Mạc Phàm hiển nhiên rõ ràng cảm nhận được địch ý này, thản nhiên mỉm cười:
“Cám ơn!”
Bạch Chấn Dương nhìn chăm chăm vào mắt Mạc Phàm: "Hy vọng anh có năng lực chăm sóc Hiểu Y thật tốt."
Sau đó càng tăng thêm giọng điệu:
“Không biết lần sau gặp lại, anh còn có thể cười sáng lạn như vậy không!”
Bị mất mặt như vậy, Bạch Chấn Dương đương nhiên không.

có ý định ở lại đây ăn tối, mang theo mấy người nổi giận đùng đùng rời khỏi.
Chờ bọn họ rời đi, Hà Tiểu Y lè lưỡi với Mạc Phàm:
“Anh rể, anh sẽ không trách em tự ý làm loạn, lấy anh ra làm lá chắn chứ?”
"Đương nhiên là không." Mạc Phàm lắc đầu cười, nhưng khi nhớ tới biểu tình vừa rồi của Bạch Chấn Dương, vẻ mặt nhất thời lạnh đi một chút:
"Hiểu Y, tâm tính người bạn học này của em không đúng lắm, sau này phải cẩn thận hơn."
Hạ Tiểu Y cười rạng rỡ: “Em cũng không lo lăng, có anh rể ở bên cạnh em rồi.”
Hạ Thiên Kỳ bên cạnh nghe vậy cũng mím môi cười, tuy rằng nàng không nói thêm gì, nhưng cũng đồng ý với với lời này của Hạ Hiểu Y.

Trong lòng cô tràn ngập cảm giác an toàn.

Tất cả đều do.

Mạc Phàm mang đến.

Bọn họ cũng không phải sợ những chuyện tương tự chuyện Tống Viễn Đông nữa.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Bạch Chấn Dương hung hăng đạp mấy cước vào chiếc xe đắt tiền của mình, cho đến khi cửa xe bị móp, biến dạng nghiêm trọng mới dừng lại.
“Bạch thiếu, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho.

hằn!" Người đàn ông đeo kính kia nói:
"Cậu xem bộ dáng Hạ Hiểu Y kia, vừa nhìn là đã biết ngày thường bị chơi rất tốt, đáng ra nó nên thuộc về Bạch thiếu...”
Hắn còn chưa nói xong, liền bị tát một bạt tai!
"Câm miệng! Nếu như còn nói những lời như vậy khiêu khích ta, ta trực tiếp đánh gãy chân của ngươi!" Bạch Chấn Dương tức giận đến không chịu nổi, cảm thấy tát xong một cái còn chưa nguôi giận, lại đưa tay liên tiếp tát thêm mấy cái.
“Hạ Hiểu Y, cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.


Tôi có hàng trăm cách để khiến cô phải quỳ xuống cầu xin tôi!” Bạch Chấn Dương nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ âm hiểm, ngay sau đó liền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
"Mẹ, nói với cha giúp con xóa thông tin đăng ký của một người." Bạch Chấn Dương cười lạnh nói:
"Cô ấy muốn thi vào Đại học Ninh Châu, nhưng con lại muốn cô ấy không thể nào học được.

Cô ta cũng không hề biết gia đình chúng ta có trọng lượng như thế nào trong hệ thống giáo dục của tỉnh Liêu Giang!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ: “Chà, xem nào, người này làm gì khiến cho con trai của mẹ không vui à?”
“Vâng.

Cô ấy tên Hạ Hiểu Y, là một người khiến con mất hết mặt mũi!” Bạch Chấn Dương trên mặt đầy âm trầm.
“Được, vậy mẹ giúp con hả giận.

Khiến một Hạ Hiểu Y không thể nhập học chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cũng không cần cho cha con biết.” Mẹ của Bạch Chấn Dương nở nụ cười: "Dù sao, phu nhân của Giám đốc Sở Giáo dục tỉnh Liêu Giang cũng có chút quyền lực nha!”
Bạch Chấn Dương nghe xong, do dự một chút, lại hỏi: "Nếu bố phát hiện, ông ấy có không vui không mẹ?”
“Ông ấy có gì mà không vui? Không có sự giúp đỡ của ông ngoại, ông ấy có thể làm Giám đốc Sở Giáo dục sao?” Mẹ của Bạch Chấn Dương khinh thường cười, rồi lại nói:
"Đúng rồi, mẹ sẽ bảo Bạch Tam Diệp mấy ngày tới đến giúp con.

Với thực lực của hẳn, con sẽ chẳng cần sợ ai nữa!”.