Những năm gần đây, Trương Kim Cương không làm việc đàng hoàng, vẫn ăn chơi đánh bạc khắp các sòng bạc lớn, không chỉ đem tiền trợ cấp của Hạ Thiên Minh thua sạch, ngược lại còn nợ sòng bạc rất nhiều tiền, mấy đời cũng không.

trả nổi.
Hầu hết các sòng bạc ở thành phố Bäc An đều có liên quan đến nhà họ Tống, đây là nơi kiếm ra tiền của bọn họ.
"Thiên Kỳ, ngươi lớn lên, cũng nên biết chia sẽ gánh nặng với gia đình.

Tống thiếu đã đồng ý, chỉ cần con gả vào nhà họ, món nợ khổng lồ của cậu sẽ được xóa hết.

Hơn nữa, em họ con cũng có thể vào làm việc ở Tống thị, tương lai xán lại
“Đúng vậy.

Chị họ, chị đừng chỉ ích kỹ nghĩ cho riêng mình như vậy.”
Lúc này, cửa phòng trang điểm bị mở ra, một thanh niên mười tám mười chín tuổi bước vào nói to.
Đây chính là con trai của Trương Kim Cương - Trương Minh Minh.
"Ích kỷ?"
Nghe những lời này, Hạ Thiên Kỳ bỗng dưng đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua nhà cậu, lạnh lùng nói:
“Tôi hy vọng các người hiểu được, sở dĩ tôi đáp ứng Tống Viễn Đông, không phải vì khoản nợ cờ bạc của cậu, càng không phải vì tiền đồ của em họ, mà là vì Hiểu Y!”
Hạ Hiểu Y là một đứa trẻ mồ côi mà cha mẹ Hạ Thiên Kỳ nhận nuôi mấy năm trước, hiện tại đã mười bảy tuổi, đang học trung học, còn có một tháng nữa sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học hàng năm của Đại Hạ.
Tuy nhiên, chỉ hai tuần trước, Hạ Hiểu Y đã mất liên lạc từ trường học.
Tống Viễn Đông bắt cóc Hiểu Y, ép buộc Hạ Thiên Kỳ phải gả cho hắn.

Hạ Thiên Kỳ không phải không nghĩ tới báo án, thế nhưng, Tống gia ở thành phố Bắc An này tay mắt thông thiên, mối quan hệ rất tốt với cảnh sát địa phương và bộ phận công vụ chính phủ.
Hạ Thiên Kỳ thực sự không còn lựa chọn nào khác, xung quanh cô một người thân cũng không có, tất cả đều là sói mắt xanh.

Cô biết sau khi gả vào nhà họ Tống nhất định sẽ sống một cuộc sống không bằng chết, nhưng cô chỉ có thể đổi mình lấy Hiểu Y.
“Ha ha, nói hay lắm! Thiên Kỳ ơi Thiên Kỳ, cô có biết tôi thích cô nhất điểm nào không?”
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi vào, dáng người không cao, nước da trắng, mắt hí, môi mỏng, dáng vẻ này khiến người ta cảm giác khó chịu.
Trên mặt anh ta có một vết sẹo, giống như một con giun đất màu đỏ sẫm năm trên mặt anh ta, trông hơi gớm ghiếc.
Đây là chú rể của hôm nay - Tống Viễn Đông.
Hắn mỉm cười đánh giá cô dâu của mình, trong mắt lộ ra tia tán thưởng:
“Thiên Kỳ, tôi thích nhất chính là cô rất hiểu chuyện, có thể phân rõ lợi hại.”
Nghĩ đến buổi tối cởi bỏ chiếc váy cưới, hoàn toàn chỉnh phục thân thể mỹ lệ này, trong lòng Tống Viễn Đông không thể.

khống chế.
Hạ Thiên Kỳ nhìn hẳn, lạnh lùng hỏi: "Hiểu Y bây giờ thế nào?”
"Yên tâm, Hiểu Y ở nhà tôi sống rất tốt, mỗi ngày một đống người cùng cô ấy chơi trò chơi, bài tập về nhà cũng không bỏ quên." Tống Viễn Đông mỉm cười, toát ra một cỗ hương vị âm trầm:
“Chuyện tôi đáp ứng, nhất định sẽ làm được, chỉ cần cô gả vào nhà họ Tống.

Hạ Hiểu Y từ nay về sau sẽ không bị uy hiếp gì, ngược lại Tống gia sẽ tài trợ cho cô ấy hoàn thành việc học.”
Hạ Thiên Kỳ nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung, hít một hơi rồi nói:
“Hy vọng anh nói được làm được!”
Nhìn đồng hồ, Tống Viễn Đông cười nói: "Đi thôi, cô dâu của tôi, các vị khách đều đang chờ đấy.”
Mười phút sau, ở tại sảnh cưới.
Tống Viễn Đông và Hạ Thiên Kỳ đứng cạnh nhau trên sân khấu, nghe MC phát biểu.
Ngoại hình cô dâu chú rể hôm nay không quá xứng đôi, thậm chí Hạ Thiên Kỳ còn cao hơn Tống Viễn Đông nửa cái đầu.

Thế nhưng một người có tiền, một người có sắc, điều này rất phù hợp với xã hội hiện tại.

