Trong khi Bạch gia đang thảo luận về cách đối phó với Mạc Phàm, thì người này đang đánh chén tô mì hải sản mà Thiệu Quyên mới nấu.
Kỹ năng nấu ăn của cô gái này rất tốt, Mạc Phàm hài lòng đến mức uống cạn cả nước mì.
Đặt bát đũa xuống, Mạc Phàm nói: "Qua vài ngày nữa, tôi sẽ dẫn Hiểu Y đến Ninh Châu.
Thời gian khai giảng chuyên ngành Nguyên Lực của Đại học Ninh Châu sẽ sớm hơn một chút."
"Nhanh như vậy liền đi sao?" Thiệu Quyên trên mặt hiện lên một tia buồn bã: "Vậy đến lúc đó tôi đi tiễn hai người..."
Bọn họ mới trở thành bạn bè, tin tưởng nhau mà phải sắp chia ly, điều này khiến một người luôn coi trọng tình cảm như: Thiệu Quyên có chút khó khăn.
"Sau khi cô từ chức, có kế hoạch gì tiếp theo chưa?" Mạc Phàm hỏi: "Có muốn cùng chúng tôi đi Ninh Châu không?”
“Lúc trước cũng tính toán đi Ninh Châu, nhưng hiện tại..." Thiệu Quyên quay đầu nhìn về phòng chứa đồ:
"Nếu tôi đi, để loại Nguyên Tinh quan trọng này ở lại đây tôi có chút lo lắng!”
Lô nước Nguyên tinh này không chỉ có giá trị về tiền bạc, mà còn liên quan đến phòng thí nghiệm năng lượng của Liên bang Hắc Ưng.
Nếu bị lộ ra ngoài, nói không chừng sẽ rước họa sát thân!
Mạc Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cô ở lại chỗ này kỳ thật còn nguy hiểm hơn.
Nếu thật sự có người muốn đến cướp đoạt những lọ nước Nguyên tinh này, cô cũng không thể giữ được.
Có khi còn bị giết người diệt khẩu!”
"V.
Thiệu Quyên do dự: “Nhưng mà, tôi vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp để cất những thứ này."
Cô có thể gửi đống nước Nguyên tinh này đến chỗ người bạn thân nhất là Mộ Mộc.
Thế nhưng làm vậy tương đương với việc đem lại nguy hiểm cho cô ấy.
Thiệu Quyên hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra.
“Nếu côtin tưởng tôi, tôi có thể tìm người đem chỗ nước Nguyên tinh này đi” Mạc Phàm nói: “Thậm chí nếu cô không có hứng thú với chỗ nước Nguyên tinh này, tôi có thể mua lại với giá cao nhất thị trường.”
“Tôi đương nhiên tin tưởng anh!” Thiệu Quyên theo bản năng thốt ra, nhưng nói xong lời này, dường như cảm thấy mình có chút quá trực tiếp, vì thế vội vàng nói:
"Giữa chúng ta không cần phải nói đến tiền bạc.
Dù tôi đem cho anh hết chỗ nước Nguyên tỉnh này, cũng không để ý
chút nào cả Mạc Phàm nhìn dáng vẻ của Thiệu Quyên lúc này, cảm
thấy vẻ mặt và thái độ của đối phương rất đáng yêu, vì vậy cười nói:
“Vậy để tôi tìm một nơi cất giữ giúp cô.
Hơn nữa tôi ở Hắc Hải Châu kia cũng có quen biết một số người, có thể nhờ bọn họ giúp cô hỏi thăm tin tức cha mẹ cô, nói không chừng sẽ có chút manh mối.”
“Thật sao? Tuyệt quá!” Thiệu Quyên rất phấn khích, trong đôi mắt vốn đã sáng ngời của cô lóe thêm tia hy vọng!
Trải qua phân tích trước đó của Mạc Phàm, Thiệu Quyên hiện tại cũng bắt đầu cho rằng, cha mẹ cô có lẽ cũng không đơn thuần mất tích trong sóng thần, có thể bọn họ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới, chỉ là trong một thời gian không tiện lộ diện liên lạc với cô mà thôi.
Mặc dù xác suất xảy ra chuyện như vậy không cao, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đối với tương lai đều phải có hy vọng.
Mà Thiệu Quyên cũng biết rõ rằng tia hy vọng này là do người đàn ông trước mặt cô mới quen được vài ngày mang đến.
Mạc Phàm lấy thêm một ít thông tin về bố mẹ của Thiệu Quyên trước khi rời đi.
Anh vừa đi không bao lâu, một chiếc xe tải đã chạy tới trước cửa biệt thự..