Cô cười lạnh hỏi: “Bây giờ đều nói thi hành công khai, thi hành minh bạch, pháp luật đều quy định, chúng ta có thể giám sát thi hành, anh dựa vào cái gì bảo tôi tắt máy?”
Sắc mặt La Cương cũng vô cùng khó nhìn.

Vốn tưởng rằng một vụ án nhỏ dễ như trở bàn tay, kết quả không ngờ, lại gặp phải loại kháng cự không thể khống chế này.

Nếu bẳt Tô Phỉ đi, La Cương vẫn có chút kiêng dè, nhưng bắt Triệu Đông là bắt buộc, sao có thể bị một người phụ nữ ngăn trở?
Bầu không khí giằng co, mắt thấy cảnh sát sắp động thủ.

Triệu Đông bỗng nhiên tiến lên: “Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ giải thích với cô ấy.


La Cương cảnh cáo một câu: “Chỉ cho anh ba phút, nhưng tôi khuyên anh đừng giở trò!”
Triệu Đông xoay người, kiên nhẫn giải thích: “Cô yên tâm, tôi chính là cùng bọn họ đi hỗ trợ điều tra, không sao.


Tô Phỉ nhíu mày: “Triệu Đông, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng Ngụy Đông Minh sẽ buông tha cho anh sao?”
Triệu Đông nhìn ánh mắt cô: “Tin tôi đi, nhát định không sao.



Tô Phỉ chế giễu: ‘Thật không biết nói anh khờ khạo, hay là nói anh ngây thơ!”
Triệu Đông hỏi ngược lại: “Tôi biết cô quan tâm tôi, vậy không thì sao, cảnh sát triệu đi, tôi không có lý do gì không đi, cô muốn ngăn cản cũng không ngăn được, chúng ta có lý cũng sẽ biến thành không lý!”
Tô Phỉ trừng mắt: “Ai quan tâm đến anh? Anh chết trong đó mới tốt!”
Cô nói không được Triệu Đông, nhưng đạo lý dù sao cũng không sai, chứng cớ của Ngụy Đông Minh bên kia vô cùng xác thực, cho dù muốn ngăn cản cũng không ngăn được.

Muốn cứu Triệu Đông, chỉ có thể thông qua thủ đoạn pháp lý.

Đang nghĩ, La Cương ở bên kia chờ có chút không kiên nhẫn: “Xong chưa!”
Hai cảnh sát tiến lên đẩy, áp giải Triệu Đông lên xe cảnh sát.

Tô Phỉ nhân cơ hội gọi hai cuộc điện thoại, đều là cố vấn phập lý trong công ty, không ngoại lệ, tất cả đều là trạng thái không ai nghe máy.

Mắt thấy Triệu Đông bị áp giải lên xe cảnh sát, tim cô cũng chìm xuống theo.

Dự cảm không tốt trong lòng càng ngày càng mãnh liệt!

Nhất định là dì Mai, đối mặt với sự đả kích và trả thù của Ngụy gia, thậm chí bà ta không cần tỏ thái độ, chỉ cần Tô gia không đứng ra, là có thể làm cho Triệu Đông vạn kiếp bất phục!
Ngụy Đông Minh cũng đồng thời đi lên: “Tiểu Phỉ, có thể nói chuyện được không?”
Tô Phỉ thu hồi điện thoại, lạnh lùng trả lời: “Tôi không có gì để nói với anh.


Ngụy Đông Minh cười cười: “Nói về Triệu Đông, thế nào? Nếu cảnh sát bắt anh ta đi, em nên biết kết quả của anh ta!”
Trong lời nói, anh ta đã khôi phục lại sự ung dung ngày xưa.

Nhất là nhìn Tô Phỉ, từ lúc bắt đầu lãnh đạm cứng rắn, đến cuối cùng bị ép thỏa hiệp, quả thực làm cho người ta vui mắt.

Anh ta liền thích loại nắm đại quyền trong tay này, cao cao tại thượng có thể tùy ý khống chế vận mệnh của người khác!
Ngụy Đông Minh hạ thấp người chỉ:
“Chúng ta vào trong xe nói.


Nói xong, ánh mắt rơi về phía xe cảnh sát.

Xuyên thấu qua thủy tinh, anh ta lại một lần nữa chạm cùng một chỗ với ánh mắt Triệu Đông, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích cùng giễu cợt.

Tô Phỉ chán ghét nhíu mày: “Có chuyện thì nói ở đây, tôi không muốn chồng tôi hiểu
lầm!