Không có quá nhiều khách khứa ngày hôm nay đánh giá bọn họ.
Trương Kim Cương vẻ mặt đắc ý, chỉ cần hôn lễ này tiến hành xong, khoản nợ cờ bạc mấy đời của hẳn sẽ được xóa bỏ,
cũng sẽ không bị Tống gia uy hiếp nữa.
Tống Viễn Đông hạ thấp thanh âm, cười lạnh với Hạ Thiên Kỳ:
"Đúng rồi, cô dâu của tôi có nhớ không, vết sẹo trên mặt tôi làm sao lại có?”
Hạ Thiên Kỳ không nhìn hắn, cũng không hé răng.
“Đầu do anh trai cô!” Tống Viễn Đông tăng thêm ngữ khí, vẻ mặt dữ tợn:
“Tôi chỉ sờ cô hai cái, hẳn lười làm xước mặt tôi? Thăng chó chết!”
Sờ hai cái? Lúc đó Tống Viễn Đông mang theo một đống người chặn

Hạ Thiên Kỳ ở trong ngõ nhỏ, nếu như không phải anh trai cô tới kịp thời, cô sẽ phải chịu kết cục như thế nào?
“Bây giờ Hạ Thiên Minh đã chết ở biên cảnh, không ai có thể bảo vệ cô nữa.

Tôi chờ nhiều năm như vậy, rốt cục chờ đến lúc trả thù” Trong mắt Tống Viễn Đông tràn đầy lệ khí:
“Hôm nay ta đem cô cưới vào Tống gia, chờ đến khi chơi chán, liền để cô tr@n truồng đuổi ra ngoài.

Trở thành đôi giày rách không ai muốn.

Ha ha hai”
Cho dù Hạ Thiên Kỳ tâm tính cứng cỏi, thế nhưng sau khi nghe được lời nói biến thái của Tống Viễn Đông như vậy, vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
Tống Viễn Đông cưới nàng, chỉ là vì hung hăng nhục nhã nàng, cũng nhục nhã Hạ Thiên Minh đã hy sinh ở biên cảnh!
Hốc mắt Hạ Thiên Kỳ càng đỏ hơn, nhưng nàng vẫn cố nén, không để nước mắt chảy xuống.
Lúc này, người chủ trì buổi lễ hỏi Tống Viễn Đông:
“Anh Tống, bất kể sinh lão bệnh tử, nghèo khó phú quý, anh có băng lòng lấy cô Hạ làm vợ?”
Tống Viễn Đông cười ha hả, đắc ý nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái: "Tôi đương nhiên đồng ý”
Người chủ trì buổi lễ quay sang Hạ Thiên Kỳ: “Cô Hạ, cô có bằng lòng gả cho anh Tống không?”
Hạ Thiên Kỳ trầm mặc.
Bởi vì sự im lặng ngắn ngủi này, bầu không khí tại lễ đường đột nhiên ngưng trệt!
Tất cả ánh mắt của khách mời đều đổ dồn về cô dâu!
Trương Kim Cương ngồi ở dưới lập tức căng thẳng, nhỏ giọng chửi rủa:
"Hạ Thiên Kỳ này, thật sự là vong ân bội nghĩa.

Cho dù cô ta không nghĩ đến cậu mợ thì cũng phải nghĩ đến em họ chứ?”
Trương Minh Minh bĩu môi cười lạnh: "Ba, mẹ, các người nuôi chị ta nhiều năm như vậy thật phí công nha.”
Sự im lặng của Hạ Thiên Kỳ vào lúc này dường như trong dự liệu của Tống Viễn Đông.


Hắn mỉm cười, nói nhỏ bên tai cô:
“Tôi biết cô rất cứng rằn, nhưng mà, nghĩ đến Hiểu Y đi, cô còn có thể cố chấp sao?”
Hạ Thiên Kỳ mấp máy môi, lồng ngực phập phồng, rõ ràng tâm tình dao động rất kịch liệt.
Nàng nghĩ đến Hiểu Y rơi vào miệng hổ, nghĩ đến anh trai đã hy sinh của cô, rốt cuộc hạ quyết tâm.
“Tôi...”
“Rầm!”
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, vừa định nói ra "Tôi đồng ý" thì cửa phòng cưới lại bị một người đá văng.
Hai cánh cửa xa hoa nhưng nặng nề kia, trực tiếp vỡ thành vô số khối! Mặt đất đầy hỗn độn!
Một thân ảnh đứng ở cửa, thanh âm lạnh lùng cất cao, chấn động màng nhĩ mọi người:
“Cô ấy không đồng ý!”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy giọng nói này rất quen, như thể cô đã nghe nó trước đây, vội vàng quay đầu lại.
Trong một giây tiếp theo, hai mắt cô lập tức mở to, cơ thể run lên dữ dội!
Đôi môi đỏ mọng hé mở nhưng vẫn không nói được lời nào.

Cô thật sự không dám tin vào mắt mình.
Mà lúc này toàn bộ sảnh cưới đều rơi vào yên tĩnh.

Không ai nghĩ tới, tại tiệc cưới của đại thiếu gia nhà họ Tống, lại có người dám đến đập phá!.