15

Đúng lúc đó Tú Quỳnh vừa bước vào, cô ngỡ ngàng nhìn Anh Kiệt Tiểu San cũng nhìn sang với đôi mắt đầy nước và tuyệt vọng.
chát.... Tiểu San đánh anh, Anh Kiệt im lặng chịu đựng, hai nhỏ bạn cùng đến bên cạnh.
- NÓI ĐI! NÓI CHO TÔI BIÊT ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT ĐI

Tiểu San quát lên nhìn anh giận dữ, tại sao lại làm như vậy, không phải là ai khác, những lời anh nói với cô toàn là giả dối sao.
- anh xin lỗi!_ Anh Kiệt không biết phải thừa nhận hay phủ nhận.
San khuỵ xuống, tất nhiên bây giờ nhỏ không còn đủ sức để đứng vững. An và Đan nhìn nhau khó xử.
- tại sao? nếu không yêu tôi thì cứ nói ra, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?

Cô đau khổ nói, Anh Kiệt muốn đơ cô, muốn ôm lấy cô để giải thích nhưng sao khó quá. Tú Quỳnh nhìn anh, cô ấy cũng đang xấu hổ vì sự việc bị phơi bày.
- Tiểu San à! anh yêu em là sự thật, anh xin lỗi chỉ vì chìm đắm trong hơi men mà anh đã làm tổn thương em, anh không có ý định đó đâu mà...

Anh Kiệt muốn chạm vào cô nhưng đủ hiểu rằng mình không có tư cách nên thôi.
Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, cảm giác lúc này của San thật tồi tệ. Thà anh lấy dao đâm sâu vào tim cô còn không sđau bằng việc này. Tại sao cô và chị mình luôn yêu chung một người rồi luôn đối đầu. Lần trước là cô thắng nhưng lần này là Quỳnh thắng.
Tiểu San khóc nấc rồi chạy vụt đi.
- Tiểu San!!!
Anh Kiệt chạy theo nhưng Tú Quỳnh ngăn lại
- anh không nghĩ đến cảm giác của em sao?_ Cô ôm lấy anh và khóc. Anh Kiệt không biết làm sao đành đứng nhìn người mình yêu xa dần, trái tim thúc giục anh chạy theo Tiểu San, lí trí bắt anh ở lại vì trách nhiệm một người đàn ông. Quỳnh không có lỗi, anh không thể bỏ Quỳnh ở lại trong Khi người khác chỉ trỏ bàn tán, danh dự một người con gái phải làm sao? thế còn danh dự lòng tự trong của Tiểu San, bị mọi người chứng kiến người yêu mình phản bội liệu có đau hơn.
Tuấn Anh cũng không biết làm gì, anh còn chưa hết bất ngờ, cứ nghĩ đây chỉ là võ kịch khi diễn xong mọi chuyện sẽ trở lại.
- mình về nhà nhé, nơi yên bình của chúng ta_ Tiểu Đan nắm lấy tay San. Cô cũng đang rất mệt mỏi. Tiểu An không cầm được nước mắt khi nhìn 2 con bạn mình đau khổ, nhỏ phải làm sao để giúp họ đây.