Hùng Thần trêu chọc: “Mẹ kiếp, tiểu tử Tĩnh Vũ này, mẹ kiếp vẫn là dối trá! Muốn uống rượu với tôi, sao cần đợi đến cuối năm? Ngày mai tôi liền rảnh!”
Quan Tân Xương làm bộ như nghe không hiểu sự bất mãn của anh: “Tiểu Thần à, cậu không biết, Tĩnh Vũ hiện tại được chọn vào Tiêm Đao Doanh của Thiên Kinh.


Ông ta khoát khoát tay: “Nói đến nó tôi liền đau đầu, mỗi tháng đều phải tham gia các loại nhiệm vụ quốc tế, loại này tôi cũng không thể nói nhiều, thật sự là thân rút không ra được!”
Lúc nói chuyện, ngữ khí Quan Tân Xương không khỏi đắc ý.

Thật sự là kiêu ngạo.

Nơi đó đối bên ngoài cũng gọi là “72 Xử”, một bộ phận đặc biệt bên ngoài hệ thống độc lập, gặp quan cao cấp ba.

Quyền lợi lớn kinh người, cục trưởng như
ông ta, không hỏi lý do, không cần thủ tục, một cuộc điện thoại là có thể trực tiếp mang đi.

Cũng chính là như thế, hai năm nay ông ta có chút lo lắng, đối đãi với Hùng gia cũng không để ý như trước.

Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu như là vị lão thủ trưởng Hùng gia kia tự mình chào hỏi, ông ta khẳng định thả người vô điều kiện.


Một Hùng Thần?
Trọng lượng không đủ.

Hùng Thần nhếch miệng cười: “Không có thời gian? Vậy còn không đơn giản, tôi bảo anh Đông gọi điện thoại một cái, phút chốc là có thể cho cậu ta một kỳ nghỉ dài!”
Quan Tân Xương biến sắc: “Tiểu Thần, cậu có ý gì?”
Hùng Thần vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, chú Quan, tôi nói sai rồi.


Không đợi Quan Tân Xương thở phào nhẹ
nhõm, anh ta nhếch miệng cười: “Không cần gọi điện thoại, nếu như để cho người ta biết, ông già của Quan Tĩnh Vũ cậu ta vậy mà dám bắt anh Đông.


“Tôi dám bảo đảm, không cần đợi đến ngày mai, cậu sẽ bị một phế truất tới cùng, sau đó đá ra 72 Xử!”
Quan Tân Xương đập bàn, liên tiếp, nhiệt độ cả phòng nghỉ giảm xuống!
Tô Phỉ bị trận thế trước mắt dọa sợ.


Vừa rồi đối thoại bên tai, nghe xong cô như lọt trong sương mù, cái gì cũng nghe không hiểu, cái gì cũng không dám hỏi.

Nhất là biểu tình trên mặt Quan Tân Xương, làm cho cô vội vàng đứng lên theo, không dám thở mạnh, câm như ve mùa đông.

Hùng Thần ra hiệu: “Chị dâu, chị mau ngồi xuống, không có việc gì, chú Quan của tôi cứ như vậy, phản ứng thái quá, cùng chúng ta nói giỡn đấy!”
Sắc mặt Quan Tân Xương biến hóa, sau
nhõm, anh ta nhếch miệng cười: “Không cần gọi điện thoại, nếu như để cho người ta biết, ông già của Quan Tĩnh Vũ cậu ta vậy mà dám bắt anh Đông.


“Tôi dám bảo đảm, không cần đợi đến ngày mai, cậu sẽ bị một phế truất tới cùng, sau đó đá ra 72 Xử!”
Quan Tân Xương đập bàn, liên tiếp, nhiệt độ cả phòng nghỉ giảm xuống!
Tô Phỉ bị trận thế trước mắt dọa sợ.

Vừa rồi đối thoại bên tai, nghe xong cô như lọt trong sương mù, cái gì cũng nghe không hiểu, cái gì cũng không dám hỏi.

Nhất là biểu tình trên mặt Quan Tân Xương, làm cho cô vội vàng đứng lên theo, không dám thở mạnh, câm như ve mùa đông.

Hùng Thần ra hiệu: “Chị dâu, chị mau ngồi xuống, không có việc gì, chú Quan của tôi cứ như vậy, phản ứng thái quá, cùng chúng ta nói giỡn đấy!”
Sắc mặt Quan Tân Xương biến hóa, sau
đó cười nói: “Đúng vậy, hai người các người ngồi trước, tôi đi ra ngoài một chút.

”.